1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn…
Chương 16
Giang Sơn Vị NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn… 16Hôm sau, Chu Tước môn mở rộng.Một đoàn người mang theo thánh chỉ, xuất phát từ Chu Tước môn, đi qua đại lộ Chu Tước, rồi rẽ sang Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, dạo khắp kinh thành, cuối cùng dừng lại trước cổng phủ Thái úy, tuyên đọc thánh chỉ.Ngày hôm ấy, toàn bộ kinh thành đều biết, đương kim Thánh thượng đã tìm lại Hoàng nữ thất lạc mười sáu năm, chính là thiên kim phủ Thái úy – Tư Khinh Nguyệt.“Công chúa, mời.”Trương Toàn ôm phất trần, nghênh đón ta hồi cung.Ta đứng trước loan liễn phượng xa, quay đầu lại nhìn lần cuối tòa phủ đệ cao rộng uy nghi ấy.Từ khoảnh khắc này, nơi đây không còn là nhà của ta.Mà ta… cũng không còn là Tư Khinh Nguyệt.Tên ta là Lý Khinh Nguyệt, Lý của Đại Chu vương triều, Nguyệt – trăng sáng trên cao.Ta vừa bước lên bậc thềm, phía sau chợt vang lên tiếng gọi không nỡ rời:“Nguyệt nhi.”Mẫu thân muốn nói rồi lại thôi, nước mắt rưng rưng, ánh mắt trăm mối tơ vò, không sao nói hết.Sống mũi ta cay cay, khóe mắt đỏ hoe, lời dặn của mẫu thân vẫn văng vẳng bên tai:“Nguyệt nhi, con lớn rồi, mẫu thân biết không thể ngăn con.Con đã chọn con đường này, thì hãy vững bước mà đi. Mạnh mẽ bước tiếp, phụ mẫu sẽ luôn đứng phía sau con, giữ chặt đoạn đường phía sau cho con, cho đến khi… chúng ta không còn nhìn thấy con nữa.”Thanh âm phụ thân trầm ổn như cổ chung ngàn năm, vang dội:“Thần cung tiễn công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”【Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế】【Nguyệt nhi, con đã bước lên con đường trải đầy chông gai rồi, con thật sự đã sẵn sàng chưa?】【Ta tin nàng đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Dù phía trước là hiểm trở, núi cao, biển động, nàng đều có thể vượt qua.】【Tung hoa! Ta tuyên bố, từ nay về sau, Tư Khinh Nguyệt – nàng sẽ không còn bị vây khốn giữa hoang dã. Nàng sẽ đi tới phương xa, tới bầu trời, tới đáy biển, tới bất cứ nơi nào nàng muốn.】Không biết từ lúc nào, màn sáng bình luận đã trở nên đầy ắp tiếng cười vui vẻ, ấm áp.Bọn họ không còn nhắc đến nam chính hay nữ chính, mà chỉ vì ta vui mà vui, vì ta sầu mà sầu.Tựa như họ đã trở thành những tri kỷ thật sự, là bằng hữu, chỉ thuộc về riêng ta.Ta khựng lại một chút, rồi không chần chừ nữa, bước lên loan giá.Tạm biệt, Tư Khinh Nguyệt.Và xin chào, Lý Khinh Nguyệt.Loan giá chầm chậm tiến về phía trước, khi sắp đến Chu Tước môn, dân chúng hai bên đường tụ tập càng lúc càng đông.Bất chợt một cơn gió thổi qua, vén lên một góc rèm xe.Ta lập tức cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như dao c/ắ/t.Ánh mắt ta lướt qua bên đường, cuối cùng dừng lại ở mái hiên một ngôi nhà dân.Một bóng người áo lam nhạt đứng đó, thân hình gầy mảnh, yếu ớt như cành liễu trong gió.Trên đầu nàng đội một chiếc mũ sa, gương mặt quấn khăn lụa, che chắn kín mít.Không phải nữ chính thì còn ai vào đây?Nếu Bích Oanh đã ở đây, vậy Giang Hựu chắc hẳn cũng ở gần đó.Ta khẽ mỉm cười, không chút do dự vén hẳn rèm lên, hướng về phía nàng, nở một nụ cười thật rạng rỡ.Giang Hựu, ta chờ ngươi.
16
Hôm sau, Chu Tước môn mở rộng.
Một đoàn người mang theo thánh chỉ, xuất phát từ Chu Tước môn, đi qua đại lộ Chu Tước, rồi rẽ sang Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, dạo khắp kinh thành, cuối cùng dừng lại trước cổng phủ Thái úy, tuyên đọc thánh chỉ.
Ngày hôm ấy, toàn bộ kinh thành đều biết, đương kim Thánh thượng đã tìm lại Hoàng nữ thất lạc mười sáu năm, chính là thiên kim phủ Thái úy – Tư Khinh Nguyệt.
“Công chúa, mời.”
Trương Toàn ôm phất trần, nghênh đón ta hồi cung.
Ta đứng trước loan liễn phượng xa, quay đầu lại nhìn lần cuối tòa phủ đệ cao rộng uy nghi ấy.
Từ khoảnh khắc này, nơi đây không còn là nhà của ta.
Mà ta… cũng không còn là Tư Khinh Nguyệt.
Tên ta là Lý Khinh Nguyệt, Lý của Đại Chu vương triều, Nguyệt – trăng sáng trên cao.
Ta vừa bước lên bậc thềm, phía sau chợt vang lên tiếng gọi không nỡ rời:
“Nguyệt nhi.”
Mẫu thân muốn nói rồi lại thôi, nước mắt rưng rưng, ánh mắt trăm mối tơ vò, không sao nói hết.
Sống mũi ta cay cay, khóe mắt đỏ hoe, lời dặn của mẫu thân vẫn văng vẳng bên tai:
“Nguyệt nhi, con lớn rồi, mẫu thân biết không thể ngăn con.
Con đã chọn con đường này, thì hãy vững bước mà đi. Mạnh mẽ bước tiếp, phụ mẫu sẽ luôn đứng phía sau con, giữ chặt đoạn đường phía sau cho con, cho đến khi… chúng ta không còn nhìn thấy con nữa.”
Thanh âm phụ thân trầm ổn như cổ chung ngàn năm, vang dội:
“Thần cung tiễn công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
【Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế】
【Nguyệt nhi, con đã bước lên con đường trải đầy chông gai rồi, con thật sự đã sẵn sàng chưa?】
【Ta tin nàng đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Dù phía trước là hiểm trở, núi cao, biển động, nàng đều có thể vượt qua.】
【Tung hoa! Ta tuyên bố, từ nay về sau, Tư Khinh Nguyệt – nàng sẽ không còn bị vây khốn giữa hoang dã. Nàng sẽ đi tới phương xa, tới bầu trời, tới đáy biển, tới bất cứ nơi nào nàng muốn.】
Không biết từ lúc nào, màn sáng bình luận đã trở nên đầy ắp tiếng cười vui vẻ, ấm áp.
Bọn họ không còn nhắc đến nam chính hay nữ chính, mà chỉ vì ta vui mà vui, vì ta sầu mà sầu.
Tựa như họ đã trở thành những tri kỷ thật sự, là bằng hữu, chỉ thuộc về riêng ta.
Ta khựng lại một chút, rồi không chần chừ nữa, bước lên loan giá.
Tạm biệt, Tư Khinh Nguyệt.
Và xin chào, Lý Khinh Nguyệt.
Loan giá chầm chậm tiến về phía trước, khi sắp đến Chu Tước môn, dân chúng hai bên đường tụ tập càng lúc càng đông.
Bất chợt một cơn gió thổi qua, vén lên một góc rèm xe.
Ta lập tức cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như dao c/ắ/t.
Ánh mắt ta lướt qua bên đường, cuối cùng dừng lại ở mái hiên một ngôi nhà dân.
Một bóng người áo lam nhạt đứng đó, thân hình gầy mảnh, yếu ớt như cành liễu trong gió.
Trên đầu nàng đội một chiếc mũ sa, gương mặt quấn khăn lụa, che chắn kín mít.
Không phải nữ chính thì còn ai vào đây?
Nếu Bích Oanh đã ở đây, vậy Giang Hựu chắc hẳn cũng ở gần đó.
Ta khẽ mỉm cười, không chút do dự vén hẳn rèm lên, hướng về phía nàng, nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Giang Hựu, ta chờ ngươi.
Giang Sơn Vị NguyệtTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không1 “Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!” “Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.” Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên. “Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!” Giang? Hoa khôi? Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn. Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu. Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt. 【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】 【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】 【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn… 16Hôm sau, Chu Tước môn mở rộng.Một đoàn người mang theo thánh chỉ, xuất phát từ Chu Tước môn, đi qua đại lộ Chu Tước, rồi rẽ sang Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, dạo khắp kinh thành, cuối cùng dừng lại trước cổng phủ Thái úy, tuyên đọc thánh chỉ.Ngày hôm ấy, toàn bộ kinh thành đều biết, đương kim Thánh thượng đã tìm lại Hoàng nữ thất lạc mười sáu năm, chính là thiên kim phủ Thái úy – Tư Khinh Nguyệt.“Công chúa, mời.”Trương Toàn ôm phất trần, nghênh đón ta hồi cung.Ta đứng trước loan liễn phượng xa, quay đầu lại nhìn lần cuối tòa phủ đệ cao rộng uy nghi ấy.Từ khoảnh khắc này, nơi đây không còn là nhà của ta.Mà ta… cũng không còn là Tư Khinh Nguyệt.Tên ta là Lý Khinh Nguyệt, Lý của Đại Chu vương triều, Nguyệt – trăng sáng trên cao.Ta vừa bước lên bậc thềm, phía sau chợt vang lên tiếng gọi không nỡ rời:“Nguyệt nhi.”Mẫu thân muốn nói rồi lại thôi, nước mắt rưng rưng, ánh mắt trăm mối tơ vò, không sao nói hết.Sống mũi ta cay cay, khóe mắt đỏ hoe, lời dặn của mẫu thân vẫn văng vẳng bên tai:“Nguyệt nhi, con lớn rồi, mẫu thân biết không thể ngăn con.Con đã chọn con đường này, thì hãy vững bước mà đi. Mạnh mẽ bước tiếp, phụ mẫu sẽ luôn đứng phía sau con, giữ chặt đoạn đường phía sau cho con, cho đến khi… chúng ta không còn nhìn thấy con nữa.”Thanh âm phụ thân trầm ổn như cổ chung ngàn năm, vang dội:“Thần cung tiễn công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”【Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế】【Nguyệt nhi, con đã bước lên con đường trải đầy chông gai rồi, con thật sự đã sẵn sàng chưa?】【Ta tin nàng đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Dù phía trước là hiểm trở, núi cao, biển động, nàng đều có thể vượt qua.】【Tung hoa! Ta tuyên bố, từ nay về sau, Tư Khinh Nguyệt – nàng sẽ không còn bị vây khốn giữa hoang dã. Nàng sẽ đi tới phương xa, tới bầu trời, tới đáy biển, tới bất cứ nơi nào nàng muốn.】Không biết từ lúc nào, màn sáng bình luận đã trở nên đầy ắp tiếng cười vui vẻ, ấm áp.Bọn họ không còn nhắc đến nam chính hay nữ chính, mà chỉ vì ta vui mà vui, vì ta sầu mà sầu.Tựa như họ đã trở thành những tri kỷ thật sự, là bằng hữu, chỉ thuộc về riêng ta.Ta khựng lại một chút, rồi không chần chừ nữa, bước lên loan giá.Tạm biệt, Tư Khinh Nguyệt.Và xin chào, Lý Khinh Nguyệt.Loan giá chầm chậm tiến về phía trước, khi sắp đến Chu Tước môn, dân chúng hai bên đường tụ tập càng lúc càng đông.Bất chợt một cơn gió thổi qua, vén lên một góc rèm xe.Ta lập tức cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo như dao c/ắ/t.Ánh mắt ta lướt qua bên đường, cuối cùng dừng lại ở mái hiên một ngôi nhà dân.Một bóng người áo lam nhạt đứng đó, thân hình gầy mảnh, yếu ớt như cành liễu trong gió.Trên đầu nàng đội một chiếc mũ sa, gương mặt quấn khăn lụa, che chắn kín mít.Không phải nữ chính thì còn ai vào đây?Nếu Bích Oanh đã ở đây, vậy Giang Hựu chắc hẳn cũng ở gần đó.Ta khẽ mỉm cười, không chút do dự vén hẳn rèm lên, hướng về phía nàng, nở một nụ cười thật rạng rỡ.Giang Hựu, ta chờ ngươi.