Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói…
Chương 18
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Đại hoàng tử của Hoàng hậu nương nương không được lập làm thái tử, Bùi Dục nói do hoàng tử còn quá nhỏ.Lập thái tử sớm dễ sinh kiêu ngạo, sợ nuôi thành hư hỏng.Nhưng tất cả mọi người đều biết, Bùi Dục đang chờ đứa con của Tống Vi Hòa.Hôm yến tiệc đầy tháng, mùi hôi thối trên người Tống Vi Hòa ngày càng rõ.Phải dùng rất nhiều phấn son mới tạm che đi.Bụng nàng ta lớn hơn người thường rất nhiều, lộ ra sự mập mạp kì dị.Nhưng nàng ta không chút để ý, nàng vẫn cho rằng trong bụng là song thai.Trên yến hội, nàng ta ngẩng cao đầu, giống như con gà trống đắc thắng.Mũ phượng lấn lướt trên đầu lắc lư qua lại, thu hút sự chú ý của mọi người.Chỉ vì Bùi Dục nói: "Hôm nay mừng đầy tháng của Hằng Nhi, sau này Hòa Nhi sinh hạ hoàng tử, tiệc đầy tháng và lễ sắc phong thái tử sẽ được tổ chức cùng ngày.”Bùi Dục và Tống Vi Hòa hoàn toàn không đếm xỉa đến Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử.Ngay lúc mọi người nâng chén chúc mừng.Dưới thân Tống Vi Hòa chảy ra thứ chất bẩn tanh hôi.Nàng ta đau bụng dữ dội, quỳ trên đất, ôm bụng, mặc kệ đống thịt thối tanh hôi chảy ra.Minh Tuyết hiên trong nháy mắt nồng nặc mùi hôi, mọi người đều bịt mũi.Ta và Hoàng hậu nương nương âm thầm nhìn nhau.Rồi nở nụ cười hài lòng.“Ta sắp sinh, Dục ca ca, ta đau quá, mau cứu ta…” Tống Vi Hòa thều thào kêu lên.Bùi Dục vươn tay muốn đỡ nàng ta, nhưng lại do dự.Mọi người ở đây đều do dự, không ai dám gọi thái y.Bởi vì thời kỳ có thai của Tống Vi Hòa chưa tới.Quan trọng hơn, sau khi chảy đầy chất bẩn, bụng nàng ta lại phẳng lì bất thường.Ai nhìn cũng biết, trong đó không thể có hai đứa bé bảy tháng được.Tống Vi Hòa dường như nhận ra sự ngượng ngùng của mình, đưa tay ra sờ sau đó ngửi thử.Nàng ta lập tức nôn mửa.Một phi tần phía dưới kinh hãi kêu lên: "Quý phi nương nương giả mang thai để tranh sủng!”Bùi Dục nhíu mày, chút lòng thương xót còn lại cũng biến mất."Mời thái y đưa về cung Thần Dương chữa trị, đừng để thứ dơ bẩn này làm hỏng tiệc đầy tháng của Hằng Nhi, không có mệnh lệnh của trẫm không được phép ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nói.Bùi Dục xưa nay thích sạch sẽ, đến bút dính mực cũng không muốn cầm, huống chi là tình huống như hôm nay.Hơn nữa, Tống Vi Hòa đố kỵ, các phi tần mang thai đều bị nàng ta ngấm ngầm làm cho sảy thai.Khiến Bùi Dục đến nay vẫn chưa có con.Tống Vi Hòa thở ra nhiều hơn hít vào, đau khổ nói: "Dục ca ca, chắc chắn là đứa trẻ đó… Đứa trẻ còn trong bào thai tới tìm ta báo thù!”Vẻ mặt Bùi Dục hoảng hốt, vội sai người tới bịt miệng Tống Vi Hòa."Liên Thấm, chăm sóc quý phi nương nương cẩn thận.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng dặn dò ta.Ta khẽ gật đầu đáp lại."Đây là bổn phận của nô tỳ, tất nhiên phải tận tâm.”
Đại hoàng tử của Hoàng hậu nương nương không được lập làm thái tử, Bùi Dục nói do hoàng tử còn quá nhỏ.
Lập thái tử sớm dễ sinh kiêu ngạo, sợ nuôi thành hư hỏng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Bùi Dục đang chờ đứa con của Tống Vi Hòa.
Hôm yến tiệc đầy tháng, mùi hôi thối trên người Tống Vi Hòa ngày càng rõ.
Phải dùng rất nhiều phấn son mới tạm che đi.
Bụng nàng ta lớn hơn người thường rất nhiều, lộ ra sự mập mạp kì dị.
Nhưng nàng ta không chút để ý, nàng vẫn cho rằng trong bụng là song thai.
Trên yến hội, nàng ta ngẩng cao đầu, giống như con gà trống đắc thắng.
Mũ phượng lấn lướt trên đầu lắc lư qua lại, thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ vì Bùi Dục nói: "Hôm nay mừng đầy tháng của Hằng Nhi, sau này Hòa Nhi sinh hạ hoàng tử, tiệc đầy tháng và lễ sắc phong thái tử sẽ được tổ chức cùng ngày.”
Bùi Dục và Tống Vi Hòa hoàn toàn không đếm xỉa đến Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử.
Ngay lúc mọi người nâng chén chúc mừng.
Dưới thân Tống Vi Hòa chảy ra thứ chất bẩn tanh hôi.
Nàng ta đau bụng dữ dội, quỳ trên đất, ôm bụng, mặc kệ đống thịt thối tanh hôi chảy ra.
Minh Tuyết hiên trong nháy mắt nồng nặc mùi hôi, mọi người đều bịt mũi.
Ta và Hoàng hậu nương nương âm thầm nhìn nhau.
Rồi nở nụ cười hài lòng.
“Ta sắp sinh, Dục ca ca, ta đau quá, mau cứu ta…” Tống Vi Hòa thều thào kêu lên.
Bùi Dục vươn tay muốn đỡ nàng ta, nhưng lại do dự.
Mọi người ở đây đều do dự, không ai dám gọi thái y.
Bởi vì thời kỳ có thai của Tống Vi Hòa chưa tới.
Quan trọng hơn, sau khi chảy đầy chất bẩn, bụng nàng ta lại phẳng lì bất thường.
Ai nhìn cũng biết, trong đó không thể có hai đứa bé bảy tháng được.
Tống Vi Hòa dường như nhận ra sự ngượng ngùng của mình, đưa tay ra sờ sau đó ngửi thử.
Nàng ta lập tức nôn mửa.
Một phi tần phía dưới kinh hãi kêu lên: "Quý phi nương nương giả mang thai để tranh sủng!”
Bùi Dục nhíu mày, chút lòng thương xót còn lại cũng biến mất.
"Mời thái y đưa về cung Thần Dương chữa trị, đừng để thứ dơ bẩn này làm hỏng tiệc đầy tháng của Hằng Nhi, không có mệnh lệnh của trẫm không được phép ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nói.
Bùi Dục xưa nay thích sạch sẽ, đến bút dính mực cũng không muốn cầm, huống chi là tình huống như hôm nay.
Hơn nữa, Tống Vi Hòa đố kỵ, các phi tần mang thai đều bị nàng ta ngấm ngầm làm cho sảy thai.
Khiến Bùi Dục đến nay vẫn chưa có con.
Tống Vi Hòa thở ra nhiều hơn hít vào, đau khổ nói: "Dục ca ca, chắc chắn là đứa trẻ đó… Đứa trẻ còn trong bào thai tới tìm ta báo thù!”
Vẻ mặt Bùi Dục hoảng hốt, vội sai người tới bịt miệng Tống Vi Hòa.
"Liên Thấm, chăm sóc quý phi nương nương cẩn thận.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng dặn dò ta.
Ta khẽ gật đầu đáp lại.
"Đây là bổn phận của nô tỳ, tất nhiên phải tận tâm.”
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ HạcTác giả: Tỉ HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuQuý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc. Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ. Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.” Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.” Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không. Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần. Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.” Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày. Không ai làm nàng ta hài lòng! Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào. Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói… Đại hoàng tử của Hoàng hậu nương nương không được lập làm thái tử, Bùi Dục nói do hoàng tử còn quá nhỏ.Lập thái tử sớm dễ sinh kiêu ngạo, sợ nuôi thành hư hỏng.Nhưng tất cả mọi người đều biết, Bùi Dục đang chờ đứa con của Tống Vi Hòa.Hôm yến tiệc đầy tháng, mùi hôi thối trên người Tống Vi Hòa ngày càng rõ.Phải dùng rất nhiều phấn son mới tạm che đi.Bụng nàng ta lớn hơn người thường rất nhiều, lộ ra sự mập mạp kì dị.Nhưng nàng ta không chút để ý, nàng vẫn cho rằng trong bụng là song thai.Trên yến hội, nàng ta ngẩng cao đầu, giống như con gà trống đắc thắng.Mũ phượng lấn lướt trên đầu lắc lư qua lại, thu hút sự chú ý của mọi người.Chỉ vì Bùi Dục nói: "Hôm nay mừng đầy tháng của Hằng Nhi, sau này Hòa Nhi sinh hạ hoàng tử, tiệc đầy tháng và lễ sắc phong thái tử sẽ được tổ chức cùng ngày.”Bùi Dục và Tống Vi Hòa hoàn toàn không đếm xỉa đến Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử.Ngay lúc mọi người nâng chén chúc mừng.Dưới thân Tống Vi Hòa chảy ra thứ chất bẩn tanh hôi.Nàng ta đau bụng dữ dội, quỳ trên đất, ôm bụng, mặc kệ đống thịt thối tanh hôi chảy ra.Minh Tuyết hiên trong nháy mắt nồng nặc mùi hôi, mọi người đều bịt mũi.Ta và Hoàng hậu nương nương âm thầm nhìn nhau.Rồi nở nụ cười hài lòng.“Ta sắp sinh, Dục ca ca, ta đau quá, mau cứu ta…” Tống Vi Hòa thều thào kêu lên.Bùi Dục vươn tay muốn đỡ nàng ta, nhưng lại do dự.Mọi người ở đây đều do dự, không ai dám gọi thái y.Bởi vì thời kỳ có thai của Tống Vi Hòa chưa tới.Quan trọng hơn, sau khi chảy đầy chất bẩn, bụng nàng ta lại phẳng lì bất thường.Ai nhìn cũng biết, trong đó không thể có hai đứa bé bảy tháng được.Tống Vi Hòa dường như nhận ra sự ngượng ngùng của mình, đưa tay ra sờ sau đó ngửi thử.Nàng ta lập tức nôn mửa.Một phi tần phía dưới kinh hãi kêu lên: "Quý phi nương nương giả mang thai để tranh sủng!”Bùi Dục nhíu mày, chút lòng thương xót còn lại cũng biến mất."Mời thái y đưa về cung Thần Dương chữa trị, đừng để thứ dơ bẩn này làm hỏng tiệc đầy tháng của Hằng Nhi, không có mệnh lệnh của trẫm không được phép ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nói.Bùi Dục xưa nay thích sạch sẽ, đến bút dính mực cũng không muốn cầm, huống chi là tình huống như hôm nay.Hơn nữa, Tống Vi Hòa đố kỵ, các phi tần mang thai đều bị nàng ta ngấm ngầm làm cho sảy thai.Khiến Bùi Dục đến nay vẫn chưa có con.Tống Vi Hòa thở ra nhiều hơn hít vào, đau khổ nói: "Dục ca ca, chắc chắn là đứa trẻ đó… Đứa trẻ còn trong bào thai tới tìm ta báo thù!”Vẻ mặt Bùi Dục hoảng hốt, vội sai người tới bịt miệng Tống Vi Hòa."Liên Thấm, chăm sóc quý phi nương nương cẩn thận.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng dặn dò ta.Ta khẽ gật đầu đáp lại."Đây là bổn phận của nô tỳ, tất nhiên phải tận tâm.”