Tác giả:

Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.   Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.   Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký.   Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?”   Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình.   Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.”   Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa.   Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời.   “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm…

Chương 14: Chương 14

[Mùa Hè 1984] Ôn TìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Nữ CườngMùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.   Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.   Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký.   Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?”   Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình.   Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.”   Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa.   Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời.   “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm… "Cái gì?" Lý Tri Uyên và Ninh Hạ đồng thanh, mặt đầy khó hiểu. Ngay cả bản thân Ôn Tình cũng mù mờ. Cô tiến lên nhận đồ trong tay Ngưu Thanh Muội, đỡ cô ấy đang thở hổn hển ngồi xuống, an ủi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thanh Muội cậu từ từ nói, đừng vội." Lý Tri Uyên đúng lúc đưa tới một ca nước, Ngưu Thanh Muội "ừng ực ừng ực" tu mấy ngụm lớn, bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lo lắng. "Tình Tình, chính là lần trước, tớ nói cha dượng muốn bán tớ đi, cậu nói cậu cũng là trốn nhà ra đi, lúc nãy tớ về, thấy một người đàn ông rất cao to, mặt mày hung dữ hỏi thăm cậu." "Tớ, tớ không biết ông ta vào đây bằng cách nào, nhưng ông ta đã đến rồi, chắc chắn là muốn bắt cậu về, rồi bán cậu đi! Cậu mau chạy đi!" Ôn Tình sững sờ, đột nhiên nhớ ra lần trước hình như mình chưa giải thích rõ ràng với Ngưu Thanh Muội. Hơn nữa, người có thể đến đây tìm cô, ngoài Lục Kính Niên ra, sẽ không có người thứ hai. Nhưng bây giờ chẳng phải anh ta nên vui mừng sao? Sao lại đến tìm cô? Cô vừa định giải thích, thì thấy Lý Tri Uyên hét lớn một tiếng, giơ hai chai cồn không biết lấy từ đâu ra, mặt đầy giận dữ. "Lại có chuyện như vậy! Tớ cho nổ c.h.ế.t hắn!" Mà bên kia, Ninh Hạ đã lặng lẽ quấn mấy vòng dây xích sắt nhỏ quanh nắm đấm. Ngưu Thanh Muội nhíu mày, vẻ mặt hối hận. "Tớ không nên đi lên, lẽ ra tớ nên đập c.h.ế.t hắn ở dưới lầu rồi." Khoan đã... Thấy ba người sắp lao xuống lầu sống mái, Ôn Tình vội vàng kéo họ lại. "Đợi đã đợi đã, các cậu nghe tớ giải thích, không có ai muốn bán tớ cả, thật đấy, tớ thề!" "Cậu đừng sợ! Tớ nhất định khiến tên khốn này có đến mà không có về!" Lý Tri Uyên tay trái cầm diêm, tay phải cầm chai cồn, đôi mắt dưới cặp kính lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trông như một kẻ kh*ng b* sẵn sàng cho nổ tung trường học bất cứ lúc nào. Ninh Hạ mặt đầy sát khí, Ngưu Thanh Muội thì sức lực hơn người. Ôn Tình tốn hết chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng ngăn được mấy người lại, bỏ qua những rắc rối tình cảm, giải thích đơn giản ngọn ngành sự việc. Ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "À... nhưng trông ông ta hung dữ thật đấy, bọn tớ vẫn nên đi cùng cậu xuống dưới đi." Chương 15 Ôn Tình không cản nổi. Bốn người cùng nhau xuống lầu. Chỉ một cái liếc mắt, cô đã xác thực được suy đoán của mình. Là anh, Lục Kính Niên. Mà Lục Kính Niên ngay khoảnh khắc Ôn Tình xuất hiện, toàn bộ sự chú ý đã lập tức bị thu hút. Bước chân anh không kiểm soát được mà tiến về phía trước, cổ họng lại nghẹn ngào khó tả. Nhưng anh vừa đi được mấy bước, đã cảm nhận được một luồng sát khí. Chỉ thấy sau lưng Ôn Tình còn có ba cô gái, đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt đó như thể đang nói— Tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm anh... nhìn chằm chằm anh... mãi mãi... mãi mãi... Mi tâm anh giật giật. Anh cũng không để mấy cô nhóc này vào lòng, đi thẳng về phía Ôn Tình. "Tình Tình..." Lục Kính Niên vội vàng bước tới, định nắm lấy tay Ôn Tình, nhưng thấy cô đột ngột lùi lại một bước. Giọng điệu bình tĩnh mang theo ý cảnh cáo: "Chú nhỏ, đây là trường học." Giọng cô không lớn, nhưng đủ khiến Lục Kính Niên sững lại tại chỗ, ánh mắt thoáng qua nét đau thương. "Tình Tình, em đi mà không nói tiếng nào, không để lại một lời, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?" Nghe vậy, Ôn Tình nhíu mày nhìn anh, rồi bật cười. "Chú nhỏ, trước đây em đã để lại rất nhiều lời nhắn cho chú. Mỗi ngày chú không có nhà, em đều viết rất nhiều. Chính chú bảo em đừng làm vậy nữa, sao giờ lại trách em không để lại lời nào?" "Em biết ơn Lục gia đã cưu mang em, biết ơn chú đã chăm sóc em, cảm ơn chú đã cho em một mái nhà. Chú không muốn gặp em, em đã rời đi, vậy bây giờ chú lại đến tìm em làm gì?"  Giọng Ôn Tình không chút cảm xúc, bình thản như đang kể một chuyện không quan trọng. Nhưng chính thái độ này lại khiến Lục Kính Niên c.h.ế.t lặng tại chỗ, môi run run không nói nên lời. Anh muốn nói với Ôn Tình rằng mọi chuyện không phải như vậy, không phải như cô nghĩ. Nhưng anh không thể mở lời. Anh không thể đối mặt với con người đó của mình, càng không thể đối mặt với Ôn Tình. Hồi lâu, anh nhìn cô gái mình ngày đêm mong nhớ, chỉ hỏi một câu: "Tình Tình, em ở đây sống tốt không?" "Em rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của chú nhỏ. Em đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, sau này chú không cần đến thăm em nữa đâu." "Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, đã qua lâu rồi." Nói xong, Ôn Tình định xoay người đi về. Lại bị Lục Kính Niên giữ chặt cánh tay. Anh nhíu mày, trong mắt là sự m.ô.n.g lung mà Ôn Tình không hiểu nổi. "Tình Tình... sao em lại trở nên thế này?"

"Cái gì?"

 

Lý Tri Uyên và Ninh Hạ đồng thanh, mặt đầy khó hiểu.

 

Ngay cả bản thân Ôn Tình cũng mù mờ.

 

Cô tiến lên nhận đồ trong tay Ngưu Thanh Muội, đỡ cô ấy đang thở hổn hển ngồi xuống, an ủi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thanh Muội cậu từ từ nói, đừng vội."

 

Lý Tri Uyên đúng lúc đưa tới một ca nước, Ngưu Thanh Muội "ừng ực ừng ực" tu mấy ngụm lớn, bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lo lắng.

 

"Tình Tình, chính là lần trước, tớ nói cha dượng muốn bán tớ đi, cậu nói cậu cũng là trốn nhà ra đi, lúc nãy tớ về, thấy một người đàn ông rất cao to, mặt mày hung dữ hỏi thăm cậu."

 

"Tớ, tớ không biết ông ta vào đây bằng cách nào, nhưng ông ta đã đến rồi, chắc chắn là muốn bắt cậu về, rồi bán cậu đi! Cậu mau chạy đi!"

 

Ôn Tình sững sờ, đột nhiên nhớ ra lần trước hình như mình chưa giải thích rõ ràng với Ngưu Thanh Muội.

 

Hơn nữa, người có thể đến đây tìm cô, ngoài Lục Kính Niên ra, sẽ không có người thứ hai.

 

Nhưng bây giờ chẳng phải anh ta nên vui mừng sao?

 

Sao lại đến tìm cô?

 

Cô vừa định giải thích, thì thấy Lý Tri Uyên hét lớn một tiếng, giơ hai chai cồn không biết lấy từ đâu ra, mặt đầy giận dữ.

 

"Lại có chuyện như vậy! Tớ cho nổ c.h.ế.t hắn!"

 

Mà bên kia, Ninh Hạ đã lặng lẽ quấn mấy vòng dây xích sắt nhỏ quanh nắm đấm.

 

Ngưu Thanh Muội nhíu mày, vẻ mặt hối hận.

 

"Tớ không nên đi lên, lẽ ra tớ nên đập c.h.ế.t hắn ở dưới lầu rồi."

 

Khoan đã...

 

Thấy ba người sắp lao xuống lầu sống mái, Ôn Tình vội vàng kéo họ lại.

 

"Đợi đã đợi đã, các cậu nghe tớ giải thích, không có ai muốn bán tớ cả, thật đấy, tớ thề!"

 

"Cậu đừng sợ! Tớ nhất định khiến tên khốn này có đến mà không có về!"

 

Lý Tri Uyên tay trái cầm diêm, tay phải cầm chai cồn, đôi mắt dưới cặp kính lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trông như một kẻ kh*ng b* sẵn sàng cho nổ tung trường học bất cứ lúc nào.

 

Ninh Hạ mặt đầy sát khí, Ngưu Thanh Muội thì sức lực hơn người.

 

Ôn Tình tốn hết chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng ngăn được mấy người lại, bỏ qua những rắc rối tình cảm, giải thích đơn giản ngọn ngành sự việc.

 

Ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"À... nhưng trông ông ta hung dữ thật đấy, bọn tớ vẫn nên đi cùng cậu xuống dưới đi."

 

Chương 15

 

Ôn Tình không cản nổi.

 

Bốn người cùng nhau xuống lầu.

 

Chỉ một cái liếc mắt, cô đã xác thực được suy đoán của mình.

 

Là anh, Lục Kính Niên.

 

Mà Lục Kính Niên ngay khoảnh khắc Ôn Tình xuất hiện, toàn bộ sự chú ý đã lập tức bị thu hút.

 

Bước chân anh không kiểm soát được mà tiến về phía trước, cổ họng lại nghẹn ngào khó tả.

 

Nhưng anh vừa đi được mấy bước, đã cảm nhận được một luồng sát khí.

 

Chỉ thấy sau lưng Ôn Tình còn có ba cô gái, đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt đó như thể đang nói—

 

Tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm anh... nhìn chằm chằm anh... mãi mãi... mãi mãi...

 

Mi tâm anh giật giật.

 

Anh cũng không để mấy cô nhóc này vào lòng, đi thẳng về phía Ôn Tình.

 

"Tình Tình..."

 

Lục Kính Niên vội vàng bước tới, định nắm lấy tay Ôn Tình, nhưng thấy cô đột ngột lùi lại một bước.

 

Giọng điệu bình tĩnh mang theo ý cảnh cáo: "Chú nhỏ, đây là trường học."

 

Giọng cô không lớn, nhưng đủ khiến Lục Kính Niên sững lại tại chỗ, ánh mắt thoáng qua nét đau thương.

 

"Tình Tình, em đi mà không nói tiếng nào, không để lại một lời, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?"

 

Nghe vậy, Ôn Tình nhíu mày nhìn anh, rồi bật cười.

 

"Chú nhỏ, trước đây em đã để lại rất nhiều lời nhắn cho chú. Mỗi ngày chú không có nhà, em đều viết rất nhiều. Chính chú bảo em đừng làm vậy nữa, sao giờ lại trách em không để lại lời nào?"

 

"Em biết ơn Lục gia đã cưu mang em, biết ơn chú đã chăm sóc em, cảm ơn chú đã cho em một mái nhà. Chú không muốn gặp em, em đã rời đi, vậy bây giờ chú lại đến tìm em làm gì?"

 

 

Giọng Ôn Tình không chút cảm xúc, bình thản như đang kể một chuyện không quan trọng.

 

Nhưng chính thái độ này lại khiến Lục Kính Niên c.h.ế.t lặng tại chỗ, môi run run không nói nên lời.

 

Anh muốn nói với Ôn Tình rằng mọi chuyện không phải như vậy, không phải như cô nghĩ.

 

Nhưng anh không thể mở lời.

 

Anh không thể đối mặt với con người đó của mình, càng không thể đối mặt với Ôn Tình.

 

Hồi lâu, anh nhìn cô gái mình ngày đêm mong nhớ, chỉ hỏi một câu: "Tình Tình, em ở đây sống tốt không?"

 

"Em rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của chú nhỏ. Em đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, sau này chú không cần đến thăm em nữa đâu."

 

"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, đã qua lâu rồi."

 

Nói xong, Ôn Tình định xoay người đi về.

 

Lại bị Lục Kính Niên giữ chặt cánh tay.

 

Anh nhíu mày, trong mắt là sự m.ô.n.g lung mà Ôn Tình không hiểu nổi.

 

"Tình Tình... sao em lại trở nên thế này?"

[Mùa Hè 1984] Ôn TìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Nữ CườngMùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học.   Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.   Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký.   Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?”   Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình.   Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.”   Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa.   Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời.   “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm… "Cái gì?" Lý Tri Uyên và Ninh Hạ đồng thanh, mặt đầy khó hiểu. Ngay cả bản thân Ôn Tình cũng mù mờ. Cô tiến lên nhận đồ trong tay Ngưu Thanh Muội, đỡ cô ấy đang thở hổn hển ngồi xuống, an ủi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thanh Muội cậu từ từ nói, đừng vội." Lý Tri Uyên đúng lúc đưa tới một ca nước, Ngưu Thanh Muội "ừng ực ừng ực" tu mấy ngụm lớn, bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lo lắng. "Tình Tình, chính là lần trước, tớ nói cha dượng muốn bán tớ đi, cậu nói cậu cũng là trốn nhà ra đi, lúc nãy tớ về, thấy một người đàn ông rất cao to, mặt mày hung dữ hỏi thăm cậu." "Tớ, tớ không biết ông ta vào đây bằng cách nào, nhưng ông ta đã đến rồi, chắc chắn là muốn bắt cậu về, rồi bán cậu đi! Cậu mau chạy đi!" Ôn Tình sững sờ, đột nhiên nhớ ra lần trước hình như mình chưa giải thích rõ ràng với Ngưu Thanh Muội. Hơn nữa, người có thể đến đây tìm cô, ngoài Lục Kính Niên ra, sẽ không có người thứ hai. Nhưng bây giờ chẳng phải anh ta nên vui mừng sao? Sao lại đến tìm cô? Cô vừa định giải thích, thì thấy Lý Tri Uyên hét lớn một tiếng, giơ hai chai cồn không biết lấy từ đâu ra, mặt đầy giận dữ. "Lại có chuyện như vậy! Tớ cho nổ c.h.ế.t hắn!" Mà bên kia, Ninh Hạ đã lặng lẽ quấn mấy vòng dây xích sắt nhỏ quanh nắm đấm. Ngưu Thanh Muội nhíu mày, vẻ mặt hối hận. "Tớ không nên đi lên, lẽ ra tớ nên đập c.h.ế.t hắn ở dưới lầu rồi." Khoan đã... Thấy ba người sắp lao xuống lầu sống mái, Ôn Tình vội vàng kéo họ lại. "Đợi đã đợi đã, các cậu nghe tớ giải thích, không có ai muốn bán tớ cả, thật đấy, tớ thề!" "Cậu đừng sợ! Tớ nhất định khiến tên khốn này có đến mà không có về!" Lý Tri Uyên tay trái cầm diêm, tay phải cầm chai cồn, đôi mắt dưới cặp kính lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trông như một kẻ kh*ng b* sẵn sàng cho nổ tung trường học bất cứ lúc nào. Ninh Hạ mặt đầy sát khí, Ngưu Thanh Muội thì sức lực hơn người. Ôn Tình tốn hết chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng ngăn được mấy người lại, bỏ qua những rắc rối tình cảm, giải thích đơn giản ngọn ngành sự việc. Ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "À... nhưng trông ông ta hung dữ thật đấy, bọn tớ vẫn nên đi cùng cậu xuống dưới đi." Chương 15 Ôn Tình không cản nổi. Bốn người cùng nhau xuống lầu. Chỉ một cái liếc mắt, cô đã xác thực được suy đoán của mình. Là anh, Lục Kính Niên. Mà Lục Kính Niên ngay khoảnh khắc Ôn Tình xuất hiện, toàn bộ sự chú ý đã lập tức bị thu hút. Bước chân anh không kiểm soát được mà tiến về phía trước, cổ họng lại nghẹn ngào khó tả. Nhưng anh vừa đi được mấy bước, đã cảm nhận được một luồng sát khí. Chỉ thấy sau lưng Ôn Tình còn có ba cô gái, đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt đó như thể đang nói— Tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm anh... nhìn chằm chằm anh... mãi mãi... mãi mãi... Mi tâm anh giật giật. Anh cũng không để mấy cô nhóc này vào lòng, đi thẳng về phía Ôn Tình. "Tình Tình..." Lục Kính Niên vội vàng bước tới, định nắm lấy tay Ôn Tình, nhưng thấy cô đột ngột lùi lại một bước. Giọng điệu bình tĩnh mang theo ý cảnh cáo: "Chú nhỏ, đây là trường học." Giọng cô không lớn, nhưng đủ khiến Lục Kính Niên sững lại tại chỗ, ánh mắt thoáng qua nét đau thương. "Tình Tình, em đi mà không nói tiếng nào, không để lại một lời, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?" Nghe vậy, Ôn Tình nhíu mày nhìn anh, rồi bật cười. "Chú nhỏ, trước đây em đã để lại rất nhiều lời nhắn cho chú. Mỗi ngày chú không có nhà, em đều viết rất nhiều. Chính chú bảo em đừng làm vậy nữa, sao giờ lại trách em không để lại lời nào?" "Em biết ơn Lục gia đã cưu mang em, biết ơn chú đã chăm sóc em, cảm ơn chú đã cho em một mái nhà. Chú không muốn gặp em, em đã rời đi, vậy bây giờ chú lại đến tìm em làm gì?"  Giọng Ôn Tình không chút cảm xúc, bình thản như đang kể một chuyện không quan trọng. Nhưng chính thái độ này lại khiến Lục Kính Niên c.h.ế.t lặng tại chỗ, môi run run không nói nên lời. Anh muốn nói với Ôn Tình rằng mọi chuyện không phải như vậy, không phải như cô nghĩ. Nhưng anh không thể mở lời. Anh không thể đối mặt với con người đó của mình, càng không thể đối mặt với Ôn Tình. Hồi lâu, anh nhìn cô gái mình ngày đêm mong nhớ, chỉ hỏi một câu: "Tình Tình, em ở đây sống tốt không?" "Em rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của chú nhỏ. Em đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, sau này chú không cần đến thăm em nữa đâu." "Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, đã qua lâu rồi." Nói xong, Ôn Tình định xoay người đi về. Lại bị Lục Kính Niên giữ chặt cánh tay. Anh nhíu mày, trong mắt là sự m.ô.n.g lung mà Ôn Tình không hiểu nổi. "Tình Tình... sao em lại trở nên thế này?"

Chương 14: Chương 14