Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…
Chương 7
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Lời chất vấn lạnh lùng truyền vào tai ta, ta như ngừng thở.Ta vội ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nương nương, trung cung có thai, bệ hạ vui mừng hay không nô tỳ không biết, nhưng nếu nương nương có thai, bệ hạ chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật thế gian đến để nương nương thưởng thức.”Ta mỉm cười, góp lời với Tống Vi Hòa.Nhưng Quý phi vốn đang mang nụ cười nhạt, đột nhiên lạnh mặt: “Láo xược! Chẳng lẽ bản cung không muốn mang thai? Nào đến lượt một đứa ngu xuẩn như ngươi cười nhạo bản cung?”Vừa dứt lời, Từ ma ma lập tức vung tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt ta.Thần trí ta thoáng chốc mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.Mặt đau rát, ta vẫn cố nở nụ cười.“Nô tỳ một lòng trung thành với nương nương, chứng gặp ác mộng của nương nương đã đỡ nhiều, hơn nữa nương nương thân thể khỏe mạnh, “Quan Âm Ngự Tòa” chắc chắn phù hộ nương nương sớm ngày mang long thai. Sao nương nương không thử mời thái y đến bắt mạch?”Từ ma ma lập tức sai người đến Thái y viện mời tâm phúc, Chu thái y.Sau khi cho mọi người lui ra ngoài, Chu thái y nói kết quả bắt mạch: “Nương nương quả thực thân thể khỏe mạnh, là thời điểm tốt để mang thai.”Tống Vi Hòa ngẩn ra một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: ” Cũng xem mặt cho Liên Thấm đi, nữ nhân bị thương trên mặt thì không đẹp.”Chu thái y bôi thuốc mát lạnh lên mặt ta, cảm giác đau rát lập tức dịu bớt.Ta nhân cơ hội đề nghị: “Tin mang thai ở cung Thừa Minh đến tháng thứ tư mới truyền ra, vẹn toàn như thế. Cung chúng ta cũng nên như vậy, tin tức thân thể nương nương khỏe mạnh cũng phải giữ bí mật, đợi đến lúc nương nương mang thai, làm nàng ta trở tay không kịp.”Tống Vi Hòa nhìn ta đầy tán thưởng, lại trừng mắt liếc Từ ma ma.Ta biết, Từ ma ma có tai mắt trong cung của Hoàng hậu.Nhưng tin tức lớn như thế lại không nghe ngóng được chút nào, trong mắt Tống Vi Hòa, chẳng phải là Từ ma ma làm việc kém cỏi sao?
Lời chất vấn lạnh lùng truyền vào tai ta, ta như ngừng thở.
Ta vội ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nương nương, trung cung có thai, bệ hạ vui mừng hay không nô tỳ không biết, nhưng nếu nương nương có thai, bệ hạ chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật thế gian đến để nương nương thưởng thức.”
Ta mỉm cười, góp lời với Tống Vi Hòa.
Nhưng Quý phi vốn đang mang nụ cười nhạt, đột nhiên lạnh mặt: “Láo xược! Chẳng lẽ bản cung không muốn mang thai? Nào đến lượt một đứa ngu xuẩn như ngươi cười nhạo bản cung?”
Vừa dứt lời, Từ ma ma lập tức vung tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt ta.
Thần trí ta thoáng chốc mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.
Mặt đau rát, ta vẫn cố nở nụ cười.
“Nô tỳ một lòng trung thành với nương nương, chứng gặp ác mộng của nương nương đã đỡ nhiều, hơn nữa nương nương thân thể khỏe mạnh, “Quan Âm Ngự Tòa” chắc chắn phù hộ nương nương sớm ngày mang long thai. Sao nương nương không thử mời thái y đến bắt mạch?”
Từ ma ma lập tức sai người đến Thái y viện mời tâm phúc, Chu thái y.
Sau khi cho mọi người lui ra ngoài, Chu thái y nói kết quả bắt mạch: “Nương nương quả thực thân thể khỏe mạnh, là thời điểm tốt để mang thai.”
Tống Vi Hòa ngẩn ra một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: ” Cũng xem mặt cho Liên Thấm đi, nữ nhân bị thương trên mặt thì không đẹp.”
Chu thái y bôi thuốc mát lạnh lên mặt ta, cảm giác đau rát lập tức dịu bớt.
Ta nhân cơ hội đề nghị: “Tin mang thai ở cung Thừa Minh đến tháng thứ tư mới truyền ra, vẹn toàn như thế. Cung chúng ta cũng nên như vậy, tin tức thân thể nương nương khỏe mạnh cũng phải giữ bí mật, đợi đến lúc nương nương mang thai, làm nàng ta trở tay không kịp.”
Tống Vi Hòa nhìn ta đầy tán thưởng, lại trừng mắt liếc Từ ma ma.
Ta biết, Từ ma ma có tai mắt trong cung của Hoàng hậu.
Nhưng tin tức lớn như thế lại không nghe ngóng được chút nào, trong mắt Tống Vi Hòa, chẳng phải là Từ ma ma làm việc kém cỏi sao?
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Lời chất vấn lạnh lùng truyền vào tai ta, ta như ngừng thở.Ta vội ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nương nương, trung cung có thai, bệ hạ vui mừng hay không nô tỳ không biết, nhưng nếu nương nương có thai, bệ hạ chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật thế gian đến để nương nương thưởng thức.”Ta mỉm cười, góp lời với Tống Vi Hòa.Nhưng Quý phi vốn đang mang nụ cười nhạt, đột nhiên lạnh mặt: “Láo xược! Chẳng lẽ bản cung không muốn mang thai? Nào đến lượt một đứa ngu xuẩn như ngươi cười nhạo bản cung?”Vừa dứt lời, Từ ma ma lập tức vung tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt ta.Thần trí ta thoáng chốc mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.Mặt đau rát, ta vẫn cố nở nụ cười.“Nô tỳ một lòng trung thành với nương nương, chứng gặp ác mộng của nương nương đã đỡ nhiều, hơn nữa nương nương thân thể khỏe mạnh, “Quan Âm Ngự Tòa” chắc chắn phù hộ nương nương sớm ngày mang long thai. Sao nương nương không thử mời thái y đến bắt mạch?”Từ ma ma lập tức sai người đến Thái y viện mời tâm phúc, Chu thái y.Sau khi cho mọi người lui ra ngoài, Chu thái y nói kết quả bắt mạch: “Nương nương quả thực thân thể khỏe mạnh, là thời điểm tốt để mang thai.”Tống Vi Hòa ngẩn ra một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: ” Cũng xem mặt cho Liên Thấm đi, nữ nhân bị thương trên mặt thì không đẹp.”Chu thái y bôi thuốc mát lạnh lên mặt ta, cảm giác đau rát lập tức dịu bớt.Ta nhân cơ hội đề nghị: “Tin mang thai ở cung Thừa Minh đến tháng thứ tư mới truyền ra, vẹn toàn như thế. Cung chúng ta cũng nên như vậy, tin tức thân thể nương nương khỏe mạnh cũng phải giữ bí mật, đợi đến lúc nương nương mang thai, làm nàng ta trở tay không kịp.”Tống Vi Hòa nhìn ta đầy tán thưởng, lại trừng mắt liếc Từ ma ma.Ta biết, Từ ma ma có tai mắt trong cung của Hoàng hậu.Nhưng tin tức lớn như thế lại không nghe ngóng được chút nào, trong mắt Tống Vi Hòa, chẳng phải là Từ ma ma làm việc kém cỏi sao?