1 Đích tỷ đã bỏ trốn, mà hôn sự với Nhiếp chính vương chỉ còn ba ngày nữa là cử hành. Phụ thân đành phải mời vị phò mã tương lai Nhiếp chính vương – đến phủ, cả nhà quỳ gối van cầu xin tha tội. Vẻ mặt hắn lạnh như sương giá, một thân thường phục đỏ thẫm càng khiến dung mạo tuấn mỹ kia trở nên uy nghiêm khó lường. Hắn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉ về phía ta – đứa con gái đang quỳ rụt rè nơi góc phòng. “Vậy thì là nàng đi. Ba ngày sau thành thân với bồn vương.” Phụ thân nghe vậy mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng giữ được tính mạng cả nhà, tránh được họa tịch thu gia sản. Đêm tân hôn, ta khoác giá y, đội khăn hồng, lặng lẽ ngồi trên hỉ sàng, không dám nhúc nhích. Nhiếp chính vương – Phó Chiếu. Người này, trên dưới triều đình ai ai cũng biết là kẻ thủ đoạn như sấm sét, g/i/ế/t người không chớp mắt . Ai vừa đắc tội hôm trước, hôm sau thánh chỉ giáng tội đã được ban xuống – hoặc mất chức, hoặc bị đày đi biên ải, nặng thì cả nhà đều vạ lây. Thế nhưng, một người lãnh khốc vô…
Chương 10
Một Đời Làm Vương PhiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu1 Đích tỷ đã bỏ trốn, mà hôn sự với Nhiếp chính vương chỉ còn ba ngày nữa là cử hành. Phụ thân đành phải mời vị phò mã tương lai Nhiếp chính vương – đến phủ, cả nhà quỳ gối van cầu xin tha tội. Vẻ mặt hắn lạnh như sương giá, một thân thường phục đỏ thẫm càng khiến dung mạo tuấn mỹ kia trở nên uy nghiêm khó lường. Hắn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉ về phía ta – đứa con gái đang quỳ rụt rè nơi góc phòng. “Vậy thì là nàng đi. Ba ngày sau thành thân với bồn vương.” Phụ thân nghe vậy mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng giữ được tính mạng cả nhà, tránh được họa tịch thu gia sản. Đêm tân hôn, ta khoác giá y, đội khăn hồng, lặng lẽ ngồi trên hỉ sàng, không dám nhúc nhích. Nhiếp chính vương – Phó Chiếu. Người này, trên dưới triều đình ai ai cũng biết là kẻ thủ đoạn như sấm sét, g/i/ế/t người không chớp mắt . Ai vừa đắc tội hôm trước, hôm sau thánh chỉ giáng tội đã được ban xuống – hoặc mất chức, hoặc bị đày đi biên ải, nặng thì cả nhà đều vạ lây. Thế nhưng, một người lãnh khốc vô… 10Phiên ngoạiPhó Chiếu là con trai út sinh muộn của tiên đế, nên đặc biệt được sủng ái.Vì vậy từ nhỏ đã không chịu gò bó, nghịch ngợm không ai bằng.Tối hôm ấy, tiên đế mở quốc yến, bá quan văn võ mang cả gia quyến vào cung dự tiệc.Nhưng Phó Chiếu lại muốn ra khỏi thành tỉ thí kiếm thuật với một lãng khách.Mẫu phi không đồng ý, hắn bèn thay một bộ áo thái giám, định lén lút trà trộn ra khỏi cung.Đang đi ngang qua hoa viên, hắn bỗng chạm mặt một tiểu cô nương — môi hồng răng trắng, trông như búp bê bằng ngọc.Vừa thấy hắn, tiểu cô nương liền mắt sáng rỡ, như gặp được cứu tinh.“Công công ơi, ta đi lạc đường rồi, có thể đưa ta về chỗ yến tiệc được không?”Phó Chiếu đang vội ra ngoài, làm gì muốn chậm trễ vì nàng.Nhưng nơi đó không còn ai khác, tiểu cô nương lại kéo tay hắn không buông, sắp khóc đến nơi.“Ta là con gái của Lý Liêu, tên là Lý Sở Vân, vì ham chơi nên mới lạc đường… cầu xin công công đưa ta về.”Con gái của Lý tướng?Phó Chiếu trong lòng khẽ động hắn biết Lý Sở Tinh ở Tể tướng phủ, kiêu ngạo như công, suốt ngày thích khoa trương.Hắn vốn không ưa Lý Sở Tinh, giờ nhìn thấy Lý Sở Vân cũng chẳng thuận mắt, trong đầu chợt lóe lên một kế.“Lý tiểu thư, ta cũng muốn giúp cô, nhưng vừa rồi ta gây ra đại họa, e là khó giữ được tính mạng.”“Á!” — Lý Sở Vân kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Là chuyện gì vậy? Có cách nào cứu vãn không?”“Ta làm mất con mèo của Dung phi nương nương, nhưng lúc này lại bị phái đi làm nhiệm vụ khác.Không kịp tìm mèo, nếu tối nay không thấy thì chỉ còn con đường c/h/ế/t.”“Vậy sao ngươi không nhờ người khác giúp tìm?”“Không được, không thể để người khác biết. Nếu để Dung phi nghe được, ta c/h/ế/t càng nhanh hơn.”Phó Chiếu làm ra vẻ đau khổ, chớp mắt liên tục: “Lý tiểu thư, cô có thể giúp ta không?”“Được, giúp thế nào?” — Lý Sở Vân không chút do dự gật đầu đáp ứng.Phó Chiếu chỉ về phía một hòn giả sơn nằm ở nơi hẻo lánh: “Nơi đó là chỗ mèo thích đến nhất.Phiền cô đợi ở đó, nếu thấy mèo đến thì lập tức bắt lấy.”Hắn nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: “Trước khi ta làm xong việc trở về, cô tuyệt đối đừng rời đi đấy.”“Được, ngươi cứ yên tâm.”Lý Sở Vân lập tức chạy về phía hòn giả sơn.Phó Chiếu quay lưng đi được mấy bước, không hiểu sao lại ngoảnh đầu nhìn lại.Dưới hòn giả sơn cao lớn là một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm, mái tóc dài tung bay trong gió.Phó Chiếu ra ngoài tỉ thí kiếm với vị du hiệp kia, đáng tiếc lại thua trận, trên mặt còn bị thương một đường.Trong lòng đầy bực bội, hắn ôm tâm trạng u uất quay về, dọc đường lại gặp đúng con mèo của Dung phi.Dung phi chính là mẫu phi của hắn, mèo nàng nuôi hắn tất nhiên quen thuộc, con mèo lập tức nhảy vào lòng hắn.Ôm mèo trong tay, hắn cứ thế chậm rãi quay về, lại từ xa trông thấy dáng hình nhỏ bé kia — vẫn còn ngồi dưới hòn giả sơn, hoàn toàn không nhúc nhích.Hắn nhẩm tính lại, đã hơn hai canh giờ trôi qua, mà nàng vẫn ở nguyên đó.“Lý Sở Vân.”Hắn khẽ gọi một tiếng, nàng quay đầu lại, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, long lanh rực rỡ.“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, ái da…”Ngồi xổm quá lâu, vừa đứng lên nàng đã ngã lăn ra đất, đến khi gượng dậy thì quần áo lem luốc, còn dính hai vệt nước mũi.Nàng chẳng hề để tâm, cười tít mắt chạy đến gần.“Ngươi tìm được mèo rồi à? Ta còn đang lo lắng không yên đây này.”Vừa nói, nàng chợt nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, liền lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương sao? Có ai bắt nạt ngươi à?”Một câu ấy đâm trúng nỗi đau trong lòng Phó Chiếu, cơn giận không tên lập tức bốc lên, hắn khẽ nhếch môi cười gian.“Con mèo thực ra chẳng hề mất, ta chỉ tùy tiện lừa cô thôi, vậy mà cô thật sự đợi suốt từng ấy lâu — đúng là ngốc.”Sắc mặt Lý Sở Vân lập tức trắng bệch, trong đôi mắt to tròn ngập nước nhưng nàng cắn chặt môi không khóc, chỉ cố kìm nén.Phó Chiếu thoáng thấy áy náy, chủ động đưa nàng ra khỏi cung, dọc đường không ngừng tìm chuyện nói, cố gắng dỗ dành.Thế nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến hắn nữa.Nhiều năm sau, vào đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng cắn môi như thế, cố nén tiếng khóc.Điều đó khiến trái tim Phó Chiếu mềm nhũn như nước, chỉ muốn ôm nàng trong lòng che chở cả đời.
10
Phiên ngoại
Phó Chiếu là con trai út sinh muộn của tiên đế, nên đặc biệt được sủng ái.
Vì vậy từ nhỏ đã không chịu gò bó, nghịch ngợm không ai bằng.
Tối hôm ấy, tiên đế mở quốc yến, bá quan văn võ mang cả gia quyến vào cung dự tiệc.
Nhưng Phó Chiếu lại muốn ra khỏi thành tỉ thí kiếm thuật với một lãng khách.
Mẫu phi không đồng ý, hắn bèn thay một bộ áo thái giám, định lén lút trà trộn ra khỏi cung.
Đang đi ngang qua hoa viên, hắn bỗng chạm mặt một tiểu cô nương — môi hồng răng trắng, trông như búp bê bằng ngọc.
Vừa thấy hắn, tiểu cô nương liền mắt sáng rỡ, như gặp được cứu tinh.
“Công công ơi, ta đi lạc đường rồi, có thể đưa ta về chỗ yến tiệc được không?”
Phó Chiếu đang vội ra ngoài, làm gì muốn chậm trễ vì nàng.
Nhưng nơi đó không còn ai khác, tiểu cô nương lại kéo tay hắn không buông, sắp khóc đến nơi.
“Ta là con gái của Lý Liêu, tên là Lý Sở Vân, vì ham chơi nên mới lạc đường… cầu xin công công đưa ta về.”
Con gái của Lý tướng?
Phó Chiếu trong lòng khẽ động hắn biết Lý Sở Tinh ở Tể tướng phủ, kiêu ngạo như công, suốt ngày thích khoa trương.
Hắn vốn không ưa Lý Sở Tinh, giờ nhìn thấy Lý Sở Vân cũng chẳng thuận mắt, trong đầu chợt lóe lên một kế.
“Lý tiểu thư, ta cũng muốn giúp cô, nhưng vừa rồi ta gây ra đại họa, e là khó giữ được tính mạng.”
“Á!” — Lý Sở Vân kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Là chuyện gì vậy? Có cách nào cứu vãn không?”
“Ta làm mất con mèo của Dung phi nương nương, nhưng lúc này lại bị phái đi làm nhiệm vụ khác.
Không kịp tìm mèo, nếu tối nay không thấy thì chỉ còn con đường c/h/ế/t.”
“Vậy sao ngươi không nhờ người khác giúp tìm?”
“Không được, không thể để người khác biết. Nếu để Dung phi nghe được, ta c/h/ế/t càng nhanh hơn.”
Phó Chiếu làm ra vẻ đau khổ, chớp mắt liên tục: “Lý tiểu thư, cô có thể giúp ta không?”
“Được, giúp thế nào?” — Lý Sở Vân không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Phó Chiếu chỉ về phía một hòn giả sơn nằm ở nơi hẻo lánh: “Nơi đó là chỗ mèo thích đến nhất.
Phiền cô đợi ở đó, nếu thấy mèo đến thì lập tức bắt lấy.”
Hắn nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: “Trước khi ta làm xong việc trở về, cô tuyệt đối đừng rời đi đấy.”
“Được, ngươi cứ yên tâm.”
Lý Sở Vân lập tức chạy về phía hòn giả sơn.
Phó Chiếu quay lưng đi được mấy bước, không hiểu sao lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Dưới hòn giả sơn cao lớn là một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm, mái tóc dài tung bay trong gió.
Phó Chiếu ra ngoài tỉ thí kiếm với vị du hiệp kia, đáng tiếc lại thua trận, trên mặt còn bị thương một đường.
Trong lòng đầy bực bội, hắn ôm tâm trạng u uất quay về, dọc đường lại gặp đúng con mèo của Dung phi.
Dung phi chính là mẫu phi của hắn, mèo nàng nuôi hắn tất nhiên quen thuộc, con mèo lập tức nhảy vào lòng hắn.
Ôm mèo trong tay, hắn cứ thế chậm rãi quay về, lại từ xa trông thấy dáng hình nhỏ bé kia — vẫn còn ngồi dưới hòn giả sơn, hoàn toàn không nhúc nhích.
Hắn nhẩm tính lại, đã hơn hai canh giờ trôi qua, mà nàng vẫn ở nguyên đó.
“Lý Sở Vân.”
Hắn khẽ gọi một tiếng, nàng quay đầu lại, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, long lanh rực rỡ.
“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, ái da…”
Ngồi xổm quá lâu, vừa đứng lên nàng đã ngã lăn ra đất, đến khi gượng dậy thì quần áo lem luốc, còn dính hai vệt nước mũi.
Nàng chẳng hề để tâm, cười tít mắt chạy đến gần.
“Ngươi tìm được mèo rồi à? Ta còn đang lo lắng không yên đây này.”
Vừa nói, nàng chợt nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, liền lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương sao? Có ai bắt nạt ngươi à?”
Một câu ấy đâm trúng nỗi đau trong lòng Phó Chiếu, cơn giận không tên lập tức bốc lên, hắn khẽ nhếch môi cười gian.
“Con mèo thực ra chẳng hề mất, ta chỉ tùy tiện lừa cô thôi, vậy mà cô thật sự đợi suốt từng ấy lâu — đúng là ngốc.”
Sắc mặt Lý Sở Vân lập tức trắng bệch, trong đôi mắt to tròn ngập nước nhưng nàng cắn chặt môi không khóc, chỉ cố kìm nén.
Phó Chiếu thoáng thấy áy náy, chủ động đưa nàng ra khỏi cung, dọc đường không ngừng tìm chuyện nói, cố gắng dỗ dành.
Thế nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhiều năm sau, vào đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng cắn môi như thế, cố nén tiếng khóc.
Điều đó khiến trái tim Phó Chiếu mềm nhũn như nước, chỉ muốn ôm nàng trong lòng che chở cả đời.
Một Đời Làm Vương PhiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu1 Đích tỷ đã bỏ trốn, mà hôn sự với Nhiếp chính vương chỉ còn ba ngày nữa là cử hành. Phụ thân đành phải mời vị phò mã tương lai Nhiếp chính vương – đến phủ, cả nhà quỳ gối van cầu xin tha tội. Vẻ mặt hắn lạnh như sương giá, một thân thường phục đỏ thẫm càng khiến dung mạo tuấn mỹ kia trở nên uy nghiêm khó lường. Hắn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉ về phía ta – đứa con gái đang quỳ rụt rè nơi góc phòng. “Vậy thì là nàng đi. Ba ngày sau thành thân với bồn vương.” Phụ thân nghe vậy mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng giữ được tính mạng cả nhà, tránh được họa tịch thu gia sản. Đêm tân hôn, ta khoác giá y, đội khăn hồng, lặng lẽ ngồi trên hỉ sàng, không dám nhúc nhích. Nhiếp chính vương – Phó Chiếu. Người này, trên dưới triều đình ai ai cũng biết là kẻ thủ đoạn như sấm sét, g/i/ế/t người không chớp mắt . Ai vừa đắc tội hôm trước, hôm sau thánh chỉ giáng tội đã được ban xuống – hoặc mất chức, hoặc bị đày đi biên ải, nặng thì cả nhà đều vạ lây. Thế nhưng, một người lãnh khốc vô… 10Phiên ngoạiPhó Chiếu là con trai út sinh muộn của tiên đế, nên đặc biệt được sủng ái.Vì vậy từ nhỏ đã không chịu gò bó, nghịch ngợm không ai bằng.Tối hôm ấy, tiên đế mở quốc yến, bá quan văn võ mang cả gia quyến vào cung dự tiệc.Nhưng Phó Chiếu lại muốn ra khỏi thành tỉ thí kiếm thuật với một lãng khách.Mẫu phi không đồng ý, hắn bèn thay một bộ áo thái giám, định lén lút trà trộn ra khỏi cung.Đang đi ngang qua hoa viên, hắn bỗng chạm mặt một tiểu cô nương — môi hồng răng trắng, trông như búp bê bằng ngọc.Vừa thấy hắn, tiểu cô nương liền mắt sáng rỡ, như gặp được cứu tinh.“Công công ơi, ta đi lạc đường rồi, có thể đưa ta về chỗ yến tiệc được không?”Phó Chiếu đang vội ra ngoài, làm gì muốn chậm trễ vì nàng.Nhưng nơi đó không còn ai khác, tiểu cô nương lại kéo tay hắn không buông, sắp khóc đến nơi.“Ta là con gái của Lý Liêu, tên là Lý Sở Vân, vì ham chơi nên mới lạc đường… cầu xin công công đưa ta về.”Con gái của Lý tướng?Phó Chiếu trong lòng khẽ động hắn biết Lý Sở Tinh ở Tể tướng phủ, kiêu ngạo như công, suốt ngày thích khoa trương.Hắn vốn không ưa Lý Sở Tinh, giờ nhìn thấy Lý Sở Vân cũng chẳng thuận mắt, trong đầu chợt lóe lên một kế.“Lý tiểu thư, ta cũng muốn giúp cô, nhưng vừa rồi ta gây ra đại họa, e là khó giữ được tính mạng.”“Á!” — Lý Sở Vân kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Là chuyện gì vậy? Có cách nào cứu vãn không?”“Ta làm mất con mèo của Dung phi nương nương, nhưng lúc này lại bị phái đi làm nhiệm vụ khác.Không kịp tìm mèo, nếu tối nay không thấy thì chỉ còn con đường c/h/ế/t.”“Vậy sao ngươi không nhờ người khác giúp tìm?”“Không được, không thể để người khác biết. Nếu để Dung phi nghe được, ta c/h/ế/t càng nhanh hơn.”Phó Chiếu làm ra vẻ đau khổ, chớp mắt liên tục: “Lý tiểu thư, cô có thể giúp ta không?”“Được, giúp thế nào?” — Lý Sở Vân không chút do dự gật đầu đáp ứng.Phó Chiếu chỉ về phía một hòn giả sơn nằm ở nơi hẻo lánh: “Nơi đó là chỗ mèo thích đến nhất.Phiền cô đợi ở đó, nếu thấy mèo đến thì lập tức bắt lấy.”Hắn nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: “Trước khi ta làm xong việc trở về, cô tuyệt đối đừng rời đi đấy.”“Được, ngươi cứ yên tâm.”Lý Sở Vân lập tức chạy về phía hòn giả sơn.Phó Chiếu quay lưng đi được mấy bước, không hiểu sao lại ngoảnh đầu nhìn lại.Dưới hòn giả sơn cao lớn là một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm, mái tóc dài tung bay trong gió.Phó Chiếu ra ngoài tỉ thí kiếm với vị du hiệp kia, đáng tiếc lại thua trận, trên mặt còn bị thương một đường.Trong lòng đầy bực bội, hắn ôm tâm trạng u uất quay về, dọc đường lại gặp đúng con mèo của Dung phi.Dung phi chính là mẫu phi của hắn, mèo nàng nuôi hắn tất nhiên quen thuộc, con mèo lập tức nhảy vào lòng hắn.Ôm mèo trong tay, hắn cứ thế chậm rãi quay về, lại từ xa trông thấy dáng hình nhỏ bé kia — vẫn còn ngồi dưới hòn giả sơn, hoàn toàn không nhúc nhích.Hắn nhẩm tính lại, đã hơn hai canh giờ trôi qua, mà nàng vẫn ở nguyên đó.“Lý Sở Vân.”Hắn khẽ gọi một tiếng, nàng quay đầu lại, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, long lanh rực rỡ.“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, ái da…”Ngồi xổm quá lâu, vừa đứng lên nàng đã ngã lăn ra đất, đến khi gượng dậy thì quần áo lem luốc, còn dính hai vệt nước mũi.Nàng chẳng hề để tâm, cười tít mắt chạy đến gần.“Ngươi tìm được mèo rồi à? Ta còn đang lo lắng không yên đây này.”Vừa nói, nàng chợt nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, liền lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương sao? Có ai bắt nạt ngươi à?”Một câu ấy đâm trúng nỗi đau trong lòng Phó Chiếu, cơn giận không tên lập tức bốc lên, hắn khẽ nhếch môi cười gian.“Con mèo thực ra chẳng hề mất, ta chỉ tùy tiện lừa cô thôi, vậy mà cô thật sự đợi suốt từng ấy lâu — đúng là ngốc.”Sắc mặt Lý Sở Vân lập tức trắng bệch, trong đôi mắt to tròn ngập nước nhưng nàng cắn chặt môi không khóc, chỉ cố kìm nén.Phó Chiếu thoáng thấy áy náy, chủ động đưa nàng ra khỏi cung, dọc đường không ngừng tìm chuyện nói, cố gắng dỗ dành.Thế nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến hắn nữa.Nhiều năm sau, vào đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng cắn môi như thế, cố nén tiếng khóc.Điều đó khiến trái tim Phó Chiếu mềm nhũn như nước, chỉ muốn ôm nàng trong lòng che chở cả đời.