Tác giả:

1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn…

Chương 14

Giang Sơn Vị NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn… 14Đêm ấy, Giang Hựu theo ánh trăng, bước qua cổng lớn phủ Thái úy.“Giang công tử, tiểu thư đang chờ ngài bên trong.”Ảnh vệ dẫn hắn tới trước một cánh cổng sân, rồi lặng lẽ biến mất.Giang Hựu lặng người trong chốc lát, sau đó đưa tay đẩy cửa.Tầm mắt lập tức rộng mở, toàn bộ cảnh sắc trong sân hiện ra rõ ràng:Cổng vòm điêu khắc tinh xảo, bàn đá ngọc trắng, cây đào lá tím, xích đu phủ đầy dây leo, và cả chum sứ Thanh Hoa lớn đặt ở góc sân, bên trong nuôi vài con cá chép đỏ, vàng, trắng ánh kim, dòng nước lăn tăn tỏa khí phú quý tao nhã.Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nơi ở của một tiểu thư khuê các, được nuôi dạy chu đáo trong danh môn quyền quý.Điều khiến Giang Hựu bất ngờ là, trong sân không có bóng người, chỉ có ánh đèn le lói từ cửa sổ chính phòng chiếu ra.Ở trong đó sao?Giang Hựu do dự, nghĩ thầm—phòng khuê của nữ tử, hắn không nên bước vào.Lúc còn lưỡng lự, chợt nghe từ trên cao vang xuống giọng nói trong trẻo.“Giang Hựu!”Thanh âm ấy, giống như quả mơ đầu hạ, vừa chua vừa ngọt, k/í/c/h t/h/í/c/h lòng người.Giang Hựu ngẩng đầu nhìn lên.Thiếu nữ ngồi trên mái hiên, đung đưa đôi chân nhỏ, tay cầm một vò r/ư/ợ/u. Dưới bầu trời đầy sao, ánh men vương trên gương mặt trắng ngần như ngọc, khiến nàng thêm phần rực rỡ mê người.Gió đêm thoảng qua, y phục xanh biếc lay động, hòa cùng mái tóc dài như suối.Ánh trăng sáng vằng vặc nhảy múa vui vẻ, rót xuống thân hình nàng, như phủ thêm lớp ánh bạc mong manh.Thiếu nữ mỉm cười rạng rỡ, mày mắt cong cong, vừa ngây thơ trong sáng, lại vừa khiến lòng người rung động.Ngón tay Giang Hựu vô thức co rút, m/á/u trong người như dồn dập lao vào tim.“Thình, thịch, thình, thịch!”Tiếng tim đập hỗn loạn vang lên rõ ràng bên tai, chiếm trọn tâm trí hắn.“Giang Hựu!”Lại một tiếng gọi ngọt ngào, tự nhiên như lẽ thường:“Mau đỡ ta.”Nói rồi, nàng không chút do dự nhảy xuống, một bóng xanh biếc nhẹ nhàng bay qua không trung.Giang Hựu theo phản xạ bước nhanh hai bước, dang rộng đôi tay rắn chắc, ôm trọn nàng vào lòng.Nhẹ quá… mềm quá!Sao lại… mềm đến vậy!Đầu óc Giang Hựu hoàn toàn trống rỗng, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng mảnh mai, cánh tay kia siết chặt vòng eo thon gọn.Hắn đứng bất động, không thể suy nghĩ nổi.【Bảo bối Khinh Nguyệt quá đáng yêu, quá quyến rũ, ai mà chịu nổi!】【Cố tình đúng không? Sao ta cảm giác nữ phụ đang thả thính nam phụ vậy?】【Tự tin lên! Khinh Nguyệt tỷ chính là đang ra tay với Giang Hựu, a a a Giang Hựu rút đ/a/o đi! Thù đoạt thê không đội trời chung!】【Thằng nhóc kia, mệt rồi đúng không? Để ta vào diễn thay hai tập!】

14

Đêm ấy, Giang Hựu theo ánh trăng, bước qua cổng lớn phủ Thái úy.

“Giang công tử, tiểu thư đang chờ ngài bên trong.”

Ảnh vệ dẫn hắn tới trước một cánh cổng sân, rồi lặng lẽ biến mất.

Giang Hựu lặng người trong chốc lát, sau đó đưa tay đẩy cửa.

Tầm mắt lập tức rộng mở, toàn bộ cảnh sắc trong sân hiện ra rõ ràng:

Cổng vòm điêu khắc tinh xảo, bàn đá ngọc trắng, cây đào lá tím, xích đu phủ đầy dây leo, và cả chum sứ Thanh Hoa lớn đặt ở góc sân, bên trong nuôi vài con cá chép đỏ, vàng, trắng ánh kim, dòng nước lăn tăn tỏa khí phú quý tao nhã.

Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nơi ở của một tiểu thư khuê các, được nuôi dạy chu đáo trong danh môn quyền quý.

Điều khiến Giang Hựu bất ngờ là, trong sân không có bóng người, chỉ có ánh đèn le lói từ cửa sổ chính phòng chiếu ra.

Ở trong đó sao?

Giang Hựu do dự, nghĩ thầm—phòng khuê của nữ tử, hắn không nên bước vào.

Lúc còn lưỡng lự, chợt nghe từ trên cao vang xuống giọng nói trong trẻo.

“Giang Hựu!”

Thanh âm ấy, giống như quả mơ đầu hạ, vừa chua vừa ngọt, k/í/c/h t/h/í/c/h lòng người.

Giang Hựu ngẩng đầu nhìn lên.

Thiếu nữ ngồi trên mái hiên, đung đưa đôi chân nhỏ, tay cầm một vò r/ư/ợ/u. Dưới bầu trời đầy sao, ánh men vương trên gương mặt trắng ngần như ngọc, khiến nàng thêm phần rực rỡ mê người.

Gió đêm thoảng qua, y phục xanh biếc lay động, hòa cùng mái tóc dài như suối.

Ánh trăng sáng vằng vặc nhảy múa vui vẻ, rót xuống thân hình nàng, như phủ thêm lớp ánh bạc mong manh.

Thiếu nữ mỉm cười rạng rỡ, mày mắt cong cong, vừa ngây thơ trong sáng, lại vừa khiến lòng người rung động.

Ngón tay Giang Hựu vô thức co rút, m/á/u trong người như dồn dập lao vào tim.

“Thình, thịch, thình, thịch!”

Tiếng tim đập hỗn loạn vang lên rõ ràng bên tai, chiếm trọn tâm trí hắn.

“Giang Hựu!”

Lại một tiếng gọi ngọt ngào, tự nhiên như lẽ thường:

“Mau đỡ ta.”

Nói rồi, nàng không chút do dự nhảy xuống, một bóng xanh biếc nhẹ nhàng bay qua không trung.

Giang Hựu theo phản xạ bước nhanh hai bước, dang rộng đôi tay rắn chắc, ôm trọn nàng vào lòng.

Nhẹ quá… mềm quá!

Sao lại… mềm đến vậy!

Đầu óc Giang Hựu hoàn toàn trống rỗng, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng mảnh mai, cánh tay kia siết chặt vòng eo thon gọn.

Hắn đứng bất động, không thể suy nghĩ nổi.

【Bảo bối Khinh Nguyệt quá đáng yêu, quá quyến rũ, ai mà chịu nổi!】

【Cố tình đúng không? Sao ta cảm giác nữ phụ đang thả thính nam phụ vậy?】

【Tự tin lên! Khinh Nguyệt tỷ chính là đang ra tay với Giang Hựu, a a a Giang Hựu rút đ/a/o đi! Thù đoạt thê không đội trời chung!】

【Thằng nhóc kia, mệt rồi đúng không? Để ta vào diễn thay hai tập!】

Giang Sơn Vị NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn… 14Đêm ấy, Giang Hựu theo ánh trăng, bước qua cổng lớn phủ Thái úy.“Giang công tử, tiểu thư đang chờ ngài bên trong.”Ảnh vệ dẫn hắn tới trước một cánh cổng sân, rồi lặng lẽ biến mất.Giang Hựu lặng người trong chốc lát, sau đó đưa tay đẩy cửa.Tầm mắt lập tức rộng mở, toàn bộ cảnh sắc trong sân hiện ra rõ ràng:Cổng vòm điêu khắc tinh xảo, bàn đá ngọc trắng, cây đào lá tím, xích đu phủ đầy dây leo, và cả chum sứ Thanh Hoa lớn đặt ở góc sân, bên trong nuôi vài con cá chép đỏ, vàng, trắng ánh kim, dòng nước lăn tăn tỏa khí phú quý tao nhã.Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nơi ở của một tiểu thư khuê các, được nuôi dạy chu đáo trong danh môn quyền quý.Điều khiến Giang Hựu bất ngờ là, trong sân không có bóng người, chỉ có ánh đèn le lói từ cửa sổ chính phòng chiếu ra.Ở trong đó sao?Giang Hựu do dự, nghĩ thầm—phòng khuê của nữ tử, hắn không nên bước vào.Lúc còn lưỡng lự, chợt nghe từ trên cao vang xuống giọng nói trong trẻo.“Giang Hựu!”Thanh âm ấy, giống như quả mơ đầu hạ, vừa chua vừa ngọt, k/í/c/h t/h/í/c/h lòng người.Giang Hựu ngẩng đầu nhìn lên.Thiếu nữ ngồi trên mái hiên, đung đưa đôi chân nhỏ, tay cầm một vò r/ư/ợ/u. Dưới bầu trời đầy sao, ánh men vương trên gương mặt trắng ngần như ngọc, khiến nàng thêm phần rực rỡ mê người.Gió đêm thoảng qua, y phục xanh biếc lay động, hòa cùng mái tóc dài như suối.Ánh trăng sáng vằng vặc nhảy múa vui vẻ, rót xuống thân hình nàng, như phủ thêm lớp ánh bạc mong manh.Thiếu nữ mỉm cười rạng rỡ, mày mắt cong cong, vừa ngây thơ trong sáng, lại vừa khiến lòng người rung động.Ngón tay Giang Hựu vô thức co rút, m/á/u trong người như dồn dập lao vào tim.“Thình, thịch, thình, thịch!”Tiếng tim đập hỗn loạn vang lên rõ ràng bên tai, chiếm trọn tâm trí hắn.“Giang Hựu!”Lại một tiếng gọi ngọt ngào, tự nhiên như lẽ thường:“Mau đỡ ta.”Nói rồi, nàng không chút do dự nhảy xuống, một bóng xanh biếc nhẹ nhàng bay qua không trung.Giang Hựu theo phản xạ bước nhanh hai bước, dang rộng đôi tay rắn chắc, ôm trọn nàng vào lòng.Nhẹ quá… mềm quá!Sao lại… mềm đến vậy!Đầu óc Giang Hựu hoàn toàn trống rỗng, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng mảnh mai, cánh tay kia siết chặt vòng eo thon gọn.Hắn đứng bất động, không thể suy nghĩ nổi.【Bảo bối Khinh Nguyệt quá đáng yêu, quá quyến rũ, ai mà chịu nổi!】【Cố tình đúng không? Sao ta cảm giác nữ phụ đang thả thính nam phụ vậy?】【Tự tin lên! Khinh Nguyệt tỷ chính là đang ra tay với Giang Hựu, a a a Giang Hựu rút đ/a/o đi! Thù đoạt thê không đội trời chung!】【Thằng nhóc kia, mệt rồi đúng không? Để ta vào diễn thay hai tập!】

Chương 14