Tác giả:

Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…

Chương 16

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Dưới sự sắp xếp của ta, Từ ma ma vẫn còn chút hơi tàn.Lúc ta bước vào, thân hình bà ta run rẩy, không ngừng thở hổn hển.Bà ta không còn nói được.Ta rút ra con dao găm sắc bén.Nhẹ nhàng ngắm nghía trong tay."Ngươi ngàn vạn lần không nên dung túng Tống Vi Hòa lạm sát kẻ vô tội! A tỷ ta chỉ vì có gương mặt đẹp, đã bị chủ tớ các ngươi hợp mưu làm thành ‘Tranh mỹ nhân’”.Hai mắt ta đỏ ngầu, tay run rẩy đến gần chỗ bà ta.Từ ma ma cuối cùng cũng biết, ta mới là kẻ muốn giết bà ta.Bà ta lê thân tàn về phía sau, cho đến lúc không còn đường lui nữa.Ta không chút do dự, đặt lưỡi dao lạnh buốt lên mặt bà ta.Bà ta gầm gừ trong cổ họng.Sự sảng khoái trong lòng ta dâng trào, ta xoay cổ tay, cầm con dao đâm vào phần da dưới thái dương bà ta.Từ ma ma vừa đau vừa sợ, tay quơ loạn xạ, nhưng không cầm được cái gì.Ta lười chơi trò mèo vờn chuột với bà ta.Ta lấy bừa miếng da của bà ta, vứt vào lò nấu thuốc trên sàn.Mùi da thịt cháy sém trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.Ta lại ấn mặt bà ta vào bếp lò, làm ra vẻ vô tình trượt chân nên bị hủy dung.Ta nhìn vầng trăng khuyết trên trời, kẻ sát hại a tỷ, cuối cùng sẽ bị ta diệt trừ hết.Nỗi đau a tỷ phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần!Hiện giờ bên cạnh Tống Vi Hòa, chỉ có mình ta được trọng dụng.A tỷ, cuối cùng ta cũng có thể báo thù cho tỷ!

Dưới sự sắp xếp của ta, Từ ma ma vẫn còn chút hơi tàn.

Lúc ta bước vào, thân hình bà ta run rẩy, không ngừng thở hổn hển.

Bà ta không còn nói được.

Ta rút ra con dao găm sắc bén.

Nhẹ nhàng ngắm nghía trong tay.

"Ngươi ngàn vạn lần không nên dung túng Tống Vi Hòa lạm sát kẻ vô tội! A tỷ ta chỉ vì có gương mặt đẹp, đã bị chủ tớ các ngươi hợp mưu làm thành ‘Tranh mỹ nhân’”.

Hai mắt ta đỏ ngầu, tay run rẩy đến gần chỗ bà ta.

Từ ma ma cuối cùng cũng biết, ta mới là kẻ muốn giết bà ta.

Bà ta lê thân tàn về phía sau, cho đến lúc không còn đường lui nữa.

Ta không chút do dự, đặt lưỡi dao lạnh buốt lên mặt bà ta.

Bà ta gầm gừ trong cổ họng.

Sự sảng khoái trong lòng ta dâng trào, ta xoay cổ tay, cầm con dao đâm vào phần da dưới thái dương bà ta.

Từ ma ma vừa đau vừa sợ, tay quơ loạn xạ, nhưng không cầm được cái gì.

Ta lười chơi trò mèo vờn chuột với bà ta.

Ta lấy bừa miếng da của bà ta, vứt vào lò nấu thuốc trên sàn.

Mùi da thịt cháy sém trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.

Ta lại ấn mặt bà ta vào bếp lò, làm ra vẻ vô tình trượt chân nên bị hủy dung.

Ta nhìn vầng trăng khuyết trên trời, kẻ sát hại a tỷ, cuối cùng sẽ bị ta diệt trừ hết.

Nỗi đau a tỷ phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần!

Hiện giờ bên cạnh Tống Vi Hòa, chỉ có mình ta được trọng dụng.

A tỷ, cuối cùng ta cũng có thể báo thù cho tỷ!

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Dưới sự sắp xếp của ta, Từ ma ma vẫn còn chút hơi tàn.Lúc ta bước vào, thân hình bà ta run rẩy, không ngừng thở hổn hển.Bà ta không còn nói được.Ta rút ra con dao găm sắc bén.Nhẹ nhàng ngắm nghía trong tay."Ngươi ngàn vạn lần không nên dung túng Tống Vi Hòa lạm sát kẻ vô tội! A tỷ ta chỉ vì có gương mặt đẹp, đã bị chủ tớ các ngươi hợp mưu làm thành ‘Tranh mỹ nhân’”.Hai mắt ta đỏ ngầu, tay run rẩy đến gần chỗ bà ta.Từ ma ma cuối cùng cũng biết, ta mới là kẻ muốn giết bà ta.Bà ta lê thân tàn về phía sau, cho đến lúc không còn đường lui nữa.Ta không chút do dự, đặt lưỡi dao lạnh buốt lên mặt bà ta.Bà ta gầm gừ trong cổ họng.Sự sảng khoái trong lòng ta dâng trào, ta xoay cổ tay, cầm con dao đâm vào phần da dưới thái dương bà ta.Từ ma ma vừa đau vừa sợ, tay quơ loạn xạ, nhưng không cầm được cái gì.Ta lười chơi trò mèo vờn chuột với bà ta.Ta lấy bừa miếng da của bà ta, vứt vào lò nấu thuốc trên sàn.Mùi da thịt cháy sém trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.Ta lại ấn mặt bà ta vào bếp lò, làm ra vẻ vô tình trượt chân nên bị hủy dung.Ta nhìn vầng trăng khuyết trên trời, kẻ sát hại a tỷ, cuối cùng sẽ bị ta diệt trừ hết.Nỗi đau a tỷ phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần!Hiện giờ bên cạnh Tống Vi Hòa, chỉ có mình ta được trọng dụng.A tỷ, cuối cùng ta cũng có thể báo thù cho tỷ!

Chương 16