Tác giả:

Bên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của…

Chương 2: Chương 2

Trong Mưa, Tôi Mất Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngBên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của… Tôi đã cố gắng kiếm chế những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ Từ, tốt nhất anh đừng quên ai đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng khó khăn nhất, ai đã luôn luôn bên cạnh anh”Ý tôi chỉ muốn nhắc cho anh ấy nhớ nơi anh ấy đã đi lên.Nhưng tôi đã chết lặng vì câu trả lời của anh ấy lại là tiếng cửa đóng sầm và nói: “Em lúc nào cũng nói đi nói lại những lời này, Sở Nhiên, em không thấy phiền sao?”Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một chiếc thẻ ngân hàng đã được ném ra, đập thẳng vào mặt tôi.“Nói nhiều như vậy không phải là chỉ muốn tiền thôi sao?”“Cầm lấy rồi đi mua thuốc cho Hàn Hàn đi”Trời mưa như trút nước làm tôi ướt đẫm từ đầu đến chân. Khi cúi xuống để nhặt tấm thẻ, cảm giác lạnh lẽo từ đâu lan tỏa khắp người tôi.Tôi nhặt thẻ lên, đây là thẻ tín dụng không giới hạn. Vào bảy năm trước, khi đó chúng tôi đã cùng nhau khởi nghiệm, trong túi thậm chí không có nổi một ngàn đồng. Bây giờ anh ta đã có thể sử dụng thẻ tín dụng với hạn mức cao nhất. Nhưng có tiền rồi thì có ích gì chứ? Anh ta không còn là một Phụ Từ tôi từng quen biết.Trời mưa rất to, đường không một bóng người. Tôi đứng bên lề đường đợi xe rất lâu nhưng chẳng ai nhận đơn. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi bộ dưới mưa để đến tiệm thuốc.Bộ quần áo ngủ của tôi đã ướt sũng, tóc dính hết vào mặt, đôi dép lông cũng đã dính đầy bùn đất. Tôi như một hồn ma lặng lẽ bước đi trên con đường dài vô tận, trong đầu tôi như tua đi tua lại những thước phim ký ức giữa tôi và Phụ Từ trong suốt những năm qua. Từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để có được cuộc sống ấm no. Nhưng ai ngờ được bảy năm gắn bó lại không thể thắng nổi bảy tháng đầy sự mới mẻ.Người hết lòng hy sinh cho tình yêu để rồi bị phản bội.Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, tôi cũng đã tìm được hiệu thuốc còn sáng đèn ngay phía trước. Ánh sáng ấy như dấy lên trong tôi sự ấm ức. Dưới cơn mưa, nước mắt tôi đã cạn, đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình nên kết thúc tất cả mọi thứ khi vẫn còn giữ được sự tôn trọng.Tiệm thuốc chỉ còn cách vài mét nữa, bỗng bụng dưới của tôi xuất hiện một cơn đau dữ dội. Đau đớn đến mức mắt tôi tối sầm lại, ngã xuống mặt đất. Cảm giác ẩm ướt dưới váy ngủ một cách lạ thường. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy các vệt máu đang loang ra, thấm đẫm vào váy khiến tôi hoang mang, sợ hãi và trong vô thức tôi đã rút trong túi ra chiếc điện thoại định gọi cho Phụ Từ.

Tôi đã cố gắng kiếm chế những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ Từ, tốt nhất anh đừng quên ai đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng khó khăn nhất, ai đã luôn luôn bên cạnh anh”

Ý tôi chỉ muốn nhắc cho anh ấy nhớ nơi anh ấy đã đi lên.

Nhưng tôi đã chết lặng vì câu trả lời của anh ấy lại là tiếng cửa đóng sầm và nói: “Em lúc nào cũng nói đi nói lại những lời này, Sở Nhiên, em không thấy phiền sao?”

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một chiếc thẻ ngân hàng đã được ném ra, đập thẳng vào mặt tôi.

“Nói nhiều như vậy không phải là chỉ muốn tiền thôi sao?”

“Cầm lấy rồi đi mua thuốc cho Hàn Hàn đi”

Trời mưa như trút nước làm tôi ướt đẫm từ đầu đến chân. Khi cúi xuống để nhặt tấm thẻ, cảm giác lạnh lẽo từ đâu lan tỏa khắp người tôi.

Tôi nhặt thẻ lên, đây là thẻ tín dụng không giới hạn. Vào bảy năm trước, khi đó chúng tôi đã cùng nhau khởi nghiệm, trong túi thậm chí không có nổi một ngàn đồng. Bây giờ anh ta đã có thể sử dụng thẻ tín dụng với hạn mức cao nhất. Nhưng có tiền rồi thì có ích gì chứ? Anh ta không còn là một Phụ Từ tôi từng quen biết.

Trời mưa rất to, đường không một bóng người. Tôi đứng bên lề đường đợi xe rất lâu nhưng chẳng ai nhận đơn. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi bộ dưới mưa để đến tiệm thuốc.

Bộ quần áo ngủ của tôi đã ướt sũng, tóc dính hết vào mặt, đôi dép lông cũng đã dính đầy bùn đất. Tôi như một hồn ma lặng lẽ bước đi trên con đường dài vô tận, trong đầu tôi như tua đi tua lại những thước phim ký ức giữa tôi và Phụ Từ trong suốt những năm qua. Từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để có được cuộc sống ấm no. Nhưng ai ngờ được bảy năm gắn bó lại không thể thắng nổi bảy tháng đầy sự mới mẻ.

Người hết lòng hy sinh cho tình yêu để rồi bị phản bội.

Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, tôi cũng đã tìm được hiệu thuốc còn sáng đèn ngay phía trước. Ánh sáng ấy như dấy lên trong tôi sự ấm ức. Dưới cơn mưa, nước mắt tôi đã cạn, đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình nên kết thúc tất cả mọi thứ khi vẫn còn giữ được sự tôn trọng.

Tiệm thuốc chỉ còn cách vài mét nữa, bỗng bụng dưới của tôi xuất hiện một cơn đau dữ dội. Đau đớn đến mức mắt tôi tối sầm lại, ngã xuống mặt đất. Cảm giác ẩm ướt dưới váy ngủ một cách lạ thường. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy các vệt máu đang loang ra, thấm đẫm vào váy khiến tôi hoang mang, sợ hãi và trong vô thức tôi đã rút trong túi ra chiếc điện thoại định gọi cho Phụ Từ.

Trong Mưa, Tôi Mất Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngBên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của… Tôi đã cố gắng kiếm chế những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ Từ, tốt nhất anh đừng quên ai đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng khó khăn nhất, ai đã luôn luôn bên cạnh anh”Ý tôi chỉ muốn nhắc cho anh ấy nhớ nơi anh ấy đã đi lên.Nhưng tôi đã chết lặng vì câu trả lời của anh ấy lại là tiếng cửa đóng sầm và nói: “Em lúc nào cũng nói đi nói lại những lời này, Sở Nhiên, em không thấy phiền sao?”Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một chiếc thẻ ngân hàng đã được ném ra, đập thẳng vào mặt tôi.“Nói nhiều như vậy không phải là chỉ muốn tiền thôi sao?”“Cầm lấy rồi đi mua thuốc cho Hàn Hàn đi”Trời mưa như trút nước làm tôi ướt đẫm từ đầu đến chân. Khi cúi xuống để nhặt tấm thẻ, cảm giác lạnh lẽo từ đâu lan tỏa khắp người tôi.Tôi nhặt thẻ lên, đây là thẻ tín dụng không giới hạn. Vào bảy năm trước, khi đó chúng tôi đã cùng nhau khởi nghiệm, trong túi thậm chí không có nổi một ngàn đồng. Bây giờ anh ta đã có thể sử dụng thẻ tín dụng với hạn mức cao nhất. Nhưng có tiền rồi thì có ích gì chứ? Anh ta không còn là một Phụ Từ tôi từng quen biết.Trời mưa rất to, đường không một bóng người. Tôi đứng bên lề đường đợi xe rất lâu nhưng chẳng ai nhận đơn. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi bộ dưới mưa để đến tiệm thuốc.Bộ quần áo ngủ của tôi đã ướt sũng, tóc dính hết vào mặt, đôi dép lông cũng đã dính đầy bùn đất. Tôi như một hồn ma lặng lẽ bước đi trên con đường dài vô tận, trong đầu tôi như tua đi tua lại những thước phim ký ức giữa tôi và Phụ Từ trong suốt những năm qua. Từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để có được cuộc sống ấm no. Nhưng ai ngờ được bảy năm gắn bó lại không thể thắng nổi bảy tháng đầy sự mới mẻ.Người hết lòng hy sinh cho tình yêu để rồi bị phản bội.Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, tôi cũng đã tìm được hiệu thuốc còn sáng đèn ngay phía trước. Ánh sáng ấy như dấy lên trong tôi sự ấm ức. Dưới cơn mưa, nước mắt tôi đã cạn, đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình nên kết thúc tất cả mọi thứ khi vẫn còn giữ được sự tôn trọng.Tiệm thuốc chỉ còn cách vài mét nữa, bỗng bụng dưới của tôi xuất hiện một cơn đau dữ dội. Đau đớn đến mức mắt tôi tối sầm lại, ngã xuống mặt đất. Cảm giác ẩm ướt dưới váy ngủ một cách lạ thường. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy các vệt máu đang loang ra, thấm đẫm vào váy khiến tôi hoang mang, sợ hãi và trong vô thức tôi đã rút trong túi ra chiếc điện thoại định gọi cho Phụ Từ.

Chương 2: Chương 2