1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong…
Chương 3
Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Huynh ấy mang rất nhiều đồ tốt đến cho ta, trong đó có cả trăm cân than ngân tuyến và một củ nhân sâm ngàn năm. Dù ta giống Phụ hoàng, nhưng trong cung lời ra tiếng vào không ngớt. Đám nô tài hễ thấy ta là lại thì thầm bàn tán, có kẻ thậm chí còn nói thẳng vào mặt ta rằng không biết ta là con hoang do Mẫu phi sinh ra với kẻ nào. Mùa đông năm đó, điều khiến ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái lạnh thấu xương. Ngay cả than ngân tuyến cháy đỏ rực cũng không thể sưởi ấm trái tim ta. Có lẽ những kẻ thân phận thấp hèn, số mệnh vốn rẻ mạt hơn chăng. Tiểu Liễu ngày nào cũng dúi đồ ăn thức uống ngon cho ta, đến ngày cúng bốn chín ngày của Mẫu phi, sức khỏe ta đã hồi phục phần lớn. Trong cung không được đốt vàng mã, ta tự tay làm một chiếc chuông gió, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Mẫu phi lên đó. Theo phong tục Giang Nam, vào ngày bốn chín, nếu có thể treo chuông gió lên thật cao, sẽ có thể gọi được vong hồn người đã khuất về báo mộng. Trong Ngự hoa viên có một cây cổ thụ ngàn năm, ta định treo chiếc chuông gió lên đó. Kết quả là lại gặp Sở Dao kẻ trước người sau hộ tống ở hành lang nhỏ. Nàng ta thò đầu ra khỏi kiệu mềm, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Mẹ ruột ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nếu bản công chúa là ngươi thì đã sớm treo cổ tự vẫn rồi. Quay mặt đi đừng để bản công chúa nhìn thấy mặt ngươi, bản công chúa thấy bẩn!" 4 Ta thẳng lưng đáp: "Lục hoàng muội, ta cũng là công chúa của Phụ hoàng, muội phải gọi ta một tiếng..." Vừa nói dứt lời, nàng ta đã xuống kiệu mềm, nhấc chân đá mạnh vào đầu gối ta. Chân ta mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống nền tuyết. Nàng ta hếch cằm, nhìn ta bằng lỗ mũi, nở nụ cười vừa khinh bỉ vừa đắc ý: "Ngươi không thật sự cho rằng công chúa nào cũng giống nhau đấy chứ?" "Cút ngay!" Đám thị tòng ùa lên, đẩy ta và Tiểu Liễu ép vào chân tường. Mặt ta bị chà mạnh vào bức tường thô ráp, rách một vệt dài rớm máu. Công chúa với công chúa, thực ra khác nhau một trời một vực. Không được sủng ái, ở trong thâm cung này chính là tội gốc. Tiểu Liễu giữ chặt lấy ta, muốn ta lát nữa hẵng đến Ngự hoa viên. Chúng ta đợi nửa canh giờ sau mới đi tiếp, liền nghe thấy tiếng huyên náo. Là Sở Dao ham chơi chạy ra giữa hồ, đám nô tài hoảng loạn đuổi theo, kết quả mặt băng nứt ra, nàng ta sắp rơi xuống đến nơi. Nàng ta gào khóc ầm ĩ, đám nô tài luống cuống tay chân cứu giúp, nhưng bọn họ càng tiến về phía trước, băng lại càng nứt nhanh hơn. Ta đứng sau gốc cây lớn, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Tiểu Liễu nghiến răng nghiến lợi: "Ông trời có mắt, Quý phi vu oan cho Nương nương nhà chúng ta, bây giờ báo ứng lên đầu con gái bà ta rồi, tốt nhất là c.h.ế.t đuối luôn đi." Ta cởi áo choàng trên người, bước về phía trước: "Ta phải cứu nàng ta." "Điện hạ người điên rồi sao, người quên vừa rồi..." Nhiều nô tài như vậy, Sở Dao không c.h.ế.t được, cùng lắm là chịu chút khổ sở thôi. Nhưng ta cần một cơ hội. Một cơ hội để đến gần Lan Quý Phi, để xuất hiện trước mặt Phụ hoàng. Sở Dao được ta cứu lên mà không hề hấn gì, còn chính ta lại rơi xuống hồ băng, lên cơn sốt cao. Trong cơn mê man, ta nhìn thấy Mẫu phi, ánh mắt người đầy bi thương và lo lắng: "Gia Gia, sao con không nghe lời ta, sống một cuộc đời bình yên, lặng lẽ?" Ta nghẹn ngào không nói nên lời: "Mẫu phi, sống sót trong cái thâm cung ăn thịt người này khó quá, con cần có niềm tin." "Bắt những kẻ đã hại c.h.ế.t người phải trả giá, đó chính là niềm tin để con sống tiếp." Hình bóng Mẫu phi tan biến, Lan Quý Phi và Phụ hoàng đến thăm ta. Bà ta giả vờ ra vẻ hiền thục, nhẹ nhàng vén chăn cho ta. Ta nhắm mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, liên tục gọi: "Đừng đi, người đừng bỏ Gia Gia lại một mình..." Lan Quý Phi ngầm giãy ra, nhưng ta nắm rất chặt. Sau vài lần giằng co, ta từ từ mở mắt, nhìn rõ là bà ta thì buông tay ra, giọng vô cùng ai oán: "Gia Gia nhận nhầm người rồi." Ánh mắt ta chuyển sang Phụ hoàng, nước mắt lã chã rơi xuống: "Phụ hoàng, người có phải ghét bỏ Gia Gia không?" "Gia Gia đã không còn mẹ rồi, Gia Gia không muốn mất cả Phụ hoàng nữa." Ta vừa khóc vừa ôm mặt: "Phụ hoàng người nhìn kỹ mà xem, Gia Gia rất giống Phụ hoàng mà, Gia Gia không phải con hoang, Gia Gia không phải..." Ta yếu ớt đưa tay nắm lấy tay ngài: "Gia Gia sẽ đối xử tốt với các hoàng đệ hoàng muội, Gia Gia vẫn còn chút tác dụng mà, Phụ hoàng đừng ghét bỏ Gia Gia, đừng xử tử Gia Gia." Phụ hoàng lộ vẻ xúc động, lần đầu tiên trong đời, ngài đưa tay ôm lấy ta. "Con ngoan, con là con gái của Phụ hoàng, là Ngũ công chúa của Đại Sở, kẻ nào dám nói không phải, Phụ hoàng nhổ lưỡi kẻ đó." Nước mắt ta tuôn rơi: "Nhưng Gia Gia đúng là đứa trẻ không có mẹ..." Phụ hoàng vỗ nhẹ lưng ta: "Sao lại thế được, từ nay về sau, Lan Quý Phi chính là Mẫu phi của con."
Huynh ấy mang rất nhiều đồ tốt đến cho ta, trong đó có cả trăm cân than ngân tuyến và một củ nhân sâm ngàn năm.
Dù ta giống Phụ hoàng, nhưng trong cung lời ra tiếng vào không ngớt.
Đám nô tài hễ thấy ta là lại thì thầm bàn tán, có kẻ thậm chí còn nói thẳng vào mặt ta rằng không biết ta là con hoang do Mẫu phi sinh ra với kẻ nào.
Mùa đông năm đó, điều khiến ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái lạnh thấu xương.
Ngay cả than ngân tuyến cháy đỏ rực cũng không thể sưởi ấm trái tim ta.
Có lẽ những kẻ thân phận thấp hèn, số mệnh vốn rẻ mạt hơn chăng.
Tiểu Liễu ngày nào cũng dúi đồ ăn thức uống ngon cho ta, đến ngày cúng bốn chín ngày của Mẫu phi, sức khỏe ta đã hồi phục phần lớn.
Trong cung không được đốt vàng mã, ta tự tay làm một chiếc chuông gió, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Mẫu phi lên đó.
Theo phong tục Giang Nam, vào ngày bốn chín, nếu có thể treo chuông gió lên thật cao, sẽ có thể gọi được vong hồn người đã khuất về báo mộng.
Trong Ngự hoa viên có một cây cổ thụ ngàn năm, ta định treo chiếc chuông gió lên đó.
Kết quả là lại gặp Sở Dao kẻ trước người sau hộ tống ở hành lang nhỏ.
Nàng ta thò đầu ra khỏi kiệu mềm, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Mẹ ruột ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nếu bản công chúa là ngươi thì đã sớm treo cổ tự vẫn rồi. Quay mặt đi đừng để bản công chúa nhìn thấy mặt ngươi, bản công chúa thấy bẩn!"
4
Ta thẳng lưng đáp: "Lục hoàng muội, ta cũng là công chúa của Phụ hoàng, muội phải gọi ta một tiếng..."
Vừa nói dứt lời, nàng ta đã xuống kiệu mềm, nhấc chân đá mạnh vào đầu gối ta.
Chân ta mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống nền tuyết.
Nàng ta hếch cằm, nhìn ta bằng lỗ mũi, nở nụ cười vừa khinh bỉ vừa đắc ý: "Ngươi không thật sự cho rằng công chúa nào cũng giống nhau đấy chứ?"
"Cút ngay!"
Đám thị tòng ùa lên, đẩy ta và Tiểu Liễu ép vào chân tường.
Mặt ta bị chà mạnh vào bức tường thô ráp, rách một vệt dài rớm máu.
Công chúa với công chúa, thực ra khác nhau một trời một vực.
Không được sủng ái, ở trong thâm cung này chính là tội gốc.
Tiểu Liễu giữ chặt lấy ta, muốn ta lát nữa hẵng đến Ngự hoa viên.
Chúng ta đợi nửa canh giờ sau mới đi tiếp, liền nghe thấy tiếng huyên náo.
Là Sở Dao ham chơi chạy ra giữa hồ, đám nô tài hoảng loạn đuổi theo, kết quả mặt băng nứt ra, nàng ta sắp rơi xuống đến nơi.
Nàng ta gào khóc ầm ĩ, đám nô tài luống cuống tay chân cứu giúp, nhưng bọn họ càng tiến về phía trước, băng lại càng nứt nhanh hơn.
Ta đứng sau gốc cây lớn, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Tiểu Liễu nghiến răng nghiến lợi: "Ông trời có mắt, Quý phi vu oan cho Nương nương nhà chúng ta, bây giờ báo ứng lên đầu con gái bà ta rồi, tốt nhất là c.h.ế.t đuối luôn đi."
Ta cởi áo choàng trên người, bước về phía trước: "Ta phải cứu nàng ta."
"Điện hạ người điên rồi sao, người quên vừa rồi..."
Nhiều nô tài như vậy, Sở Dao không c.h.ế.t được, cùng lắm là chịu chút khổ sở thôi.
Nhưng ta cần một cơ hội.
Một cơ hội để đến gần Lan Quý Phi, để xuất hiện trước mặt Phụ hoàng.
Sở Dao được ta cứu lên mà không hề hấn gì, còn chính ta lại rơi xuống hồ băng, lên cơn sốt cao.
Trong cơn mê man, ta nhìn thấy Mẫu phi, ánh mắt người đầy bi thương và lo lắng: "Gia Gia, sao con không nghe lời ta, sống một cuộc đời bình yên, lặng lẽ?"
Ta nghẹn ngào không nói nên lời: "Mẫu phi, sống sót trong cái thâm cung ăn thịt người này khó quá, con cần có niềm tin."
"Bắt những kẻ đã hại c.h.ế.t người phải trả giá, đó chính là niềm tin để con sống tiếp."
Hình bóng Mẫu phi tan biến, Lan Quý Phi và Phụ hoàng đến thăm ta.
Bà ta giả vờ ra vẻ hiền thục, nhẹ nhàng vén chăn cho ta.
Ta nhắm mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, liên tục gọi: "Đừng đi, người đừng bỏ Gia Gia lại một mình..."
Lan Quý Phi ngầm giãy ra, nhưng ta nắm rất chặt.
Sau vài lần giằng co, ta từ từ mở mắt, nhìn rõ là bà ta thì buông tay ra, giọng vô cùng ai oán: "Gia Gia nhận nhầm người rồi."
Ánh mắt ta chuyển sang Phụ hoàng, nước mắt lã chã rơi xuống: "Phụ hoàng, người có phải ghét bỏ Gia Gia không?"
"Gia Gia đã không còn mẹ rồi, Gia Gia không muốn mất cả Phụ hoàng nữa."
Ta vừa khóc vừa ôm mặt: "Phụ hoàng người nhìn kỹ mà xem, Gia Gia rất giống Phụ hoàng mà, Gia Gia không phải con hoang, Gia Gia không phải..."
Ta yếu ớt đưa tay nắm lấy tay ngài: "Gia Gia sẽ đối xử tốt với các hoàng đệ hoàng muội, Gia Gia vẫn còn chút tác dụng mà, Phụ hoàng đừng ghét bỏ Gia Gia, đừng xử tử Gia Gia."
Phụ hoàng lộ vẻ xúc động, lần đầu tiên trong đời, ngài đưa tay ôm lấy ta.
"Con ngoan, con là con gái của Phụ hoàng, là Ngũ công chúa của Đại Sở, kẻ nào dám nói không phải, Phụ hoàng nhổ lưỡi kẻ đó."
Nước mắt ta tuôn rơi: "Nhưng Gia Gia đúng là đứa trẻ không có mẹ..."
Phụ hoàng vỗ nhẹ lưng ta: "Sao lại thế được, từ nay về sau, Lan Quý Phi chính là Mẫu phi của con."
Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Huynh ấy mang rất nhiều đồ tốt đến cho ta, trong đó có cả trăm cân than ngân tuyến và một củ nhân sâm ngàn năm. Dù ta giống Phụ hoàng, nhưng trong cung lời ra tiếng vào không ngớt. Đám nô tài hễ thấy ta là lại thì thầm bàn tán, có kẻ thậm chí còn nói thẳng vào mặt ta rằng không biết ta là con hoang do Mẫu phi sinh ra với kẻ nào. Mùa đông năm đó, điều khiến ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái lạnh thấu xương. Ngay cả than ngân tuyến cháy đỏ rực cũng không thể sưởi ấm trái tim ta. Có lẽ những kẻ thân phận thấp hèn, số mệnh vốn rẻ mạt hơn chăng. Tiểu Liễu ngày nào cũng dúi đồ ăn thức uống ngon cho ta, đến ngày cúng bốn chín ngày của Mẫu phi, sức khỏe ta đã hồi phục phần lớn. Trong cung không được đốt vàng mã, ta tự tay làm một chiếc chuông gió, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Mẫu phi lên đó. Theo phong tục Giang Nam, vào ngày bốn chín, nếu có thể treo chuông gió lên thật cao, sẽ có thể gọi được vong hồn người đã khuất về báo mộng. Trong Ngự hoa viên có một cây cổ thụ ngàn năm, ta định treo chiếc chuông gió lên đó. Kết quả là lại gặp Sở Dao kẻ trước người sau hộ tống ở hành lang nhỏ. Nàng ta thò đầu ra khỏi kiệu mềm, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Mẹ ruột ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nếu bản công chúa là ngươi thì đã sớm treo cổ tự vẫn rồi. Quay mặt đi đừng để bản công chúa nhìn thấy mặt ngươi, bản công chúa thấy bẩn!" 4 Ta thẳng lưng đáp: "Lục hoàng muội, ta cũng là công chúa của Phụ hoàng, muội phải gọi ta một tiếng..." Vừa nói dứt lời, nàng ta đã xuống kiệu mềm, nhấc chân đá mạnh vào đầu gối ta. Chân ta mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống nền tuyết. Nàng ta hếch cằm, nhìn ta bằng lỗ mũi, nở nụ cười vừa khinh bỉ vừa đắc ý: "Ngươi không thật sự cho rằng công chúa nào cũng giống nhau đấy chứ?" "Cút ngay!" Đám thị tòng ùa lên, đẩy ta và Tiểu Liễu ép vào chân tường. Mặt ta bị chà mạnh vào bức tường thô ráp, rách một vệt dài rớm máu. Công chúa với công chúa, thực ra khác nhau một trời một vực. Không được sủng ái, ở trong thâm cung này chính là tội gốc. Tiểu Liễu giữ chặt lấy ta, muốn ta lát nữa hẵng đến Ngự hoa viên. Chúng ta đợi nửa canh giờ sau mới đi tiếp, liền nghe thấy tiếng huyên náo. Là Sở Dao ham chơi chạy ra giữa hồ, đám nô tài hoảng loạn đuổi theo, kết quả mặt băng nứt ra, nàng ta sắp rơi xuống đến nơi. Nàng ta gào khóc ầm ĩ, đám nô tài luống cuống tay chân cứu giúp, nhưng bọn họ càng tiến về phía trước, băng lại càng nứt nhanh hơn. Ta đứng sau gốc cây lớn, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Tiểu Liễu nghiến răng nghiến lợi: "Ông trời có mắt, Quý phi vu oan cho Nương nương nhà chúng ta, bây giờ báo ứng lên đầu con gái bà ta rồi, tốt nhất là c.h.ế.t đuối luôn đi." Ta cởi áo choàng trên người, bước về phía trước: "Ta phải cứu nàng ta." "Điện hạ người điên rồi sao, người quên vừa rồi..." Nhiều nô tài như vậy, Sở Dao không c.h.ế.t được, cùng lắm là chịu chút khổ sở thôi. Nhưng ta cần một cơ hội. Một cơ hội để đến gần Lan Quý Phi, để xuất hiện trước mặt Phụ hoàng. Sở Dao được ta cứu lên mà không hề hấn gì, còn chính ta lại rơi xuống hồ băng, lên cơn sốt cao. Trong cơn mê man, ta nhìn thấy Mẫu phi, ánh mắt người đầy bi thương và lo lắng: "Gia Gia, sao con không nghe lời ta, sống một cuộc đời bình yên, lặng lẽ?" Ta nghẹn ngào không nói nên lời: "Mẫu phi, sống sót trong cái thâm cung ăn thịt người này khó quá, con cần có niềm tin." "Bắt những kẻ đã hại c.h.ế.t người phải trả giá, đó chính là niềm tin để con sống tiếp." Hình bóng Mẫu phi tan biến, Lan Quý Phi và Phụ hoàng đến thăm ta. Bà ta giả vờ ra vẻ hiền thục, nhẹ nhàng vén chăn cho ta. Ta nhắm mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, liên tục gọi: "Đừng đi, người đừng bỏ Gia Gia lại một mình..." Lan Quý Phi ngầm giãy ra, nhưng ta nắm rất chặt. Sau vài lần giằng co, ta từ từ mở mắt, nhìn rõ là bà ta thì buông tay ra, giọng vô cùng ai oán: "Gia Gia nhận nhầm người rồi." Ánh mắt ta chuyển sang Phụ hoàng, nước mắt lã chã rơi xuống: "Phụ hoàng, người có phải ghét bỏ Gia Gia không?" "Gia Gia đã không còn mẹ rồi, Gia Gia không muốn mất cả Phụ hoàng nữa." Ta vừa khóc vừa ôm mặt: "Phụ hoàng người nhìn kỹ mà xem, Gia Gia rất giống Phụ hoàng mà, Gia Gia không phải con hoang, Gia Gia không phải..." Ta yếu ớt đưa tay nắm lấy tay ngài: "Gia Gia sẽ đối xử tốt với các hoàng đệ hoàng muội, Gia Gia vẫn còn chút tác dụng mà, Phụ hoàng đừng ghét bỏ Gia Gia, đừng xử tử Gia Gia." Phụ hoàng lộ vẻ xúc động, lần đầu tiên trong đời, ngài đưa tay ôm lấy ta. "Con ngoan, con là con gái của Phụ hoàng, là Ngũ công chúa của Đại Sở, kẻ nào dám nói không phải, Phụ hoàng nhổ lưỡi kẻ đó." Nước mắt ta tuôn rơi: "Nhưng Gia Gia đúng là đứa trẻ không có mẹ..." Phụ hoàng vỗ nhẹ lưng ta: "Sao lại thế được, từ nay về sau, Lan Quý Phi chính là Mẫu phi của con."