Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã. Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh: “Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?” Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi: “Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.” Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời: “Sao em cứ hay khóc vậy?” “Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…” Tôi chán ngấy rồi. Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt. “Chồng ơi…” Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng. Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống. Mọi thứ… vẫn còn kịp. Trước khi mất, Kỳ Trầm từng ngoắc tay với tôi, bắt tôi hứa phải sống đủ trăm tuổi rồi mới được xuống gặp cậu ấy. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng vừa quay đi, tôi đã nuốt lời. Mới ba ngày sau, tôi chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Trước khi nhắm mắt, tôi còn cố…
Chương 11: Chương 11
Nếu Cậu Còn Ở ĐâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhTôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã. Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh: “Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?” Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi: “Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.” Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời: “Sao em cứ hay khóc vậy?” “Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…” Tôi chán ngấy rồi. Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt. “Chồng ơi…” Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng. Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống. Mọi thứ… vẫn còn kịp. Trước khi mất, Kỳ Trầm từng ngoắc tay với tôi, bắt tôi hứa phải sống đủ trăm tuổi rồi mới được xuống gặp cậu ấy. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng vừa quay đi, tôi đã nuốt lời. Mới ba ngày sau, tôi chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Trước khi nhắm mắt, tôi còn cố… Dù sao Thẩm Dực cũng sắp ra nước ngoài rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để đuổi theo cậu ta nữa.Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học dốt chúng tôi đang điên cuồng học bài.“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký?”“Không phải em ký đâu…”“Tôi biết là không phải cậu!”“‘Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn lớn… Côn lớn…’”“Lớn đến mức nấu bằng một cái nồi cũng không vừa?”“Học mệt rồi, ăn chút gì đi?”“Được!”Cày cả nửa đêm mà đầu vẫn rỗng tuếch, chữ nào vô đầu lại trôi ra chữ đó…Sáng sớm hôm sau.Vừa bước ra khỏi nhà Kỳ Trầm, tôi đã đụng mặt Thẩm Dực và… ba mẹ cậu ta.Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.Thẩm Dực là người lên tiếng trước, chất vấn tôi:“Tiểu Dã, em vốn không ở ký túc xá phải không? Mấy hôm nay em ở nhà cậu ta?”Tôi không phủ nhận:“Đúng vậy.”Nghe xong, sắc mặt ba mẹ Thẩm Dực lập tức thay đổi.“Tiểu Dã, con là con gái, sao lại chẳng biết liêm sỉ là gì?”“Chúng ta luôn coi con như con gái ruột, nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, vậy mà con lại tự hạ thấp bản thân, sống chung với một thằng đầu gấu?!”“Lập tức về nhà với bác!”Tôi đứng yên đó, bình tĩnh lắng nghe từng lời sỉ nhục của họ, sau đó khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:“Cháu rất cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu suốt những năm qua. Nhưng giờ cháu đã đủ tuổi trưởng thành, con đường phía trước, cháu sẽ tự đi.”“Thực ra mấy năm nay nuôi cháu đúng là tốn kém. Nhưng tài sản bố mẹ cháu để lại sau khi mất, vẫn luôn do hai bác thay mặt quản lý. Lợi nhuận kiếm được chắc chắn vượt xa khoản tiền nuôi cháu.”“Cháu sẽ không đòi lại, xem như báo đáp ơn dưỡng dục. Nhưng từ nay về sau, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao. Không làm phiền hai bác nữa.”Nghe xong, cả hai lập tức nổi trận lôi đình:“Lâm Nguyệt Dã, cháu nghĩ chúng ta vì tiền mới nuôi cháu à?”“Quả nhiên không phải con ruột thì không giống nhau. Nuôi bao năm lại nuôi ra thứ vô ơn!”“Cháu đầu óc không thông minh, chúng ta chưa từng chê trách. Luôn coi cháu là con dâu tương lai. Vậy mà cháu đáp lại thế này sao?”“Cháu làm vậy… không thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao?”Từng cảnh trong quá khứ lướt qua trong đầu tôi — kiếp trước tôi từng ngây thơ tin lời họ, từng cố gắng trong tuyệt vọng để được công nhận giữa sự lạnh nhạt.Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ không để bản thân bị chà đạp nữa.“Các người nói coi tôi là con gái ruột? Xem tôi là con dâu tương lai?”Kiếp trước, cả thế giới chỉ biết đến cặp “Thẩm Dực – Hứa Tinh” như một đôi tình nhân học bá.Không ai biết đến người bạn gái chính thức là tôi.Tôi không cam tâm, đã công khai mối quan hệ với Thẩm Dực trên mạng.Thế là bố mẹ cậu ta tức giận chất vấn tôi:“Lâm Nguyệt Dã, cháu có biết hành động này sẽ hủy hoại hình ảnh và sự nghiệp của Thẩm Dực không?”“Nó đã công khai yêu cháu, chúng ta cũng thừa nhận cháu là con dâu rồi, cháu còn muốn gì nữa?”“Ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ biết ghen tuông. Cháu thử nhìn Hứa Tinh xem, người ta giỏi giang biết bao!”Thế nhưng khi đối mặt với truyền thông, họ lại nói:“Tiểu Dã à, là do từ nhỏ hai đứa có hôn ước. Bố mẹ cháu mất sớm, chúng tôi thấy tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Nó từ nhỏ đã dính lấy Tiểu Dực.”Ngay lập tức, tôi trở thành đề tài bàn tán trên các mặt báo:
Dù sao Thẩm Dực cũng sắp ra nước ngoài rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để đuổi theo cậu ta nữa.
Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học dốt chúng tôi đang điên cuồng học bài.
“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký?”
“Không phải em ký đâu…”
“Tôi biết là không phải cậu!”
“‘Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn lớn… Côn lớn…’”
“Lớn đến mức nấu bằng một cái nồi cũng không vừa?”
“Học mệt rồi, ăn chút gì đi?”
“Được!”
Cày cả nửa đêm mà đầu vẫn rỗng tuếch, chữ nào vô đầu lại trôi ra chữ đó…
Sáng sớm hôm sau.
Vừa bước ra khỏi nhà Kỳ Trầm, tôi đã đụng mặt Thẩm Dực và… ba mẹ cậu ta.
Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.
Thẩm Dực là người lên tiếng trước, chất vấn tôi:
“Tiểu Dã, em vốn không ở ký túc xá phải không? Mấy hôm nay em ở nhà cậu ta?”
Tôi không phủ nhận:
“Đúng vậy.”
Nghe xong, sắc mặt ba mẹ Thẩm Dực lập tức thay đổi.
“Tiểu Dã, con là con gái, sao lại chẳng biết liêm sỉ là gì?”
“Chúng ta luôn coi con như con gái ruột, nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, vậy mà con lại tự hạ thấp bản thân, sống chung với một thằng đầu gấu?!”
“Lập tức về nhà với bác!”
Tôi đứng yên đó, bình tĩnh lắng nghe từng lời sỉ nhục của họ, sau đó khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:
“Cháu rất cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu suốt những năm qua. Nhưng giờ cháu đã đủ tuổi trưởng thành, con đường phía trước, cháu sẽ tự đi.”
“Thực ra mấy năm nay nuôi cháu đúng là tốn kém. Nhưng tài sản bố mẹ cháu để lại sau khi mất, vẫn luôn do hai bác thay mặt quản lý. Lợi nhuận kiếm được chắc chắn vượt xa khoản tiền nuôi cháu.”
“Cháu sẽ không đòi lại, xem như báo đáp ơn dưỡng dục. Nhưng từ nay về sau, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao. Không làm phiền hai bác nữa.”
Nghe xong, cả hai lập tức nổi trận lôi đình:
“Lâm Nguyệt Dã, cháu nghĩ chúng ta vì tiền mới nuôi cháu à?”
“Quả nhiên không phải con ruột thì không giống nhau. Nuôi bao năm lại nuôi ra thứ vô ơn!”
“Cháu đầu óc không thông minh, chúng ta chưa từng chê trách. Luôn coi cháu là con dâu tương lai. Vậy mà cháu đáp lại thế này sao?”
“Cháu làm vậy… không thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao?”
Từng cảnh trong quá khứ lướt qua trong đầu tôi — kiếp trước tôi từng ngây thơ tin lời họ, từng cố gắng trong tuyệt vọng để được công nhận giữa sự lạnh nhạt.
Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ không để bản thân bị chà đạp nữa.
“Các người nói coi tôi là con gái ruột? Xem tôi là con dâu tương lai?”
Kiếp trước, cả thế giới chỉ biết đến cặp “Thẩm Dực – Hứa Tinh” như một đôi tình nhân học bá.
Không ai biết đến người bạn gái chính thức là tôi.
Tôi không cam tâm, đã công khai mối quan hệ với Thẩm Dực trên mạng.
Thế là bố mẹ cậu ta tức giận chất vấn tôi:
“Lâm Nguyệt Dã, cháu có biết hành động này sẽ hủy hoại hình ảnh và sự nghiệp của Thẩm Dực không?”
“Nó đã công khai yêu cháu, chúng ta cũng thừa nhận cháu là con dâu rồi, cháu còn muốn gì nữa?”
“Ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ biết ghen tuông. Cháu thử nhìn Hứa Tinh xem, người ta giỏi giang biết bao!”
Thế nhưng khi đối mặt với truyền thông, họ lại nói:
“Tiểu Dã à, là do từ nhỏ hai đứa có hôn ước. Bố mẹ cháu mất sớm, chúng tôi thấy tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Nó từ nhỏ đã dính lấy Tiểu Dực.”
Ngay lập tức, tôi trở thành đề tài bàn tán trên các mặt báo:
Nếu Cậu Còn Ở ĐâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhTôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã. Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh: “Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?” Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi: “Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.” Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời: “Sao em cứ hay khóc vậy?” “Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…” Tôi chán ngấy rồi. Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt. “Chồng ơi…” Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng. Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống. Mọi thứ… vẫn còn kịp. Trước khi mất, Kỳ Trầm từng ngoắc tay với tôi, bắt tôi hứa phải sống đủ trăm tuổi rồi mới được xuống gặp cậu ấy. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng vừa quay đi, tôi đã nuốt lời. Mới ba ngày sau, tôi chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Trước khi nhắm mắt, tôi còn cố… Dù sao Thẩm Dực cũng sắp ra nước ngoài rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để đuổi theo cậu ta nữa.Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học dốt chúng tôi đang điên cuồng học bài.“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký?”“Không phải em ký đâu…”“Tôi biết là không phải cậu!”“‘Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn lớn… Côn lớn…’”“Lớn đến mức nấu bằng một cái nồi cũng không vừa?”“Học mệt rồi, ăn chút gì đi?”“Được!”Cày cả nửa đêm mà đầu vẫn rỗng tuếch, chữ nào vô đầu lại trôi ra chữ đó…Sáng sớm hôm sau.Vừa bước ra khỏi nhà Kỳ Trầm, tôi đã đụng mặt Thẩm Dực và… ba mẹ cậu ta.Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.Thẩm Dực là người lên tiếng trước, chất vấn tôi:“Tiểu Dã, em vốn không ở ký túc xá phải không? Mấy hôm nay em ở nhà cậu ta?”Tôi không phủ nhận:“Đúng vậy.”Nghe xong, sắc mặt ba mẹ Thẩm Dực lập tức thay đổi.“Tiểu Dã, con là con gái, sao lại chẳng biết liêm sỉ là gì?”“Chúng ta luôn coi con như con gái ruột, nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, vậy mà con lại tự hạ thấp bản thân, sống chung với một thằng đầu gấu?!”“Lập tức về nhà với bác!”Tôi đứng yên đó, bình tĩnh lắng nghe từng lời sỉ nhục của họ, sau đó khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:“Cháu rất cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu suốt những năm qua. Nhưng giờ cháu đã đủ tuổi trưởng thành, con đường phía trước, cháu sẽ tự đi.”“Thực ra mấy năm nay nuôi cháu đúng là tốn kém. Nhưng tài sản bố mẹ cháu để lại sau khi mất, vẫn luôn do hai bác thay mặt quản lý. Lợi nhuận kiếm được chắc chắn vượt xa khoản tiền nuôi cháu.”“Cháu sẽ không đòi lại, xem như báo đáp ơn dưỡng dục. Nhưng từ nay về sau, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao. Không làm phiền hai bác nữa.”Nghe xong, cả hai lập tức nổi trận lôi đình:“Lâm Nguyệt Dã, cháu nghĩ chúng ta vì tiền mới nuôi cháu à?”“Quả nhiên không phải con ruột thì không giống nhau. Nuôi bao năm lại nuôi ra thứ vô ơn!”“Cháu đầu óc không thông minh, chúng ta chưa từng chê trách. Luôn coi cháu là con dâu tương lai. Vậy mà cháu đáp lại thế này sao?”“Cháu làm vậy… không thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao?”Từng cảnh trong quá khứ lướt qua trong đầu tôi — kiếp trước tôi từng ngây thơ tin lời họ, từng cố gắng trong tuyệt vọng để được công nhận giữa sự lạnh nhạt.Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ không để bản thân bị chà đạp nữa.“Các người nói coi tôi là con gái ruột? Xem tôi là con dâu tương lai?”Kiếp trước, cả thế giới chỉ biết đến cặp “Thẩm Dực – Hứa Tinh” như một đôi tình nhân học bá.Không ai biết đến người bạn gái chính thức là tôi.Tôi không cam tâm, đã công khai mối quan hệ với Thẩm Dực trên mạng.Thế là bố mẹ cậu ta tức giận chất vấn tôi:“Lâm Nguyệt Dã, cháu có biết hành động này sẽ hủy hoại hình ảnh và sự nghiệp của Thẩm Dực không?”“Nó đã công khai yêu cháu, chúng ta cũng thừa nhận cháu là con dâu rồi, cháu còn muốn gì nữa?”“Ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ biết ghen tuông. Cháu thử nhìn Hứa Tinh xem, người ta giỏi giang biết bao!”Thế nhưng khi đối mặt với truyền thông, họ lại nói:“Tiểu Dã à, là do từ nhỏ hai đứa có hôn ước. Bố mẹ cháu mất sớm, chúng tôi thấy tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Nó từ nhỏ đã dính lấy Tiểu Dực.”Ngay lập tức, tôi trở thành đề tài bàn tán trên các mặt báo: