Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon. Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra: Anh ấy vừa cạo râu. 01 “Cạo râu thì sao chứ? Chẳng lẽ đàn ông không được cạo râu vào buổi tối à?” – Lạc Lạc, bạn thân tôi, tỉnh bơ nói. “Vấn đề là… anh ấy chưa bao giờ cạo râu buổi tối cả.” “Biết đâu tối nay có tiệc tùng gì đó thì sao?” Tôi lắc đầu. “Tần Thận không bao giờ tham gia tiệc tùng vào buổi tối, ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày 7 giờ tối là về nhà, 11 giờ lên giường ngủ, còn đúng giờ hơn cả sư thầy ở chùa.” “Với lại, ai mà chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, vì vợ mà suýt mất cả mạng!” – Lạc Lạc nhíu mày nhìn tôi, có vẻ bất lực. “Giang Ly, cậu đừng nói là đang nghi ngờ chuyện gì đấy nhé?” Tôi giật mình, rồi bật cười: “Không đâu.” Đang nói thì điện thoại tôi reo. Là Tần Thận gọi. “A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống được nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mua mấy món em thích gửi về rồi, ăn xong nhớ vận động nhẹ…
Chương 8: Chương 8
Vết Cắt Dịu DàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịLúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon. Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra: Anh ấy vừa cạo râu. 01 “Cạo râu thì sao chứ? Chẳng lẽ đàn ông không được cạo râu vào buổi tối à?” – Lạc Lạc, bạn thân tôi, tỉnh bơ nói. “Vấn đề là… anh ấy chưa bao giờ cạo râu buổi tối cả.” “Biết đâu tối nay có tiệc tùng gì đó thì sao?” Tôi lắc đầu. “Tần Thận không bao giờ tham gia tiệc tùng vào buổi tối, ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày 7 giờ tối là về nhà, 11 giờ lên giường ngủ, còn đúng giờ hơn cả sư thầy ở chùa.” “Với lại, ai mà chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, vì vợ mà suýt mất cả mạng!” – Lạc Lạc nhíu mày nhìn tôi, có vẻ bất lực. “Giang Ly, cậu đừng nói là đang nghi ngờ chuyện gì đấy nhé?” Tôi giật mình, rồi bật cười: “Không đâu.” Đang nói thì điện thoại tôi reo. Là Tần Thận gọi. “A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống được nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mua mấy món em thích gửi về rồi, ăn xong nhớ vận động nhẹ… Nói xong, anh nhìn đồng hồ, khoác áo rồi rời đi dứt khoát.Vài phút sau, khi phòng khách không còn ai, tôi nhanh chóng lao ra khỏi ngôi nhà ấy.Tôi lái xe như một cái máy, lao đi giữa màn tuyết rơi dày đặc.Những bông tuyết đập mạnh vào kính xe như những mũi tên, tan chảy thành những vệt nước dài.Mười năm trước, cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này.Khi tôi mười tám tuổi, ngồi trên ghế sau xe, rúc vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận – khi ấy đang co ro trong giá lạnh, bán găng tay giữa trời tuyết.Xe trượt bánh, làm đổ quầy bán găng tay nhỏ của anh.Tài xế bước xuống xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu, cúi người gầy gò, đôi tay đỏ ửng vì lạnh lẽo, lặng lẽ nhặt từng chiếc găng tay rơi vãi.Rõ ràng là bán găng tay, nhưng anh lại không nỡ đeo một đôi cho mình.Tôi hạ cửa xe, mỉm cười hỏi:“Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?”Anh đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn tôi, ngây ra hai giây rồi khẽ đáp:“Loại cho nữ tám đồng, loại cho nam mười đồng.”Tôi nghiêng đầu cười:“Vậy lấy mỗi loại một đôi, anh chọn giúp tôi nhé.”Anh chọn một đôi màu hồng và một đôi màu đen, đưa cho tôi.Tôi cầm đôi găng tay màu hồng giơ lên, mắt cong cong, cười tươi như ánh nắng giữa ngày đông:“Đôi cho nam, tặng anh đấy!”Khi xe lăn bánh rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại.Chàng trai nghèo khó và cô đơn đứng thẳng tắp bên lề đường, dõi theo hướng chiếc xe, trông như một cây trúc kiêu hãnh đứng giữa trời tuyết.Sau này, chúng tôi tái ngộ ở đại học.Rồi sau đó, mẹ tôi để mắt đến anh, quyết định hỗ trợ và bồi dưỡng, đưa cả hai chúng tôi sang học tại một trường tinh hoa ở nước ngoài.Chúng tôi kết hôn năm năm.Cậu bé đó khoảng ba tuổi.Nghĩa là, một năm sau khi kết hôn, Lâm Cẩm đã mang thai.Lúc anh lần đầu nhắc đến Lâm Cẩm với tôi, chỉ mới nửa năm trước.Khoảng thời gian đó cách ngày mẹ tôi qua đời chỉ hai, ba tháng.Tôi siết chặt vô lăng, bật khóc như một đứa trẻ.Trước năm 28 tuổi, cuộc đời tôi xuôi chèo mát mái.Xinh đẹp, giàu có, hòa nhã, ai cũng bảo tôi là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng.Dù cha mẹ ly hôn, nhưng là chia tay trong hòa bình. Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn, còn cha là học giả. Cả hai đều dành cho tôi tình yêu thương đầy đủ và trọn vẹn.Sau khi kết hôn, Tần Thận yêu và cưng chiều tôi, trong từng ánh mắt, từng hành động đều lấp lánh sự sủng ái và thiên vị.Tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang, bác sĩ nói tôi khó có con. Tôi đau khổ, còn Tần Thận thì chẳng bận tâm, đùa rằng sau này Giang Ly chỉ có thể dựa vào một mình Tần Thận mà thôi.Anh luôn xem tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.Nhưng hóa ra, cùng lúc đó –Khi tôi còn đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ.Khi tôi tuyệt đối tin tưởng, dựa dẫm và không thể rời xa anh.Anh và Lâm Cẩm, đã lên giường với nhau.Tôi không hiểu.Tôi thật sự không hiểu!Thế giới bỗng nhiên nhe nanh, không kịp đề phòng mà phơi bày một mặt tối tăm của nó trước mắt tôi.Cả cơ thể tôi bị bao trùm trong cảm xúc hỗn loạn:
Nói xong, anh nhìn đồng hồ, khoác áo rồi rời đi dứt khoát.
Vài phút sau, khi phòng khách không còn ai, tôi nhanh chóng lao ra khỏi ngôi nhà ấy.
Tôi lái xe như một cái máy, lao đi giữa màn tuyết rơi dày đặc.
Những bông tuyết đập mạnh vào kính xe như những mũi tên, tan chảy thành những vệt nước dài.
Mười năm trước, cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này.
Khi tôi mười tám tuổi, ngồi trên ghế sau xe, rúc vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận – khi ấy đang co ro trong giá lạnh, bán găng tay giữa trời tuyết.
Xe trượt bánh, làm đổ quầy bán găng tay nhỏ của anh.
Tài xế bước xuống xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu, cúi người gầy gò, đôi tay đỏ ửng vì lạnh lẽo, lặng lẽ nhặt từng chiếc găng tay rơi vãi.
Rõ ràng là bán găng tay, nhưng anh lại không nỡ đeo một đôi cho mình.
Tôi hạ cửa xe, mỉm cười hỏi:
“Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?”
Anh đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn tôi, ngây ra hai giây rồi khẽ đáp:
“Loại cho nữ tám đồng, loại cho nam mười đồng.”
Tôi nghiêng đầu cười:
“Vậy lấy mỗi loại một đôi, anh chọn giúp tôi nhé.”
Anh chọn một đôi màu hồng và một đôi màu đen, đưa cho tôi.
Tôi cầm đôi găng tay màu hồng giơ lên, mắt cong cong, cười tươi như ánh nắng giữa ngày đông:
“Đôi cho nam, tặng anh đấy!”
Khi xe lăn bánh rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại.
Chàng trai nghèo khó và cô đơn đứng thẳng tắp bên lề đường, dõi theo hướng chiếc xe, trông như một cây trúc kiêu hãnh đứng giữa trời tuyết.
Sau này, chúng tôi tái ngộ ở đại học.
Rồi sau đó, mẹ tôi để mắt đến anh, quyết định hỗ trợ và bồi dưỡng, đưa cả hai chúng tôi sang học tại một trường tinh hoa ở nước ngoài.
Chúng tôi kết hôn năm năm.
Cậu bé đó khoảng ba tuổi.
Nghĩa là, một năm sau khi kết hôn, Lâm Cẩm đã mang thai.
Lúc anh lần đầu nhắc đến Lâm Cẩm với tôi, chỉ mới nửa năm trước.
Khoảng thời gian đó cách ngày mẹ tôi qua đời chỉ hai, ba tháng.
Tôi siết chặt vô lăng, bật khóc như một đứa trẻ.
Trước năm 28 tuổi, cuộc đời tôi xuôi chèo mát mái.
Xinh đẹp, giàu có, hòa nhã, ai cũng bảo tôi là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng.
Dù cha mẹ ly hôn, nhưng là chia tay trong hòa bình. Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn, còn cha là học giả. Cả hai đều dành cho tôi tình yêu thương đầy đủ và trọn vẹn.
Sau khi kết hôn, Tần Thận yêu và cưng chiều tôi, trong từng ánh mắt, từng hành động đều lấp lánh sự sủng ái và thiên vị.
Tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang, bác sĩ nói tôi khó có con. Tôi đau khổ, còn Tần Thận thì chẳng bận tâm, đùa rằng sau này Giang Ly chỉ có thể dựa vào một mình Tần Thận mà thôi.
Anh luôn xem tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Nhưng hóa ra, cùng lúc đó –
Khi tôi còn đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ.
Khi tôi tuyệt đối tin tưởng, dựa dẫm và không thể rời xa anh.
Anh và Lâm Cẩm, đã lên giường với nhau.
Tôi không hiểu.
Tôi thật sự không hiểu!
Thế giới bỗng nhiên nhe nanh, không kịp đề phòng mà phơi bày một mặt tối tăm của nó trước mắt tôi.
Cả cơ thể tôi bị bao trùm trong cảm xúc hỗn loạn:
Vết Cắt Dịu DàngTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịLúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon. Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra: Anh ấy vừa cạo râu. 01 “Cạo râu thì sao chứ? Chẳng lẽ đàn ông không được cạo râu vào buổi tối à?” – Lạc Lạc, bạn thân tôi, tỉnh bơ nói. “Vấn đề là… anh ấy chưa bao giờ cạo râu buổi tối cả.” “Biết đâu tối nay có tiệc tùng gì đó thì sao?” Tôi lắc đầu. “Tần Thận không bao giờ tham gia tiệc tùng vào buổi tối, ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày 7 giờ tối là về nhà, 11 giờ lên giường ngủ, còn đúng giờ hơn cả sư thầy ở chùa.” “Với lại, ai mà chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, vì vợ mà suýt mất cả mạng!” – Lạc Lạc nhíu mày nhìn tôi, có vẻ bất lực. “Giang Ly, cậu đừng nói là đang nghi ngờ chuyện gì đấy nhé?” Tôi giật mình, rồi bật cười: “Không đâu.” Đang nói thì điện thoại tôi reo. Là Tần Thận gọi. “A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống được nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mua mấy món em thích gửi về rồi, ăn xong nhớ vận động nhẹ… Nói xong, anh nhìn đồng hồ, khoác áo rồi rời đi dứt khoát.Vài phút sau, khi phòng khách không còn ai, tôi nhanh chóng lao ra khỏi ngôi nhà ấy.Tôi lái xe như một cái máy, lao đi giữa màn tuyết rơi dày đặc.Những bông tuyết đập mạnh vào kính xe như những mũi tên, tan chảy thành những vệt nước dài.Mười năm trước, cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này.Khi tôi mười tám tuổi, ngồi trên ghế sau xe, rúc vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận – khi ấy đang co ro trong giá lạnh, bán găng tay giữa trời tuyết.Xe trượt bánh, làm đổ quầy bán găng tay nhỏ của anh.Tài xế bước xuống xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu, cúi người gầy gò, đôi tay đỏ ửng vì lạnh lẽo, lặng lẽ nhặt từng chiếc găng tay rơi vãi.Rõ ràng là bán găng tay, nhưng anh lại không nỡ đeo một đôi cho mình.Tôi hạ cửa xe, mỉm cười hỏi:“Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?”Anh đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn tôi, ngây ra hai giây rồi khẽ đáp:“Loại cho nữ tám đồng, loại cho nam mười đồng.”Tôi nghiêng đầu cười:“Vậy lấy mỗi loại một đôi, anh chọn giúp tôi nhé.”Anh chọn một đôi màu hồng và một đôi màu đen, đưa cho tôi.Tôi cầm đôi găng tay màu hồng giơ lên, mắt cong cong, cười tươi như ánh nắng giữa ngày đông:“Đôi cho nam, tặng anh đấy!”Khi xe lăn bánh rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại.Chàng trai nghèo khó và cô đơn đứng thẳng tắp bên lề đường, dõi theo hướng chiếc xe, trông như một cây trúc kiêu hãnh đứng giữa trời tuyết.Sau này, chúng tôi tái ngộ ở đại học.Rồi sau đó, mẹ tôi để mắt đến anh, quyết định hỗ trợ và bồi dưỡng, đưa cả hai chúng tôi sang học tại một trường tinh hoa ở nước ngoài.Chúng tôi kết hôn năm năm.Cậu bé đó khoảng ba tuổi.Nghĩa là, một năm sau khi kết hôn, Lâm Cẩm đã mang thai.Lúc anh lần đầu nhắc đến Lâm Cẩm với tôi, chỉ mới nửa năm trước.Khoảng thời gian đó cách ngày mẹ tôi qua đời chỉ hai, ba tháng.Tôi siết chặt vô lăng, bật khóc như một đứa trẻ.Trước năm 28 tuổi, cuộc đời tôi xuôi chèo mát mái.Xinh đẹp, giàu có, hòa nhã, ai cũng bảo tôi là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng.Dù cha mẹ ly hôn, nhưng là chia tay trong hòa bình. Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn, còn cha là học giả. Cả hai đều dành cho tôi tình yêu thương đầy đủ và trọn vẹn.Sau khi kết hôn, Tần Thận yêu và cưng chiều tôi, trong từng ánh mắt, từng hành động đều lấp lánh sự sủng ái và thiên vị.Tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang, bác sĩ nói tôi khó có con. Tôi đau khổ, còn Tần Thận thì chẳng bận tâm, đùa rằng sau này Giang Ly chỉ có thể dựa vào một mình Tần Thận mà thôi.Anh luôn xem tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.Nhưng hóa ra, cùng lúc đó –Khi tôi còn đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ.Khi tôi tuyệt đối tin tưởng, dựa dẫm và không thể rời xa anh.Anh và Lâm Cẩm, đã lên giường với nhau.Tôi không hiểu.Tôi thật sự không hiểu!Thế giới bỗng nhiên nhe nanh, không kịp đề phòng mà phơi bày một mặt tối tăm của nó trước mắt tôi.Cả cơ thể tôi bị bao trùm trong cảm xúc hỗn loạn: