Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…
Chương 8
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Mặc dù nàng tán thưởng ta, nhưng vẫn nghi ngờ việc bản thân có thể mang thai.“Ngươi làm sao biết bản cung có thể mang thai? Hay sợ bản cung giết ngươi, nên bày trò lừa gạt bản cung?”Ta dập đầu, thản nhiên trả lời: ”Nương nương có thai là chuyện sớm hay muộn, nô tỳ quả thực khéo léo xin nương nương tha mạng, nhưng thời điểm mang thai thì khó nói. Chứng gặp ác mộng của nương nương đã có chuyển biến tốt, có lẽ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, đến khi thời cơ chín muồi để sinh trưởng tử chưa biết chừng…”Lời này của ta thẳng thắn thành khẩn, Tống Vi Hòa lại nổi giận: “Ngươi quả nhiên lừa bản cung!”Ta không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn: “Tuy nhiên, trong nhà nô tỳ có tổ huấn, nếu muốn có con, trong phòng không được có sát khí, thành kính cung phụng “Quan Âm Tống Tử”, ắt sẽ cầu được ước thấy.”Tống Vi Hòa tỏ ra hứng thú: “Ngươi có thể làm “Quan Âm Tống Tử” à?”Nàng quay đầu lại dặn dò cung nhân: “Đem mấy bức tranh mỹ nhân kia tháo hết xuống, nếu cách này không thành thì treo lại.”Ta cố ý làm ra vẻ mặt u sầu, buồn bã nói:“Không giấu nương nương, tổ huấn nhà nô tỳ có nói: Cách này chỉ truyền trong Thôi thị, nếu để người ngoài dùng, “Quan Âm Tống Tử” chỉ linh nghiệm lần cuối cùng.”“Nô tỳ,” Ta thở dài, cúi đầu thật sâu: “Bằng lòng vi phạm tổ huấn, giải ưu cho nương nương.”“Chỉ cần nương nương lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào chu sa, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật.”“Nếu trong một tháng nương nương không mang thai, nô tỳ tự mình nhảy xuống hồ sen.”Lời này của ta chân thành đến cực điểm, Tống Vi Hòa quả nhiên nở nụ cười.“Nếu đã vậy, bản cung muốn xem bản lĩnh của Liên Thấm nhà ngươi.”“Từ ma ma, bảo thái y ngày ngày túc trực, nếu thân thể bản cung xảy ra chút bất trắc nào, lập tức hỏi tội Liên Thấm.”Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười khó nhận ra.A tỷ nhìn xem, ta đã học xong bức “Quan Âm Tống Tử” mà tỷ vẽ cho hàng xóm treo tường.Ta không phải đồ ngốc đâu.Bây giờ ta đã lọt vào mắt của Tống Vi Hòa.Bước tiếp theo, chính là loại bỏ tay sai Từ ma ma và tên thần côn lang thang kia!**thần côn (神棍): kẻ mạo danh thần thánh để lừa bịp người khác
Mặc dù nàng tán thưởng ta, nhưng vẫn nghi ngờ việc bản thân có thể mang thai.
“Ngươi làm sao biết bản cung có thể mang thai? Hay sợ bản cung giết ngươi, nên bày trò lừa gạt bản cung?”
Ta dập đầu, thản nhiên trả lời: ”Nương nương có thai là chuyện sớm hay muộn, nô tỳ quả thực khéo léo xin nương nương tha mạng, nhưng thời điểm mang thai thì khó nói. Chứng gặp ác mộng của nương nương đã có chuyển biến tốt, có lẽ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, đến khi thời cơ chín muồi để sinh trưởng tử chưa biết chừng…”
Lời này của ta thẳng thắn thành khẩn, Tống Vi Hòa lại nổi giận: “Ngươi quả nhiên lừa bản cung!”
Ta không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn: “Tuy nhiên, trong nhà nô tỳ có tổ huấn, nếu muốn có con, trong phòng không được có sát khí, thành kính cung phụng “Quan Âm Tống Tử”, ắt sẽ cầu được ước thấy.”
Tống Vi Hòa tỏ ra hứng thú: “Ngươi có thể làm “Quan Âm Tống Tử” à?”
Nàng quay đầu lại dặn dò cung nhân: “Đem mấy bức tranh mỹ nhân kia tháo hết xuống, nếu cách này không thành thì treo lại.”
Ta cố ý làm ra vẻ mặt u sầu, buồn bã nói:
“Không giấu nương nương, tổ huấn nhà nô tỳ có nói: Cách này chỉ truyền trong Thôi thị, nếu để người ngoài dùng, “Quan Âm Tống Tử” chỉ linh nghiệm lần cuối cùng.”
“Nô tỳ,” Ta thở dài, cúi đầu thật sâu: “Bằng lòng vi phạm tổ huấn, giải ưu cho nương nương.”
“Chỉ cần nương nương lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào chu sa, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật.”
“Nếu trong một tháng nương nương không mang thai, nô tỳ tự mình nhảy xuống hồ sen.”
Lời này của ta chân thành đến cực điểm, Tống Vi Hòa quả nhiên nở nụ cười.
“Nếu đã vậy, bản cung muốn xem bản lĩnh của Liên Thấm nhà ngươi.”
“Từ ma ma, bảo thái y ngày ngày túc trực, nếu thân thể bản cung xảy ra chút bất trắc nào, lập tức hỏi tội Liên Thấm.”
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười khó nhận ra.
A tỷ nhìn xem, ta đã học xong bức “Quan Âm Tống Tử” mà tỷ vẽ cho hàng xóm treo tường.
Ta không phải đồ ngốc đâu.
Bây giờ ta đã lọt vào mắt của Tống Vi Hòa.
Bước tiếp theo, chính là loại bỏ tay sai Từ ma ma và tên thần côn lang thang kia!*
*thần côn (神棍): kẻ mạo danh thần thánh để lừa bịp người khác
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Mặc dù nàng tán thưởng ta, nhưng vẫn nghi ngờ việc bản thân có thể mang thai.“Ngươi làm sao biết bản cung có thể mang thai? Hay sợ bản cung giết ngươi, nên bày trò lừa gạt bản cung?”Ta dập đầu, thản nhiên trả lời: ”Nương nương có thai là chuyện sớm hay muộn, nô tỳ quả thực khéo léo xin nương nương tha mạng, nhưng thời điểm mang thai thì khó nói. Chứng gặp ác mộng của nương nương đã có chuyển biến tốt, có lẽ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, đến khi thời cơ chín muồi để sinh trưởng tử chưa biết chừng…”Lời này của ta thẳng thắn thành khẩn, Tống Vi Hòa lại nổi giận: “Ngươi quả nhiên lừa bản cung!”Ta không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn: “Tuy nhiên, trong nhà nô tỳ có tổ huấn, nếu muốn có con, trong phòng không được có sát khí, thành kính cung phụng “Quan Âm Tống Tử”, ắt sẽ cầu được ước thấy.”Tống Vi Hòa tỏ ra hứng thú: “Ngươi có thể làm “Quan Âm Tống Tử” à?”Nàng quay đầu lại dặn dò cung nhân: “Đem mấy bức tranh mỹ nhân kia tháo hết xuống, nếu cách này không thành thì treo lại.”Ta cố ý làm ra vẻ mặt u sầu, buồn bã nói:“Không giấu nương nương, tổ huấn nhà nô tỳ có nói: Cách này chỉ truyền trong Thôi thị, nếu để người ngoài dùng, “Quan Âm Tống Tử” chỉ linh nghiệm lần cuối cùng.”“Nô tỳ,” Ta thở dài, cúi đầu thật sâu: “Bằng lòng vi phạm tổ huấn, giải ưu cho nương nương.”“Chỉ cần nương nương lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào chu sa, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật.”“Nếu trong một tháng nương nương không mang thai, nô tỳ tự mình nhảy xuống hồ sen.”Lời này của ta chân thành đến cực điểm, Tống Vi Hòa quả nhiên nở nụ cười.“Nếu đã vậy, bản cung muốn xem bản lĩnh của Liên Thấm nhà ngươi.”“Từ ma ma, bảo thái y ngày ngày túc trực, nếu thân thể bản cung xảy ra chút bất trắc nào, lập tức hỏi tội Liên Thấm.”Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười khó nhận ra.A tỷ nhìn xem, ta đã học xong bức “Quan Âm Tống Tử” mà tỷ vẽ cho hàng xóm treo tường.Ta không phải đồ ngốc đâu.Bây giờ ta đã lọt vào mắt của Tống Vi Hòa.Bước tiếp theo, chính là loại bỏ tay sai Từ ma ma và tên thần côn lang thang kia!**thần côn (神棍): kẻ mạo danh thần thánh để lừa bịp người khác