1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong…
Chương 18
Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Hắn giơ thanh trường đao trong tay lên, c.h.é.m về phía cổ Phương Minh Nguyệt. Ta vội vàng hét lên: "Đừng!" Mắt thấy Phương Minh Nguyệt sắp đầu lìa khỏi cổ, một mũi tên dài từ trong rừng rậm "vút" một tiếng b.ắ.n ra. Tên cầm đầu phản ứng cũng nhanh, nghiêng người sang bên, bị b.ắ.n trúng vai. "Xông lên, bắt sống phỉ đồ lĩnh thưởng!" Tiếng hô từ bốn phương tám hướng vang lên, vô số binh lính từ trong rừng xông ra, bao vây chặt bọn phỉ. Ngự lâm quân tả thống lĩnh Cao Đạt dẫn đầu lao ra, giao đấu với tên cầm đầu. Ta và Phương Minh Nguyệt đều được cứu. Cũng thật trùng hợp. Mấy ngày tuyết lớn liên tục, phía sau núi Thanh Thành có một trang trại bị tuyết vùi lấp. Sáng nay có bá tánh đến cầu cứu. Cao Đạt phụng mệnh, dẫn năm trăm Ngự lâm quân đi cứu nạn, không ngờ đi đến gần chân núi lại nhìn thấy pháo hiệu cầu cứu của Lý Hổ trên đỉnh núi, phát hiện ra bọn phỉ canh gác ở chân núi. Sau một hồi thẩm vấn, đã biết được tình hình trên núi. Lúc này mới chặt cây lớn, chặn ngang đường, đặt phục kích. Trong lúc hai bên giao chiến, ta bị tên lạc b.ắ.n trúng cánh tay, thái y nói sau này cánh tay trái của ta sẽ không thể chịu được lực nặng. Chùa Thanh Thành lửa cháy ngút trời, không ít người vội vàng chạy trốn, trở thành oan hồn dưới đao của bọn phỉ. May mà Lý Hổ và Tiểu Liễu không phụ sự ủy thác của ta, đã khống chế được người đàn bà chỉ điểm thân phận ta. Ngay ngoại ô Kinh Đô mười lăm dặm, ngay dưới mí mắt Phụ hoàng. Bọn phỉ lại có thể lộng hành đến mức này, sỉ nhục bắt cóc công chúa hoàng gia. Chuyện này quả thực là đặt mặt mũi Phụ hoàng xuống đất mà chà đạp. Ta được đưa về hoàng cung an toàn, vừa xuống xe ngựa thì chạm mặt Sở Tụng. Khoảnh khắc đó, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt hắn ta không thể nào tả xiết. Ta nhìn hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Đại hoàng huynh, hôm nay Gia nhi suýt nữa là mất mạng rồi." Hắn lúc này mới hoàn hồn, tiến lên một bước đỡ ta: "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao muội lại... lại thành ra thế này?" Phụ Hoàng nghe Cao Đạt và Lý Hổ bẩm báo, giận tím mặt, ném vỡ tan chiếc đồ rửa bút mà ngày thường Người quý nhất. Sở Tụng cũng tức đến đỏ mặt tía tai, nói: "Phụ Hoàng, đám thổ phỉ này đúng là không coi trời bằng vung, quá không xem Phụ Hoàng ra gì. Nhi thần thấy nên áp giải chúng đến chợ Đông Nhai xử giảo, để làm gương răn đe!" Ta liếc hắn một cái. Đại hoàng huynh, huynh chột dạ quá rồi đấy. Phụ Hoàng cũng sững lại, liếc nhìn hắn một cái rồi không nói gì. Phương Minh Nguyệt lại sốt ruột: "Bệ hạ, những người này e không phải thổ phỉ đơn thuần đâu ạ." Nàng kể lại chuyện ta kêu gọi mọi người quyên góp tài vật, nhưng đám thổ phỉ không hề động lòng, còn chỉ đích danh muốn tìm quý nhân trong cung. Rồi đúng lúc có một người đàn bà thêm dầu vào lửa, đẩy ta ra ngoài. Đám thổ phỉ thấy ta thì lại nói ta giống Phụ Hoàng, rồi nhận ra nàng ấy là người cuối cùng còn sống của Phương gia và định g.i.ế.c người diệt khẩu... mọi tình tiết, nàng đều kể lại rành mạch. Lý Hổ cũng vội bổ sung: "Vi thần đều là tâm phúc của Bệ hạ, tuyệt đối không thể tiết lộ hành tung của Công chúa." "Hơn nữa đám người đó được huấn luyện bài bản, đao kiếm cung nỏ đều cùng một kiểu chế tạo, thổ phỉ bình thường làm sao có được?" ... Ngụ ý trong lời hắn, Phụ Hoàng sao lại không nghe ra. Đám gọi là thổ phỉ này, e rằng là tư binh do kẻ nào đó ở Đại Sở nuôi dưỡng. Luật lệ Đại Sở, dù là hoàng tử, phủ binh cũng không được quá trăm người. Lần này lộ diện đã là ba trăm người tinh nhuệ, vậy kẻ ẩn núp trong bóng tối là mấy trăm, mấy nghìn hay cả vạn người? Ngay bên ngoài hoàng thành này, đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Chuyện này chẳng khác nào đặt một thanh gươm sắc bén bên gối Phụ Hoàng, có thể lấy mạng Người bất cứ lúc nào. Sắc mặt Phụ Hoàng trầm xuống như mực, hỏi ta: "Gia nhi, chuyện này con có suy nghĩ gì không?" Vì vẫn còn sợ hãi, cơ thể ta vẫn khẽ run, chỉ run giọng hỏi: "Phụ, Phụ Hoàng, nhi thần... có làm Người mất mặt không ạ? Có làm ô nhục uy danh hoàng gia không?" Phụ Hoàng ngẩn ra, tiến đến xoa đầu ta: "Đứa ngốc này, con làm tốt lắm! Ngày thường thấy con yếu đuối, không ngờ lúc then chốt lại có thể gánh vác như vậy." Nước mắt ta "xoạt" một tiếng tuôn ra, ôm lấy Người khóc nức nở: "Phụ Hoàng, nhi thần sợ lắm, nhi thần chỉ nghĩ mình là con gái Phụ Hoàng, tuyệt đối không thể làm mất mặt Người." "Nhi thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần cắn lưỡi tự vẫn, nhi thần cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp lại Phụ Hoàng nữa." ... Phụ Hoàng thương xót vỗ vai ta: "Đừng sợ, bất kể kẻ nào muốn hại con, Phụ Hoàng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!" Ta ngoan ngoãn cụp mắt xuống, nhưng khóe mắt lại thấy tay Đại hoàng huynh vô thức siết chặt lại.
Hắn giơ thanh trường đao trong tay lên, c.h.é.m về phía cổ Phương Minh Nguyệt.
Ta vội vàng hét lên: "Đừng!"
Mắt thấy Phương Minh Nguyệt sắp đầu lìa khỏi cổ, một mũi tên dài từ trong rừng rậm "vút" một tiếng b.ắ.n ra.
Tên cầm đầu phản ứng cũng nhanh, nghiêng người sang bên, bị b.ắ.n trúng vai.
"Xông lên, bắt sống phỉ đồ lĩnh thưởng!"
Tiếng hô từ bốn phương tám hướng vang lên, vô số binh lính từ trong rừng xông ra, bao vây chặt bọn phỉ.
Ngự lâm quân tả thống lĩnh Cao Đạt dẫn đầu lao ra, giao đấu với tên cầm đầu.
Ta và Phương Minh Nguyệt đều được cứu.
Cũng thật trùng hợp.
Mấy ngày tuyết lớn liên tục, phía sau núi Thanh Thành có một trang trại bị tuyết vùi lấp.
Sáng nay có bá tánh đến cầu cứu.
Cao Đạt phụng mệnh, dẫn năm trăm Ngự lâm quân đi cứu nạn, không ngờ đi đến gần chân núi lại nhìn thấy pháo hiệu cầu cứu của Lý Hổ trên đỉnh núi, phát hiện ra bọn phỉ canh gác ở chân núi.
Sau một hồi thẩm vấn, đã biết được tình hình trên núi.
Lúc này mới chặt cây lớn, chặn ngang đường, đặt phục kích.
Trong lúc hai bên giao chiến, ta bị tên lạc b.ắ.n trúng cánh tay, thái y nói sau này cánh tay trái của ta sẽ không thể chịu được lực nặng.
Chùa Thanh Thành lửa cháy ngút trời, không ít người vội vàng chạy trốn, trở thành oan hồn dưới đao của bọn phỉ.
May mà Lý Hổ và Tiểu Liễu không phụ sự ủy thác của ta, đã khống chế được người đàn bà chỉ điểm thân phận ta.
Ngay ngoại ô Kinh Đô mười lăm dặm, ngay dưới mí mắt Phụ hoàng.
Bọn phỉ lại có thể lộng hành đến mức này, sỉ nhục bắt cóc công chúa hoàng gia.
Chuyện này quả thực là đặt mặt mũi Phụ hoàng xuống đất mà chà đạp.
Ta được đưa về hoàng cung an toàn, vừa xuống xe ngựa thì chạm mặt Sở Tụng.
Khoảnh khắc đó, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt hắn ta không thể nào tả xiết.
Ta nhìn hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Đại hoàng huynh, hôm nay Gia nhi suýt nữa là mất mạng rồi."
Hắn lúc này mới hoàn hồn, tiến lên một bước đỡ ta: "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao muội lại... lại thành ra thế này?"
Phụ Hoàng nghe Cao Đạt và Lý Hổ bẩm báo, giận tím mặt, ném vỡ tan chiếc đồ rửa bút mà ngày thường Người quý nhất.
Sở Tụng cũng tức đến đỏ mặt tía tai, nói: "Phụ Hoàng, đám thổ phỉ này đúng là không coi trời bằng vung, quá không xem Phụ Hoàng ra gì. Nhi thần thấy nên áp giải chúng đến chợ Đông Nhai xử giảo, để làm gương răn đe!"
Ta liếc hắn một cái.
Đại hoàng huynh, huynh chột dạ quá rồi đấy.
Phụ Hoàng cũng sững lại, liếc nhìn hắn một cái rồi không nói gì.
Phương Minh Nguyệt lại sốt ruột: "Bệ hạ, những người này e không phải thổ phỉ đơn thuần đâu ạ."
Nàng kể lại chuyện ta kêu gọi mọi người quyên góp tài vật, nhưng đám thổ phỉ không hề động lòng, còn chỉ đích danh muốn tìm quý nhân trong cung.
Rồi đúng lúc có một người đàn bà thêm dầu vào lửa, đẩy ta ra ngoài. Đám thổ phỉ thấy ta thì lại nói ta giống Phụ Hoàng, rồi nhận ra nàng ấy là người cuối cùng còn sống của Phương gia và định g.i.ế.c người diệt khẩu... mọi tình tiết, nàng đều kể lại rành mạch.
Lý Hổ cũng vội bổ sung: "Vi thần đều là tâm phúc của Bệ hạ, tuyệt đối không thể tiết lộ hành tung của Công chúa."
"Hơn nữa đám người đó được huấn luyện bài bản, đao kiếm cung nỏ đều cùng một kiểu chế tạo, thổ phỉ bình thường làm sao có được?"
...
Ngụ ý trong lời hắn, Phụ Hoàng sao lại không nghe ra.
Đám gọi là thổ phỉ này, e rằng là tư binh do kẻ nào đó ở Đại Sở nuôi dưỡng.
Luật lệ Đại Sở, dù là hoàng tử, phủ binh cũng không được quá trăm người.
Lần này lộ diện đã là ba trăm người tinh nhuệ, vậy kẻ ẩn núp trong bóng tối là mấy trăm, mấy nghìn hay cả vạn người?
Ngay bên ngoài hoàng thành này, đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Chuyện này chẳng khác nào đặt một thanh gươm sắc bén bên gối Phụ Hoàng, có thể lấy mạng Người bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Phụ Hoàng trầm xuống như mực, hỏi ta: "Gia nhi, chuyện này con có suy nghĩ gì không?"
Vì vẫn còn sợ hãi, cơ thể ta vẫn khẽ run, chỉ run giọng hỏi: "Phụ, Phụ Hoàng, nhi thần... có làm Người mất mặt không ạ? Có làm ô nhục uy danh hoàng gia không?"
Phụ Hoàng ngẩn ra, tiến đến xoa đầu ta: "Đứa ngốc này, con làm tốt lắm! Ngày thường thấy con yếu đuối, không ngờ lúc then chốt lại có thể gánh vác như vậy."
Nước mắt ta "xoạt" một tiếng tuôn ra, ôm lấy Người khóc nức nở: "Phụ Hoàng, nhi thần sợ lắm, nhi thần chỉ nghĩ mình là con gái Phụ Hoàng, tuyệt đối không thể làm mất mặt Người."
"Nhi thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần cắn lưỡi tự vẫn, nhi thần cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp lại Phụ Hoàng nữa."
...
Phụ Hoàng thương xót vỗ vai ta: "Đừng sợ, bất kể kẻ nào muốn hại con, Phụ Hoàng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!"
Ta ngoan ngoãn cụp mắt xuống, nhưng khóe mắt lại thấy tay Đại hoàng huynh vô thức siết chặt lại.
Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Hắn giơ thanh trường đao trong tay lên, c.h.é.m về phía cổ Phương Minh Nguyệt. Ta vội vàng hét lên: "Đừng!" Mắt thấy Phương Minh Nguyệt sắp đầu lìa khỏi cổ, một mũi tên dài từ trong rừng rậm "vút" một tiếng b.ắ.n ra. Tên cầm đầu phản ứng cũng nhanh, nghiêng người sang bên, bị b.ắ.n trúng vai. "Xông lên, bắt sống phỉ đồ lĩnh thưởng!" Tiếng hô từ bốn phương tám hướng vang lên, vô số binh lính từ trong rừng xông ra, bao vây chặt bọn phỉ. Ngự lâm quân tả thống lĩnh Cao Đạt dẫn đầu lao ra, giao đấu với tên cầm đầu. Ta và Phương Minh Nguyệt đều được cứu. Cũng thật trùng hợp. Mấy ngày tuyết lớn liên tục, phía sau núi Thanh Thành có một trang trại bị tuyết vùi lấp. Sáng nay có bá tánh đến cầu cứu. Cao Đạt phụng mệnh, dẫn năm trăm Ngự lâm quân đi cứu nạn, không ngờ đi đến gần chân núi lại nhìn thấy pháo hiệu cầu cứu của Lý Hổ trên đỉnh núi, phát hiện ra bọn phỉ canh gác ở chân núi. Sau một hồi thẩm vấn, đã biết được tình hình trên núi. Lúc này mới chặt cây lớn, chặn ngang đường, đặt phục kích. Trong lúc hai bên giao chiến, ta bị tên lạc b.ắ.n trúng cánh tay, thái y nói sau này cánh tay trái của ta sẽ không thể chịu được lực nặng. Chùa Thanh Thành lửa cháy ngút trời, không ít người vội vàng chạy trốn, trở thành oan hồn dưới đao của bọn phỉ. May mà Lý Hổ và Tiểu Liễu không phụ sự ủy thác của ta, đã khống chế được người đàn bà chỉ điểm thân phận ta. Ngay ngoại ô Kinh Đô mười lăm dặm, ngay dưới mí mắt Phụ hoàng. Bọn phỉ lại có thể lộng hành đến mức này, sỉ nhục bắt cóc công chúa hoàng gia. Chuyện này quả thực là đặt mặt mũi Phụ hoàng xuống đất mà chà đạp. Ta được đưa về hoàng cung an toàn, vừa xuống xe ngựa thì chạm mặt Sở Tụng. Khoảnh khắc đó, sự ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt hắn ta không thể nào tả xiết. Ta nhìn hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Đại hoàng huynh, hôm nay Gia nhi suýt nữa là mất mạng rồi." Hắn lúc này mới hoàn hồn, tiến lên một bước đỡ ta: "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao muội lại... lại thành ra thế này?" Phụ Hoàng nghe Cao Đạt và Lý Hổ bẩm báo, giận tím mặt, ném vỡ tan chiếc đồ rửa bút mà ngày thường Người quý nhất. Sở Tụng cũng tức đến đỏ mặt tía tai, nói: "Phụ Hoàng, đám thổ phỉ này đúng là không coi trời bằng vung, quá không xem Phụ Hoàng ra gì. Nhi thần thấy nên áp giải chúng đến chợ Đông Nhai xử giảo, để làm gương răn đe!" Ta liếc hắn một cái. Đại hoàng huynh, huynh chột dạ quá rồi đấy. Phụ Hoàng cũng sững lại, liếc nhìn hắn một cái rồi không nói gì. Phương Minh Nguyệt lại sốt ruột: "Bệ hạ, những người này e không phải thổ phỉ đơn thuần đâu ạ." Nàng kể lại chuyện ta kêu gọi mọi người quyên góp tài vật, nhưng đám thổ phỉ không hề động lòng, còn chỉ đích danh muốn tìm quý nhân trong cung. Rồi đúng lúc có một người đàn bà thêm dầu vào lửa, đẩy ta ra ngoài. Đám thổ phỉ thấy ta thì lại nói ta giống Phụ Hoàng, rồi nhận ra nàng ấy là người cuối cùng còn sống của Phương gia và định g.i.ế.c người diệt khẩu... mọi tình tiết, nàng đều kể lại rành mạch. Lý Hổ cũng vội bổ sung: "Vi thần đều là tâm phúc của Bệ hạ, tuyệt đối không thể tiết lộ hành tung của Công chúa." "Hơn nữa đám người đó được huấn luyện bài bản, đao kiếm cung nỏ đều cùng một kiểu chế tạo, thổ phỉ bình thường làm sao có được?" ... Ngụ ý trong lời hắn, Phụ Hoàng sao lại không nghe ra. Đám gọi là thổ phỉ này, e rằng là tư binh do kẻ nào đó ở Đại Sở nuôi dưỡng. Luật lệ Đại Sở, dù là hoàng tử, phủ binh cũng không được quá trăm người. Lần này lộ diện đã là ba trăm người tinh nhuệ, vậy kẻ ẩn núp trong bóng tối là mấy trăm, mấy nghìn hay cả vạn người? Ngay bên ngoài hoàng thành này, đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Chuyện này chẳng khác nào đặt một thanh gươm sắc bén bên gối Phụ Hoàng, có thể lấy mạng Người bất cứ lúc nào. Sắc mặt Phụ Hoàng trầm xuống như mực, hỏi ta: "Gia nhi, chuyện này con có suy nghĩ gì không?" Vì vẫn còn sợ hãi, cơ thể ta vẫn khẽ run, chỉ run giọng hỏi: "Phụ, Phụ Hoàng, nhi thần... có làm Người mất mặt không ạ? Có làm ô nhục uy danh hoàng gia không?" Phụ Hoàng ngẩn ra, tiến đến xoa đầu ta: "Đứa ngốc này, con làm tốt lắm! Ngày thường thấy con yếu đuối, không ngờ lúc then chốt lại có thể gánh vác như vậy." Nước mắt ta "xoạt" một tiếng tuôn ra, ôm lấy Người khóc nức nở: "Phụ Hoàng, nhi thần sợ lắm, nhi thần chỉ nghĩ mình là con gái Phụ Hoàng, tuyệt đối không thể làm mất mặt Người." "Nhi thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần cắn lưỡi tự vẫn, nhi thần cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp lại Phụ Hoàng nữa." ... Phụ Hoàng thương xót vỗ vai ta: "Đừng sợ, bất kể kẻ nào muốn hại con, Phụ Hoàng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!" Ta ngoan ngoãn cụp mắt xuống, nhưng khóe mắt lại thấy tay Đại hoàng huynh vô thức siết chặt lại.