Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…
Chương 17
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Bụng Tống Vi Hòa ngày càng lớn.Lớn đến mức nàng ta đi lại bất tiện.Cả ngày đều cần ta đỡ nàng ta đứng, ngồi, nằm.Phần dưới của nàng ta bắt đầu bốc mùi tanh hôi, lúc đầu không ai để ý.Nhưng giờ đã không thể kiểm soát nổi."Liên Thấm, bản cung bị sao thế này?” Tống Vi Hòa vịn tay ta, lo lắng hỏi.Ta thản nhiên nói: "Nương nương, sản phụ nào cũng có mùi ít nhiều, đợi sinh hoàng tự xong sẽ hết.”Dạo gần đây Bùi Dục cũng luôn ngẩn ngơ.Thái y viện bận rộn như ngã ngựa, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.Dù sao thân thể đương kim thiên tử vốn khỏe mạnh.Vì thế thái y chỉ kê một ít thuốc an thần, khuyên Bùi Dục nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Nhưng chuyện triều chính vẫn cần có người xử lý.Bùi Dục nghỉ ngơi, triều chính đương nhiên bị bỏ bê, không ai trông nom.Tống Vi Hòa vì thân thể không khỏe, ngày ngày quấn lấy Bùi Dục.Dù Bùi Dục không muốn Hoàng hậu nương nương nhúng tay, nhưng cũng không đủ sức.Hơn nữa, hắn luôn thấy mệt mỏi, không còn tâm trí để lo việc khác.Đêm hôm đó, Tống Vi Hòa nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc."Đừng qua đây! Không phải ta giết ngươi, không phải ta!”"Máu… Đứa nhỏ như thế, cả người đầy máu…”Nàng ta lại mơ thấy đứa trẻ bị nàng moi ra lúc mới sinh.Đây là ác mộng cả đời của nàng ta.Ta ngồi ngoài cửa sổ sau điện, nghe tiếng Tống Vi Hòa hoảng loạn trong cơn ác mộng.Ta thưởng cho con mèo đang động d ục ở trong lòng một con cá nhỏ.Tiếng mèo đ*ng d*c, nghe từ xa, thật sự giống tiếng trẻ con khóc.Trong lòng Tống Vi Hòa mang đầy ý nghĩ xấu xa, tinh thần hoảng hốt nghe thấy, lâu dần, người sẽ không sống nổi.Rất nhanh đã tới đầy tháng của đại hoàng tử.Tống Vi Hòa, cuối cùng cũng phải tự nếm quả đắng.
Bụng Tống Vi Hòa ngày càng lớn.
Lớn đến mức nàng ta đi lại bất tiện.
Cả ngày đều cần ta đỡ nàng ta đứng, ngồi, nằm.
Phần dưới của nàng ta bắt đầu bốc mùi tanh hôi, lúc đầu không ai để ý.
Nhưng giờ đã không thể kiểm soát nổi.
"Liên Thấm, bản cung bị sao thế này?” Tống Vi Hòa vịn tay ta, lo lắng hỏi.
Ta thản nhiên nói: "Nương nương, sản phụ nào cũng có mùi ít nhiều, đợi sinh hoàng tự xong sẽ hết.”
Dạo gần đây Bùi Dục cũng luôn ngẩn ngơ.
Thái y viện bận rộn như ngã ngựa, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Dù sao thân thể đương kim thiên tử vốn khỏe mạnh.
Vì thế thái y chỉ kê một ít thuốc an thần, khuyên Bùi Dục nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng chuyện triều chính vẫn cần có người xử lý.
Bùi Dục nghỉ ngơi, triều chính đương nhiên bị bỏ bê, không ai trông nom.
Tống Vi Hòa vì thân thể không khỏe, ngày ngày quấn lấy Bùi Dục.
Dù Bùi Dục không muốn Hoàng hậu nương nương nhúng tay, nhưng cũng không đủ sức.
Hơn nữa, hắn luôn thấy mệt mỏi, không còn tâm trí để lo việc khác.
Đêm hôm đó, Tống Vi Hòa nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
"Đừng qua đây! Không phải ta giết ngươi, không phải ta!”
"Máu… Đứa nhỏ như thế, cả người đầy máu…”
Nàng ta lại mơ thấy đứa trẻ bị nàng moi ra lúc mới sinh.
Đây là ác mộng cả đời của nàng ta.
Ta ngồi ngoài cửa sổ sau điện, nghe tiếng Tống Vi Hòa hoảng loạn trong cơn ác mộng.
Ta thưởng cho con mèo đang động d ục ở trong lòng một con cá nhỏ.
Tiếng mèo đ*ng d*c, nghe từ xa, thật sự giống tiếng trẻ con khóc.
Trong lòng Tống Vi Hòa mang đầy ý nghĩ xấu xa, tinh thần hoảng hốt nghe thấy, lâu dần, người sẽ không sống nổi.
Rất nhanh đã tới đầy tháng của đại hoàng tử.
Tống Vi Hòa, cuối cùng cũng phải tự nếm quả đắng.
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Bụng Tống Vi Hòa ngày càng lớn.Lớn đến mức nàng ta đi lại bất tiện.Cả ngày đều cần ta đỡ nàng ta đứng, ngồi, nằm.Phần dưới của nàng ta bắt đầu bốc mùi tanh hôi, lúc đầu không ai để ý.Nhưng giờ đã không thể kiểm soát nổi."Liên Thấm, bản cung bị sao thế này?” Tống Vi Hòa vịn tay ta, lo lắng hỏi.Ta thản nhiên nói: "Nương nương, sản phụ nào cũng có mùi ít nhiều, đợi sinh hoàng tự xong sẽ hết.”Dạo gần đây Bùi Dục cũng luôn ngẩn ngơ.Thái y viện bận rộn như ngã ngựa, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.Dù sao thân thể đương kim thiên tử vốn khỏe mạnh.Vì thế thái y chỉ kê một ít thuốc an thần, khuyên Bùi Dục nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Nhưng chuyện triều chính vẫn cần có người xử lý.Bùi Dục nghỉ ngơi, triều chính đương nhiên bị bỏ bê, không ai trông nom.Tống Vi Hòa vì thân thể không khỏe, ngày ngày quấn lấy Bùi Dục.Dù Bùi Dục không muốn Hoàng hậu nương nương nhúng tay, nhưng cũng không đủ sức.Hơn nữa, hắn luôn thấy mệt mỏi, không còn tâm trí để lo việc khác.Đêm hôm đó, Tống Vi Hòa nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc."Đừng qua đây! Không phải ta giết ngươi, không phải ta!”"Máu… Đứa nhỏ như thế, cả người đầy máu…”Nàng ta lại mơ thấy đứa trẻ bị nàng moi ra lúc mới sinh.Đây là ác mộng cả đời của nàng ta.Ta ngồi ngoài cửa sổ sau điện, nghe tiếng Tống Vi Hòa hoảng loạn trong cơn ác mộng.Ta thưởng cho con mèo đang động d ục ở trong lòng một con cá nhỏ.Tiếng mèo đ*ng d*c, nghe từ xa, thật sự giống tiếng trẻ con khóc.Trong lòng Tống Vi Hòa mang đầy ý nghĩ xấu xa, tinh thần hoảng hốt nghe thấy, lâu dần, người sẽ không sống nổi.Rất nhanh đã tới đầy tháng của đại hoàng tử.Tống Vi Hòa, cuối cùng cũng phải tự nếm quả đắng.