Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học. Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước. Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký. Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?” Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.” Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa. Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời. “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm…
Chương 22: Chương 22
[Mùa Hè 1984] Ôn TìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Nữ CườngMùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học. Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước. Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký. Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?” Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.” Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa. Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời. “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm… Lục Kính Niên sững sờ tại chỗ, nhìn Ôn Tình quay người lên xe, như thể anh chỉ là một người qua đường. Cuối cùng anh cũng hiểu, có những bỏ lỡ, là mãi mãi không thể cứu vãn. Lục lão gia tử chống gậy, nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Sau khi Ôn Tình đi, Lục Kính Niên đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không động đậy. Lục lão gia tử chậm rãi bước ra, vỗ vai anh, không nói nhiều, chỉ là sự an ủi thầm lặng đó khiến lòng anh dâng lên vị đắng chát. Nếu anh sớm nghe lời ông nội, nhận rõ lòng mình, thì anh và Ôn Tình đã không bỏ lỡ nhau. Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh. Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, cười một tiếng chẳng rõ là tiếc nuối hay chế giễu. "Đã sớm bảo con rồi, đối xử tốt với con bé một chút, không thì đợi đến lúc người ta thật sự không cần con nữa, con khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc." "Lúc đó cứng miệng nói không thích, giờ hối hận rồi chứ gì, hối hận cũng muộn rồi." Bên môi Lục Kính Niên nở một nụ cười khổ. Những lời từng nói, những việc từng làm, giống như một viên đạn xuyên qua thời gian b.ắ.n trúng chính xác vào giữa trán anh. Trong mười năm qua, anh đã nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với tình cảm Ôn Tình dành cho mình, rõ ràng anh có cách tốt hơn để dẫn dắt. Nhưng anh đã không làm vậy. Mỗi việc anh làm đều là đẩy Ôn Tình ra xa khỏi mình, nhưng khi cô thật sự từ bỏ, anh mới nhận ra trái tim mình lại đau đến thế. Trước kia, mỗi đêm anh không về nhà, Ôn Tình đều viết cho anh những lá thư dài, kể về nỗi nhớ nhung và sự dựa dẫm của cô, cùng với tình yêu tuổi trẻ. Mười năm sau đó, anh cũng đã viết vô số lá thư như vậy, làm những việc mà chính mình từng coi thường. Nhưng không một lá nào được gửi đi. Tiếc nuối không? Có chứ. Rõ ràng họ đã gặp nhau sớm như vậy. Rõ ràng họ có nhiều thời gian như vậy, nhiều cơ hội như vậy, tất cả mọi thứ chỉ cần anh muốn, đều sẽ nhường đường cho tình cảm của họ. Vậy mà anh lại nhát gan lùi bước. Bước lùi này, đã khiến bản thân không còn đường quay lại nữa. ... Lo liệu xong hậu sự cho Lão Mục. Ôn Tình chuẩn bị quay về căn cứ thí nghiệm. Lão Mục cả đời có hai tâm nguyện, một là nghiên cứu ra tên lửa phòng không của nước nhà, hai là lá rụng về cội. Ông dành cả đời cho nghiên cứu quốc phòng, hơn 40 năm, một mình miệt mài nghiên cứu giữa lòng sa mạc, nhưng người đời lại ít ai biết đến tên ông. Ông không có gia đình, ít bạn bè, ngay cả tang lễ cũng đặc biệt yên tĩnh trang nghiêm. Xe của lãnh đạo quân khu và lãnh đạo nhà nước đến hết chiếc này đến chiếc khác, mọi người dường như đều rất quen thuộc với ông, nhưng lại cũng rất xa lạ. Ôn Tình, với tư cách là học trò của ông, cũng là người còn sống trên thế giới này hiểu ông nhiều nhất, đã chủ trì tang lễ cho ông. Đợi mọi người đi hết, cô một mình đứng trước mộ. Nhìn gương mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lại tươi cười hiền hậu trên bia mộ. Cô cúi người đặt một bó hoa trước bia. Trong mắt ánh lệ lấp lánh, nhưng giọng điệu lại cố tỏ ra nhẹ nhàng. Cô nói: "Thầy ơi, thầy cứ nghỉ ngơi một thời gian đi ạ. Đợi đến khi thầy mở mắt ra lần nữa, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Tổ quốc hùng mạnh hơn, đứng trên đỉnh thế giới." "Đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại." Chương 25 Ôn Tình lên đường trở về căn cứ thí nghiệm. Chỉ là cô không ngờ, lần này người đi cùng cô lại có cả Lục Kính Niên. Trên máy bay, anh luôn im lặng, không nói một lời. Ôn Tình lại không nhịn được mà liếc nhìn anh nhiều lần. Cô không hề quan tâm đến lý do Lục Kính Niên đến đây, chỉ lo lắng cho sức khỏe của ông nội. Dù sao Lão Mục cũng vừa qua đời không lâu, cô khá nhạy cảm với những chuyện này. Theo cô thấy, Lục Kính Niên vẫn nên ở lại quân khu Bắc Kinh thì tốt hơn, có thể trông nom ông nội bất cứ lúc nào. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Lục Kính Niên rốt cuộc làm thế nào, không liên quan đến cô. Nghĩ đến đây. Sự chú ý của Ôn Tình lại quay về cuốn tạp chí trong tay. 'Hồng Tinh 5' sắp được đưa vào nghiên cứu phát triển, với tư cách là kỹ sư trưởng của dự án này, cô không có thời gian để phân tâm. Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức, để có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Lục Kính Niên sững sờ tại chỗ, nhìn Ôn Tình quay người lên xe, như thể anh chỉ là một người qua đường.
Cuối cùng anh cũng hiểu, có những bỏ lỡ, là mãi mãi không thể cứu vãn.
Lục lão gia tử chống gậy, nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.
Sau khi Ôn Tình đi, Lục Kính Niên đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không động đậy.
Lục lão gia tử chậm rãi bước ra, vỗ vai anh, không nói nhiều, chỉ là sự an ủi thầm lặng đó khiến lòng anh dâng lên vị đắng chát.
Nếu anh sớm nghe lời ông nội, nhận rõ lòng mình, thì anh và Ôn Tình đã không bỏ lỡ nhau.
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, cười một tiếng chẳng rõ là tiếc nuối hay chế giễu.
"Đã sớm bảo con rồi, đối xử tốt với con bé một chút, không thì đợi đến lúc người ta thật sự không cần con nữa, con khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc."
"Lúc đó cứng miệng nói không thích, giờ hối hận rồi chứ gì, hối hận cũng muộn rồi."
Bên môi Lục Kính Niên nở một nụ cười khổ.
Những lời từng nói, những việc từng làm, giống như một viên đạn xuyên qua thời gian b.ắ.n trúng chính xác vào giữa trán anh.
Trong mười năm qua, anh đã nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với tình cảm Ôn Tình dành cho mình, rõ ràng anh có cách tốt hơn để dẫn dắt.
Nhưng anh đã không làm vậy.
Mỗi việc anh làm đều là đẩy Ôn Tình ra xa khỏi mình, nhưng khi cô thật sự từ bỏ, anh mới nhận ra trái tim mình lại đau đến thế.
Trước kia, mỗi đêm anh không về nhà, Ôn Tình đều viết cho anh những lá thư dài, kể về nỗi nhớ nhung và sự dựa dẫm của cô, cùng với tình yêu tuổi trẻ.
Mười năm sau đó, anh cũng đã viết vô số lá thư như vậy, làm những việc mà chính mình từng coi thường.
Nhưng không một lá nào được gửi đi.
Tiếc nuối không?
Có chứ.
Rõ ràng họ đã gặp nhau sớm như vậy.
Rõ ràng họ có nhiều thời gian như vậy, nhiều cơ hội như vậy, tất cả mọi thứ chỉ cần anh muốn, đều sẽ nhường đường cho tình cảm của họ.
Vậy mà anh lại nhát gan lùi bước.
Bước lùi này, đã khiến bản thân không còn đường quay lại nữa.
...
Lo liệu xong hậu sự cho Lão Mục.
Ôn Tình chuẩn bị quay về căn cứ thí nghiệm.
Lão Mục cả đời có hai tâm nguyện, một là nghiên cứu ra tên lửa phòng không của nước nhà, hai là lá rụng về cội.
Ông dành cả đời cho nghiên cứu quốc phòng, hơn 40 năm, một mình miệt mài nghiên cứu giữa lòng sa mạc, nhưng người đời lại ít ai biết đến tên ông.
Ông không có gia đình, ít bạn bè, ngay cả tang lễ cũng đặc biệt yên tĩnh trang nghiêm.
Xe của lãnh đạo quân khu và lãnh đạo nhà nước đến hết chiếc này đến chiếc khác, mọi người dường như đều rất quen thuộc với ông, nhưng lại cũng rất xa lạ.
Ôn Tình, với tư cách là học trò của ông, cũng là người còn sống trên thế giới này hiểu ông nhiều nhất, đã chủ trì tang lễ cho ông.
Đợi mọi người đi hết, cô một mình đứng trước mộ.
Nhìn gương mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lại tươi cười hiền hậu trên bia mộ.
Cô cúi người đặt một bó hoa trước bia.
Trong mắt ánh lệ lấp lánh, nhưng giọng điệu lại cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Cô nói: "Thầy ơi, thầy cứ nghỉ ngơi một thời gian đi ạ. Đợi đến khi thầy mở mắt ra lần nữa, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Tổ quốc hùng mạnh hơn, đứng trên đỉnh thế giới."
"Đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại."
Chương 25
Ôn Tình lên đường trở về căn cứ thí nghiệm.
Chỉ là cô không ngờ, lần này người đi cùng cô lại có cả Lục Kính Niên.
Trên máy bay, anh luôn im lặng, không nói một lời.
Ôn Tình lại không nhịn được mà liếc nhìn anh nhiều lần.
Cô không hề quan tâm đến lý do Lục Kính Niên đến đây, chỉ lo lắng cho sức khỏe của ông nội. Dù sao Lão Mục cũng vừa qua đời không lâu, cô khá nhạy cảm với những chuyện này.
Theo cô thấy, Lục Kính Niên vẫn nên ở lại quân khu Bắc Kinh thì tốt hơn, có thể trông nom ông nội bất cứ lúc nào.
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Lục Kính Niên rốt cuộc làm thế nào, không liên quan đến cô.
Nghĩ đến đây.
Sự chú ý của Ôn Tình lại quay về cuốn tạp chí trong tay.
'Hồng Tinh 5' sắp được đưa vào nghiên cứu phát triển, với tư cách là kỹ sư trưởng của dự án này, cô không có thời gian để phân tâm. Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức, để có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.
[Mùa Hè 1984] Ôn TìnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Nữ CườngMùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học. Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước. Trong phòng học xây bằng gạch đỏ lợp ngói náo nhiệt, các bạn học đều đang chen chúc trên bục giảng đã tróc sơn để điền phiếu đăng ký. Chỉ có Ôn Tình được giáo viên khuyên: “Em Ôn, em chắc chắn vì muốn gả cho Doanh trưởng Lục mà không đăng ký thi đại học sao?” Câu nói hiền từ ấy như đánh thức linh hồn Ôn Tình. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy giáo: “Không ạ! Em muốn đăng ký thi đại học! Thầy nói đúng ạ, người trí thức chúng ta không nên chìm đắm vào tình yêu nam nữ, mà nên góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước mới phải.” Sống lại một lần nữa, cô không bao giờ muốn gả cho chú nhỏ Lục Kính Niên nữa. Cũng sẽ không bao giờ vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí cả cuộc đời. “Tốt, tốt, em nghĩ thông suốt là thầy yên tâm… Lục Kính Niên sững sờ tại chỗ, nhìn Ôn Tình quay người lên xe, như thể anh chỉ là một người qua đường. Cuối cùng anh cũng hiểu, có những bỏ lỡ, là mãi mãi không thể cứu vãn. Lục lão gia tử chống gậy, nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Sau khi Ôn Tình đi, Lục Kính Niên đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không động đậy. Lục lão gia tử chậm rãi bước ra, vỗ vai anh, không nói nhiều, chỉ là sự an ủi thầm lặng đó khiến lòng anh dâng lên vị đắng chát. Nếu anh sớm nghe lời ông nội, nhận rõ lòng mình, thì anh và Ôn Tình đã không bỏ lỡ nhau. Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh. Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, cười một tiếng chẳng rõ là tiếc nuối hay chế giễu. "Đã sớm bảo con rồi, đối xử tốt với con bé một chút, không thì đợi đến lúc người ta thật sự không cần con nữa, con khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc." "Lúc đó cứng miệng nói không thích, giờ hối hận rồi chứ gì, hối hận cũng muộn rồi." Bên môi Lục Kính Niên nở một nụ cười khổ. Những lời từng nói, những việc từng làm, giống như một viên đạn xuyên qua thời gian b.ắ.n trúng chính xác vào giữa trán anh. Trong mười năm qua, anh đã nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với tình cảm Ôn Tình dành cho mình, rõ ràng anh có cách tốt hơn để dẫn dắt. Nhưng anh đã không làm vậy. Mỗi việc anh làm đều là đẩy Ôn Tình ra xa khỏi mình, nhưng khi cô thật sự từ bỏ, anh mới nhận ra trái tim mình lại đau đến thế. Trước kia, mỗi đêm anh không về nhà, Ôn Tình đều viết cho anh những lá thư dài, kể về nỗi nhớ nhung và sự dựa dẫm của cô, cùng với tình yêu tuổi trẻ. Mười năm sau đó, anh cũng đã viết vô số lá thư như vậy, làm những việc mà chính mình từng coi thường. Nhưng không một lá nào được gửi đi. Tiếc nuối không? Có chứ. Rõ ràng họ đã gặp nhau sớm như vậy. Rõ ràng họ có nhiều thời gian như vậy, nhiều cơ hội như vậy, tất cả mọi thứ chỉ cần anh muốn, đều sẽ nhường đường cho tình cảm của họ. Vậy mà anh lại nhát gan lùi bước. Bước lùi này, đã khiến bản thân không còn đường quay lại nữa. ... Lo liệu xong hậu sự cho Lão Mục. Ôn Tình chuẩn bị quay về căn cứ thí nghiệm. Lão Mục cả đời có hai tâm nguyện, một là nghiên cứu ra tên lửa phòng không của nước nhà, hai là lá rụng về cội. Ông dành cả đời cho nghiên cứu quốc phòng, hơn 40 năm, một mình miệt mài nghiên cứu giữa lòng sa mạc, nhưng người đời lại ít ai biết đến tên ông. Ông không có gia đình, ít bạn bè, ngay cả tang lễ cũng đặc biệt yên tĩnh trang nghiêm. Xe của lãnh đạo quân khu và lãnh đạo nhà nước đến hết chiếc này đến chiếc khác, mọi người dường như đều rất quen thuộc với ông, nhưng lại cũng rất xa lạ. Ôn Tình, với tư cách là học trò của ông, cũng là người còn sống trên thế giới này hiểu ông nhiều nhất, đã chủ trì tang lễ cho ông. Đợi mọi người đi hết, cô một mình đứng trước mộ. Nhìn gương mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lại tươi cười hiền hậu trên bia mộ. Cô cúi người đặt một bó hoa trước bia. Trong mắt ánh lệ lấp lánh, nhưng giọng điệu lại cố tỏ ra nhẹ nhàng. Cô nói: "Thầy ơi, thầy cứ nghỉ ngơi một thời gian đi ạ. Đợi đến khi thầy mở mắt ra lần nữa, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Tổ quốc hùng mạnh hơn, đứng trên đỉnh thế giới." "Đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại." Chương 25 Ôn Tình lên đường trở về căn cứ thí nghiệm. Chỉ là cô không ngờ, lần này người đi cùng cô lại có cả Lục Kính Niên. Trên máy bay, anh luôn im lặng, không nói một lời. Ôn Tình lại không nhịn được mà liếc nhìn anh nhiều lần. Cô không hề quan tâm đến lý do Lục Kính Niên đến đây, chỉ lo lắng cho sức khỏe của ông nội. Dù sao Lão Mục cũng vừa qua đời không lâu, cô khá nhạy cảm với những chuyện này. Theo cô thấy, Lục Kính Niên vẫn nên ở lại quân khu Bắc Kinh thì tốt hơn, có thể trông nom ông nội bất cứ lúc nào. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Lục Kính Niên rốt cuộc làm thế nào, không liên quan đến cô. Nghĩ đến đây. Sự chú ý của Ôn Tình lại quay về cuốn tạp chí trong tay. 'Hồng Tinh 5' sắp được đưa vào nghiên cứu phát triển, với tư cách là kỹ sư trưởng của dự án này, cô không có thời gian để phân tâm. Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức, để có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.