Tác giả:

1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong…

Chương 21

Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương. Hắn thân là Đại hoàng tử, từng hô mưa gọi gió, dù nay bị giam ở Tông Nhân Phủ, Tứ hoàng huynh vẫn còn ở ngoài, chắc hẳn đã điều tra tới lui, cũng không tra ra được Cao Đạt có cấu kết mờ ám với bất kỳ ai. Ta mỉm cười: "Bởi vì Cao Đạt vốn không phải nhận lời ai cả, ngày hôm đó, hắn thực sự là định đi cứu trợ thiên tai." "Còn về việc làm sao ta phát hiện ra cái bẫy của huynh." Ta ngừng lại một chút, "Bởi vì ta sớm đã biết, huynh chưa bao giờ lo liệu cho t.h.i t.h.ể của mẫu phi ta. Rõ ràng chỉ cần một câu nói của huynh là xong, huynh lại mặc kệ bà bị vứt ở bãi tha ma." "Nếu không phải người đó tốt bụng, mẫu phi ta đã sớm tan xương nát thịt." "Huynh lấy cớ đi viếng mộ mẫu phi ta, thì có thể có ý tốt gì được?" Sở Tụng mở to mắt: "Ngươi đã biết từ sớm, tại sao còn hợp tác với ta?" "Bởi vì huynh là đối tượng hợp tác thích hợp nhất." Ta lạnh nhạt nói, "Trong cung này đâu đâu cũng là tai mắt của huynh, những chuyện như hãm hại g.i.ế.c người, đấu đá tranh giành này, huynh làm chẳng phải rất thuận tay sao?" Sở Tụng "ha ha ha" cười phá lên: "Ta cứ tưởng ta đã khống chế được ngươi, không ngờ lại luôn là ngươi lợi dụng ta." "Ngươi nói cho ta biết, đồng minh thực sự của ngươi rốt cuộc là ai? Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ?" Con ngươi hắn đảo tròn, "Hay là Tứ đệ cùng mẹ với ta?"  Ta lùi lại hai bước: "Huynh sẽ sớm biết thôi. Phụ Hoàng sắc phong ai làm Thái tử, người đó chính là đồng minh thực sự của ta." "Thực ra nếu huynh không muốn ta chết, ta sẽ vĩnh viễn không nói ra bí mật chúng ta liên minh hại người. Kẻ hại c.h.ế.t huynh, chính là sự đa nghi và sợ hãi của bản thân huynh." Nói xong ta xoay người đi ra ngoài. Sở Tụng gào thét ở phía sau: "Sở Gia, ngươi quay lại đây cho ta!" "Nói cho ta biết, người đó rốt cuộc là ai, là ai!" "Còn nữa, ngươi làm thế nào để Lan Thứ nhân trúng kế?" Ra khỏi Tông Nhân Phủ, Tiểu Liễu khẽ hỏi: "Điện hạ thật sự không nói cho hắn biết sao? Chúng ta dùng kế hay như vậy mà không cho ai biết, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm?" "Nô tỳ ngứa ngáy trong lòng quá, chỉ muốn vênh váo khoe khoang một phen." "Ngươi có biết loại người nào c.h.ế.t nhanh nhất không?" Tiểu Liễu chớp chớp đôi mắt to tròn. "Kẻ vênh váo lắm lời c.h.ế.t nhanh nhất! Bây giờ còn lâu mới đến lúc mọi chuyện lắng xuống." Nên bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho Sở Tụng biết, sớm từ hơn một tháng trước, lúc làm túi thơm, ta đã bỏ thêm một ít dược liệu vào trong. Cái túi thơm đó sau này bị Sở Dao lấy đi, tặng cho Tống Lan. Vì mùi hương đặc biệt, Tống Lan đã treo nó ở bốn góc màn. Túi thơm không có vấn đề, bánh ngọt cũng không có vấn đề. Nhưng mùi hương của túi thơm trộn lẫn với dược liệu trong bánh ngọt, sẽ có tác dụng k1ch thích tình d ục. Đây là điều mẫu phi đã dạy ta và Tiểu Liễu lúc nhỏ. Bà nói: Đồ ăn là thứ thuần khiết tốt đẹp nhất trên đời này, lòng người mới là thứ hiểm ác nhất. Nếu chúng ta không nắm bắt được lòng người, sẽ làm vấy bẩn sự tinh túy của đồ ăn. Bà dặn dò ta, nấu ăn làm bánh có thể chữa bệnh, nhưng cũng có thể g.i.ế.c người. Tiếc là, cuối cùng ta vẫn không làm theo lời dạy của bà ngày đó. Chuyện của Lan Thứ nhân và Sở Tụng đã giáng một đòn nặng nề vào Phụ Hoàng. Sức khỏe của Người ngày một sa sút. Nhưng có lẽ bị lời nói già cả của Tống Lan k1ch thích, Người bất chấp tình trạng sức khỏe của mình, ngày ngày đều sủng hạnh các phi tần trẻ tuổi. Thường xuyên thúc giục Thái y chính kê đơn thuốc cho người. Thuốc mạnh như vậy vốn rất hại người, nhưng mệnh lệnh của bậc đế vương lại không thể không tuân theo. Thái y chính tìm đến chỗ ta: "Ngũ công chúa Điện hạ, Bệ hạ vốn rất sủng ái người, người phải giúp khuyên nhủ Bệ hạ ạ!" 27 Ta nhíu mày: "Chuyện thế này, bổn công chúa sao tiện mở lời? Nhưng vì sức khỏe của Phụ hoàng, ta sẽ nghĩ cách." Sáng hôm đó đến thăm Phụ hoàng, trên lối đi, ta xa xa trông thấy xe Xuân Ân Phượng Loan đi ra từ hướng Dưỡng Tâm Điện, chạy về phía Ngự hoa viên. Người trong xe tâm trạng khá tốt, khẽ ngân nga một khúc hát dân gian, khiến cho ngày đông giá rét này cũng phảng phất đôi phần phong tình Giang Nam. Tiểu Liễu khẽ nói: "Bên trong là An Quý Nhân đang được sủng ái gần đây. Lúc vào cung chỉ là một Đáp ứng, trong thời gian ngắn đã được thăng làm Quý nhân rồi, xem ra không để lời người nói vào lòng." Ta nhớ nàng ta. Trạc tuổi ta, trước đây khi Tống Lan còn tại vị, nàng ta không có ngày ngóc đầu lên được. Lúc đó ta còn kín đáo nhắc nhở nàng ta: Phụ hoàng đã già rồi, không phải là đối tượng tốt cho nàng. Nếu có thể chờ đợi, chưa chắc đã không có một tương lai mới. Ta thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, lời hay khó khuyên kẻ muốn chết."

Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương.

 

Hắn thân là Đại hoàng tử, từng hô mưa gọi gió, dù nay bị giam ở Tông Nhân Phủ, Tứ hoàng huynh vẫn còn ở ngoài, chắc hẳn đã điều tra tới lui, cũng không tra ra được Cao Đạt có cấu kết mờ ám với bất kỳ ai.

 

Ta mỉm cười: "Bởi vì Cao Đạt vốn không phải nhận lời ai cả, ngày hôm đó, hắn thực sự là định đi cứu trợ thiên tai."

 

"Còn về việc làm sao ta phát hiện ra cái bẫy của huynh." Ta ngừng lại một chút, "Bởi vì ta sớm đã biết, huynh chưa bao giờ lo liệu cho t.h.i t.h.ể của mẫu phi ta. Rõ ràng chỉ cần một câu nói của huynh là xong, huynh lại mặc kệ bà bị vứt ở bãi tha ma."

 

"Nếu không phải người đó tốt bụng, mẫu phi ta đã sớm tan xương nát thịt."

 

"Huynh lấy cớ đi viếng mộ mẫu phi ta, thì có thể có ý tốt gì được?"

 

Sở Tụng mở to mắt: "Ngươi đã biết từ sớm, tại sao còn hợp tác với ta?"

 

"Bởi vì huynh là đối tượng hợp tác thích hợp nhất." Ta lạnh nhạt nói, "Trong cung này đâu đâu cũng là tai mắt của huynh, những chuyện như hãm hại g.i.ế.c người, đấu đá tranh giành này, huynh làm chẳng phải rất thuận tay sao?"

 

Sở Tụng "ha ha ha" cười phá lên: "Ta cứ tưởng ta đã khống chế được ngươi, không ngờ lại luôn là ngươi lợi dụng ta."

 

"Ngươi nói cho ta biết, đồng minh thực sự của ngươi rốt cuộc là ai? Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ?" Con ngươi hắn đảo tròn, "Hay là Tứ đệ cùng mẹ với ta?"

 

 

Ta lùi lại hai bước: "Huynh sẽ sớm biết thôi. Phụ Hoàng sắc phong ai làm Thái tử, người đó chính là đồng minh thực sự của ta."

 

"Thực ra nếu huynh không muốn ta chết, ta sẽ vĩnh viễn không nói ra bí mật chúng ta liên minh hại người. Kẻ hại c.h.ế.t huynh, chính là sự đa nghi và sợ hãi của bản thân huynh."

 

Nói xong ta xoay người đi ra ngoài.

 

Sở Tụng gào thét ở phía sau:

 

"Sở Gia, ngươi quay lại đây cho ta!"

 

"Nói cho ta biết, người đó rốt cuộc là ai, là ai!"

 

"Còn nữa, ngươi làm thế nào để Lan Thứ nhân trúng kế?"

 

Ra khỏi Tông Nhân Phủ, Tiểu Liễu khẽ hỏi: "Điện hạ thật sự không nói cho hắn biết sao? Chúng ta dùng kế hay như vậy mà không cho ai biết, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm?"

 

"Nô tỳ ngứa ngáy trong lòng quá, chỉ muốn vênh váo khoe khoang một phen."

 

"Ngươi có biết loại người nào c.h.ế.t nhanh nhất không?"

 

Tiểu Liễu chớp chớp đôi mắt to tròn.

 

"Kẻ vênh váo lắm lời c.h.ế.t nhanh nhất! Bây giờ còn lâu mới đến lúc mọi chuyện lắng xuống."

 

Nên bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho Sở Tụng biết, sớm từ hơn một tháng trước, lúc làm túi thơm, ta đã bỏ thêm một ít dược liệu vào trong.

 

Cái túi thơm đó sau này bị Sở Dao lấy đi, tặng cho Tống Lan.

 

Vì mùi hương đặc biệt, Tống Lan đã treo nó ở bốn góc màn.

 

Túi thơm không có vấn đề, bánh ngọt cũng không có vấn đề.

 

Nhưng mùi hương của túi thơm trộn lẫn với dược liệu trong bánh ngọt, sẽ có tác dụng k1ch thích tình d ục.

 

Đây là điều mẫu phi đã dạy ta và Tiểu Liễu lúc nhỏ.

 

Bà nói: Đồ ăn là thứ thuần khiết tốt đẹp nhất trên đời này, lòng người mới là thứ hiểm ác nhất. Nếu chúng ta không nắm bắt được lòng người, sẽ làm vấy bẩn sự tinh túy của đồ ăn.

 

Bà dặn dò ta, nấu ăn làm bánh có thể chữa bệnh, nhưng cũng có thể g.i.ế.c người.

 

Tiếc là, cuối cùng ta vẫn không làm theo lời dạy của bà ngày đó.

 

Chuyện của Lan Thứ nhân và Sở Tụng đã giáng một đòn nặng nề vào Phụ Hoàng.

 

Sức khỏe của Người ngày một sa sút.

 

Nhưng có lẽ bị lời nói già cả của Tống Lan k1ch thích, Người bất chấp tình trạng sức khỏe của mình, ngày ngày đều sủng hạnh các phi tần trẻ tuổi.

 

Thường xuyên thúc giục Thái y chính kê đơn thuốc cho người.

 

Thuốc mạnh như vậy vốn rất hại người, nhưng mệnh lệnh của bậc đế vương lại không thể không tuân theo. Thái y chính tìm đến chỗ ta: "Ngũ công chúa Điện hạ, Bệ hạ vốn rất sủng ái người, người phải giúp khuyên nhủ Bệ hạ ạ!"

 

27

 

Ta nhíu mày: "Chuyện thế này, bổn công chúa sao tiện mở lời? Nhưng vì sức khỏe của Phụ hoàng, ta sẽ nghĩ cách."

 

Sáng hôm đó đến thăm Phụ hoàng, trên lối đi, ta xa xa trông thấy xe Xuân Ân Phượng Loan đi ra từ hướng Dưỡng Tâm Điện, chạy về phía Ngự hoa viên.

 

Người trong xe tâm trạng khá tốt, khẽ ngân nga một khúc hát dân gian, khiến cho ngày đông giá rét này cũng phảng phất đôi phần phong tình Giang Nam.

 

Tiểu Liễu khẽ nói: "Bên trong là An Quý Nhân đang được sủng ái gần đây. Lúc vào cung chỉ là một Đáp ứng, trong thời gian ngắn đã được thăng làm Quý nhân rồi, xem ra không để lời người nói vào lòng."

 

Ta nhớ nàng ta.

 

Trạc tuổi ta, trước đây khi Tống Lan còn tại vị, nàng ta không có ngày ngóc đầu lên được.

 

Lúc đó ta còn kín đáo nhắc nhở nàng ta: Phụ hoàng đã già rồi, không phải là đối tượng tốt cho nàng.

 

Nếu có thể chờ đợi, chưa chắc đã không có một tương lai mới.

 

Ta thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, lời hay khó khuyên kẻ muốn chết."

Gia Gia Công ChúaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1 Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Lan Quý Phi đang được sủng ái hết mực dỗi dằn với Phụ hoàng, Phụ hoàng uống không ít rượu, tâm trạng cực tệ. Nội thị và cung nữ thân cận không dám rước họa vào thân, bèn đẩy Mẫu phi vốn mềm lòng yếu đuối ra ngoài. Kết quả là Phụ hoàng đã sủng hạnh người. Tất cả phụ nữ trong cung đều là vật sở hữu của Phụ hoàng, ông muốn trút giận lên người ai cũng được. Thương thay cho Mẫu phi, vốn chỉ còn nửa tháng nữa là đến tuổi được xuất cung. Nhưng quãng đời còn lại, người chỉ có thể bị giam cầm giữa những bức tường cung cấm thăm thẳm, không thể gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ đã chờ đợi người suốt mười mấy năm trời. Lan Quý Phi giận dỗi luôn có chừng mực, ngày hôm sau đã tha thứ cho Phụ hoàng, hai người họ lại tiếp tục mặn nồng như xưa. Vì vậy, cả đời Mẫu phi chỉ được sủng hạnh một đêm đó, nhưng cũng vì thế mà có ta. Ta chỉ lớn hơn Lục công chúa Sở Dao do Lan Quý Phi sinh ra đúng ba ngày. Sở Dao từ nhỏ đã sống trong… Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương. Hắn thân là Đại hoàng tử, từng hô mưa gọi gió, dù nay bị giam ở Tông Nhân Phủ, Tứ hoàng huynh vẫn còn ở ngoài, chắc hẳn đã điều tra tới lui, cũng không tra ra được Cao Đạt có cấu kết mờ ám với bất kỳ ai. Ta mỉm cười: "Bởi vì Cao Đạt vốn không phải nhận lời ai cả, ngày hôm đó, hắn thực sự là định đi cứu trợ thiên tai." "Còn về việc làm sao ta phát hiện ra cái bẫy của huynh." Ta ngừng lại một chút, "Bởi vì ta sớm đã biết, huynh chưa bao giờ lo liệu cho t.h.i t.h.ể của mẫu phi ta. Rõ ràng chỉ cần một câu nói của huynh là xong, huynh lại mặc kệ bà bị vứt ở bãi tha ma." "Nếu không phải người đó tốt bụng, mẫu phi ta đã sớm tan xương nát thịt." "Huynh lấy cớ đi viếng mộ mẫu phi ta, thì có thể có ý tốt gì được?" Sở Tụng mở to mắt: "Ngươi đã biết từ sớm, tại sao còn hợp tác với ta?" "Bởi vì huynh là đối tượng hợp tác thích hợp nhất." Ta lạnh nhạt nói, "Trong cung này đâu đâu cũng là tai mắt của huynh, những chuyện như hãm hại g.i.ế.c người, đấu đá tranh giành này, huynh làm chẳng phải rất thuận tay sao?" Sở Tụng "ha ha ha" cười phá lên: "Ta cứ tưởng ta đã khống chế được ngươi, không ngờ lại luôn là ngươi lợi dụng ta." "Ngươi nói cho ta biết, đồng minh thực sự của ngươi rốt cuộc là ai? Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ?" Con ngươi hắn đảo tròn, "Hay là Tứ đệ cùng mẹ với ta?"  Ta lùi lại hai bước: "Huynh sẽ sớm biết thôi. Phụ Hoàng sắc phong ai làm Thái tử, người đó chính là đồng minh thực sự của ta." "Thực ra nếu huynh không muốn ta chết, ta sẽ vĩnh viễn không nói ra bí mật chúng ta liên minh hại người. Kẻ hại c.h.ế.t huynh, chính là sự đa nghi và sợ hãi của bản thân huynh." Nói xong ta xoay người đi ra ngoài. Sở Tụng gào thét ở phía sau: "Sở Gia, ngươi quay lại đây cho ta!" "Nói cho ta biết, người đó rốt cuộc là ai, là ai!" "Còn nữa, ngươi làm thế nào để Lan Thứ nhân trúng kế?" Ra khỏi Tông Nhân Phủ, Tiểu Liễu khẽ hỏi: "Điện hạ thật sự không nói cho hắn biết sao? Chúng ta dùng kế hay như vậy mà không cho ai biết, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm?" "Nô tỳ ngứa ngáy trong lòng quá, chỉ muốn vênh váo khoe khoang một phen." "Ngươi có biết loại người nào c.h.ế.t nhanh nhất không?" Tiểu Liễu chớp chớp đôi mắt to tròn. "Kẻ vênh váo lắm lời c.h.ế.t nhanh nhất! Bây giờ còn lâu mới đến lúc mọi chuyện lắng xuống." Nên bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho Sở Tụng biết, sớm từ hơn một tháng trước, lúc làm túi thơm, ta đã bỏ thêm một ít dược liệu vào trong. Cái túi thơm đó sau này bị Sở Dao lấy đi, tặng cho Tống Lan. Vì mùi hương đặc biệt, Tống Lan đã treo nó ở bốn góc màn. Túi thơm không có vấn đề, bánh ngọt cũng không có vấn đề. Nhưng mùi hương của túi thơm trộn lẫn với dược liệu trong bánh ngọt, sẽ có tác dụng k1ch thích tình d ục. Đây là điều mẫu phi đã dạy ta và Tiểu Liễu lúc nhỏ. Bà nói: Đồ ăn là thứ thuần khiết tốt đẹp nhất trên đời này, lòng người mới là thứ hiểm ác nhất. Nếu chúng ta không nắm bắt được lòng người, sẽ làm vấy bẩn sự tinh túy của đồ ăn. Bà dặn dò ta, nấu ăn làm bánh có thể chữa bệnh, nhưng cũng có thể g.i.ế.c người. Tiếc là, cuối cùng ta vẫn không làm theo lời dạy của bà ngày đó. Chuyện của Lan Thứ nhân và Sở Tụng đã giáng một đòn nặng nề vào Phụ Hoàng. Sức khỏe của Người ngày một sa sút. Nhưng có lẽ bị lời nói già cả của Tống Lan k1ch thích, Người bất chấp tình trạng sức khỏe của mình, ngày ngày đều sủng hạnh các phi tần trẻ tuổi. Thường xuyên thúc giục Thái y chính kê đơn thuốc cho người. Thuốc mạnh như vậy vốn rất hại người, nhưng mệnh lệnh của bậc đế vương lại không thể không tuân theo. Thái y chính tìm đến chỗ ta: "Ngũ công chúa Điện hạ, Bệ hạ vốn rất sủng ái người, người phải giúp khuyên nhủ Bệ hạ ạ!" 27 Ta nhíu mày: "Chuyện thế này, bổn công chúa sao tiện mở lời? Nhưng vì sức khỏe của Phụ hoàng, ta sẽ nghĩ cách." Sáng hôm đó đến thăm Phụ hoàng, trên lối đi, ta xa xa trông thấy xe Xuân Ân Phượng Loan đi ra từ hướng Dưỡng Tâm Điện, chạy về phía Ngự hoa viên. Người trong xe tâm trạng khá tốt, khẽ ngân nga một khúc hát dân gian, khiến cho ngày đông giá rét này cũng phảng phất đôi phần phong tình Giang Nam. Tiểu Liễu khẽ nói: "Bên trong là An Quý Nhân đang được sủng ái gần đây. Lúc vào cung chỉ là một Đáp ứng, trong thời gian ngắn đã được thăng làm Quý nhân rồi, xem ra không để lời người nói vào lòng." Ta nhớ nàng ta. Trạc tuổi ta, trước đây khi Tống Lan còn tại vị, nàng ta không có ngày ngóc đầu lên được. Lúc đó ta còn kín đáo nhắc nhở nàng ta: Phụ hoàng đã già rồi, không phải là đối tượng tốt cho nàng. Nếu có thể chờ đợi, chưa chắc đã không có một tương lai mới. Ta thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, lời hay khó khuyên kẻ muốn chết."

Chương 21