1 Mẹ ta biết xem tướng, có thể đoán được ngày c.h.ế.t của mỗi người. Bà ấy soi gương đồng nửa ngày, đột nhiên đập bàn, kích động vẫy tay gọi ta: "Tiểu Hà Nhi, mẹ sắp c.h.ế.t rồi, sẽ c.h.ế.t vào ngày đông chí." Giọng điệu của bà ấy phấn khích lạ thường, cứ như thể người sắp c.h.ế.t không phải là bà ấy vậy. Từ khi ta có ký ức, mẹ ta luôn thần thần bí bí như vậy. Nhưng mỗi lời tiên đoán của bà ấy, chưa bao giờ sai. Ngày đông chí, mẹ ta vẫn còn hoạt bát, không có chuyện gì cả. Bà ấy cùng ta gói sủi cảo, vừa gói vừa dặn dò ta: "Tiểu Hà Nhi, sau khi mẹ chết, con nhất định phải lo tang cho mẹ thật long trọng." "Đừng qua loa lấy lệ, ít nhất cũng phải chuẩn bị một cỗ quan tài mỏng." Ta vội bịt miệng bà ấy: "Mẹ, còn hai canh giờ nữa là hết ngày đông chí, mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu." Mẹ ta không đáp, bà luộc một đ ĩa sủi cảo nhân thịt ngô lớn, rồi múc một nửa vào bát, bảo ta mang cho đám ăn mày ở đầu phố. Ta đang chia sủi cảo thì một người ăn mày đột nhiên tìm đến ta, gấp…
Tác giả: