Tác giả:

Bên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của…

Chương 16: Chương 16

Trong Mưa, Tôi Mất Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngBên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của… Có phải vì Thẩm Ý Hàn không? Em tin anh đi, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả. Sau này, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vô điều kiện đứng về phía em, được không? Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ làm mọi thứ. Nhiên Nhiên, anh chỉ yêu em. Sau bao năm như vậy, anh cũng chỉ yêu mình em. Em coi như anh phạm sai lầm, tha thứ cho anh lần này thôi, được không?”Tôi mím môi, ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời: “Bao lâu nay, tôi đã cho anh vô số cơ hội nhưng cán cân trong lòng anh chưa bao giờ nghiêng nó về phía tôi. Tại sao vậy? Vì trong lòng anh, tôi là người không thể thiếu. Anh có sự tự tin đó, nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh. Anh nghĩ rằng chỉ cần để mặc cảm xúc của mình, khi anh chơi chán rồi muốn trở về, tôi vẫn sẽ vô điều kiện đón nhận anh, vì tôi yêu anh quá nhiều. Chính vì có suy nghĩ đó, anh mới dám không kiêng nể mà làm tổn thương tôi, đạp đổ lòng chân thành của tôi.”Mỗi câu nói của tôi đều đè nén vào tim anh ấy. Anh run rẩy, muốn nắm lấy tay tôi. “Đừng chia tay, được không? Cho anh thêm một cơ hội, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay tôi. Nhưng tôi vẫn nhẫn tâm rút tay mình ra. “Không, gương vỡ không thể lành. Chúng ta cũng không thể nào quay lại quá khứ.”Dưới ánh trăng, xung quanh đầy tiếng người đùa ồn ào, nhưng ánh sáng trong mắt anh ấy đang dần tắt. “Em biết không,” anh cười khổ, “Anh tưởng em gọi anh đến đây là để nhắc anh nhớ về quá khứ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại.”Tôi lắc đầu. “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó một cách đàng hoàng.”Tôi dọn ra khỏi biệt thự.Phụ Từ vẫn không từ bỏ. Anh ấy vẫn mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat, chia sẻ về cuộc sống của mình với tôi. Nhưng tôi không hồi âm bất kỳ tin nhắn nào. Tôi không muốn gieo cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào nữa.Một tuần trước khi nhận được hộ chiếu, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư. Ông nói rằng Phụ Từ đã chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty Phúc Thị sang tên tôi. Tôi không chủ động yêu cầu anh ấy điều gì, thành công của anh ấy có một nửa công lao của tôi, anh ấy không cho, tôi cũng không chủ động đòi. Nhưng anh ấy đã cho, tôi cũng sẽ đón nhận một cách bình thản.Nhưng khi tôi từ văn phòng luật sư trở về, một người phụ nữ hét lên lao về phía tôi. Tôi không kịp né tránh rồi bị cô ta đẩy ngã xuống đất, từng cái bạt tai đánh vào mặt tôi. 

Có phải vì Thẩm Ý Hàn không? Em tin anh đi, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả. Sau này, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vô điều kiện đứng về phía em, được không? Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ làm mọi thứ. Nhiên Nhiên, anh chỉ yêu em. Sau bao năm như vậy, anh cũng chỉ yêu mình em. Em coi như anh phạm sai lầm, tha thứ cho anh lần này thôi, được không?”

Tôi mím môi, ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời: “Bao lâu nay, tôi đã cho anh vô số cơ hội nhưng cán cân trong lòng anh chưa bao giờ nghiêng nó về phía tôi. Tại sao vậy? Vì trong lòng anh, tôi là người không thể thiếu. Anh có sự tự tin đó, nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh. Anh nghĩ rằng chỉ cần để mặc cảm xúc của mình, khi anh chơi chán rồi muốn trở về, tôi vẫn sẽ vô điều kiện đón nhận anh, vì tôi yêu anh quá nhiều. Chính vì có suy nghĩ đó, anh mới dám không kiêng nể mà làm tổn thương tôi, đạp đổ lòng chân thành của tôi.”

Mỗi câu nói của tôi đều đè nén vào tim anh ấy. Anh run rẩy, muốn nắm lấy tay tôi. “Đừng chia tay, được không? Cho anh thêm một cơ hội, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”

Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay tôi. Nhưng tôi vẫn nhẫn tâm rút tay mình ra. “Không, gương vỡ không thể lành. Chúng ta cũng không thể nào quay lại quá khứ.”

Dưới ánh trăng, xung quanh đầy tiếng người đùa ồn ào, nhưng ánh sáng trong mắt anh ấy đang dần tắt. “Em biết không,” anh cười khổ, “Anh tưởng em gọi anh đến đây là để nhắc anh nhớ về quá khứ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại.”

Tôi lắc đầu. “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó một cách đàng hoàng.”

Tôi dọn ra khỏi biệt thự.

Phụ Từ vẫn không từ bỏ. Anh ấy vẫn mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat, chia sẻ về cuộc sống của mình với tôi. Nhưng tôi không hồi âm bất kỳ tin nhắn nào. Tôi không muốn gieo cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào nữa.

Một tuần trước khi nhận được hộ chiếu, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư. Ông nói rằng Phụ Từ đã chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty Phúc Thị sang tên tôi. Tôi không chủ động yêu cầu anh ấy điều gì, thành công của anh ấy có một nửa công lao của tôi, anh ấy không cho, tôi cũng không chủ động đòi. Nhưng anh ấy đã cho, tôi cũng sẽ đón nhận một cách bình thản.

Nhưng khi tôi từ văn phòng luật sư trở về, một người phụ nữ hét lên lao về phía tôi. Tôi không kịp né tránh rồi bị cô ta đẩy ngã xuống đất, từng cái bạt tai đánh vào mặt tôi. 

Trong Mưa, Tôi Mất Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngBên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao? ” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!” Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên. Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy: “Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của… Có phải vì Thẩm Ý Hàn không? Em tin anh đi, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả. Sau này, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vô điều kiện đứng về phía em, được không? Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ làm mọi thứ. Nhiên Nhiên, anh chỉ yêu em. Sau bao năm như vậy, anh cũng chỉ yêu mình em. Em coi như anh phạm sai lầm, tha thứ cho anh lần này thôi, được không?”Tôi mím môi, ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời: “Bao lâu nay, tôi đã cho anh vô số cơ hội nhưng cán cân trong lòng anh chưa bao giờ nghiêng nó về phía tôi. Tại sao vậy? Vì trong lòng anh, tôi là người không thể thiếu. Anh có sự tự tin đó, nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh. Anh nghĩ rằng chỉ cần để mặc cảm xúc của mình, khi anh chơi chán rồi muốn trở về, tôi vẫn sẽ vô điều kiện đón nhận anh, vì tôi yêu anh quá nhiều. Chính vì có suy nghĩ đó, anh mới dám không kiêng nể mà làm tổn thương tôi, đạp đổ lòng chân thành của tôi.”Mỗi câu nói của tôi đều đè nén vào tim anh ấy. Anh run rẩy, muốn nắm lấy tay tôi. “Đừng chia tay, được không? Cho anh thêm một cơ hội, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay tôi. Nhưng tôi vẫn nhẫn tâm rút tay mình ra. “Không, gương vỡ không thể lành. Chúng ta cũng không thể nào quay lại quá khứ.”Dưới ánh trăng, xung quanh đầy tiếng người đùa ồn ào, nhưng ánh sáng trong mắt anh ấy đang dần tắt. “Em biết không,” anh cười khổ, “Anh tưởng em gọi anh đến đây là để nhắc anh nhớ về quá khứ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại.”Tôi lắc đầu. “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó một cách đàng hoàng.”Tôi dọn ra khỏi biệt thự.Phụ Từ vẫn không từ bỏ. Anh ấy vẫn mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat, chia sẻ về cuộc sống của mình với tôi. Nhưng tôi không hồi âm bất kỳ tin nhắn nào. Tôi không muốn gieo cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào nữa.Một tuần trước khi nhận được hộ chiếu, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư. Ông nói rằng Phụ Từ đã chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty Phúc Thị sang tên tôi. Tôi không chủ động yêu cầu anh ấy điều gì, thành công của anh ấy có một nửa công lao của tôi, anh ấy không cho, tôi cũng không chủ động đòi. Nhưng anh ấy đã cho, tôi cũng sẽ đón nhận một cách bình thản.Nhưng khi tôi từ văn phòng luật sư trở về, một người phụ nữ hét lên lao về phía tôi. Tôi không kịp né tránh rồi bị cô ta đẩy ngã xuống đất, từng cái bạt tai đánh vào mặt tôi. 

Chương 16: Chương 16