Tác giả:

Đầu óc tôi nổ tung. Tôi gằn giọng qua điện thoại, yêu cầu chị phải báo cảnh sát, phải khóa chặt cửa, tuyệt đối không được ra ngoài. Tôi sẽ đến ngay lập tức. Nhưng tôi còn chưa dứt lời, một tiếng "RẦM" long trời lở đất đã vọng lại từ điện thoại. Chị tôi thét lên một tiếng chói tai. Cánh cửa đã bị đạp tung. "Mày còn dám gọi điện?" Giọng một lão già gầm lên. "Mày định báo cảnh sát à?" Chị tôi gào khóc trong tuyệt vọng: "Ông không biết xấu hổ! Ông làm cái chuyện này với con dâu mình sao! Biến đi! Cút ngay ra khỏi đây!" Tiếng la hét, tiếng vật lộn, cùng âm thanh đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tất cả dội thẳng vào tai tôi qua chiếc điện thoại. Tôi gào vào ống nghe như một con thú bị thương: "Lão già kia! Ông mà dám động vào một sợi tóc của chị tôi, tôi thề sẽ chặt ông ra thành từng khúc!" Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó, đầu dây bên kia hoàn toàn im bặt. Tôi bật tung khỏi giường, vơ vội chùm chìa khóa xe, lao ra ngoài như một mũi tên. Suốt dọc đường, tôi điên cuồng gọi cho chị,…

Chương 11

Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐầu óc tôi nổ tung. Tôi gằn giọng qua điện thoại, yêu cầu chị phải báo cảnh sát, phải khóa chặt cửa, tuyệt đối không được ra ngoài. Tôi sẽ đến ngay lập tức. Nhưng tôi còn chưa dứt lời, một tiếng "RẦM" long trời lở đất đã vọng lại từ điện thoại. Chị tôi thét lên một tiếng chói tai. Cánh cửa đã bị đạp tung. "Mày còn dám gọi điện?" Giọng một lão già gầm lên. "Mày định báo cảnh sát à?" Chị tôi gào khóc trong tuyệt vọng: "Ông không biết xấu hổ! Ông làm cái chuyện này với con dâu mình sao! Biến đi! Cút ngay ra khỏi đây!" Tiếng la hét, tiếng vật lộn, cùng âm thanh đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tất cả dội thẳng vào tai tôi qua chiếc điện thoại. Tôi gào vào ống nghe như một con thú bị thương: "Lão già kia! Ông mà dám động vào một sợi tóc của chị tôi, tôi thề sẽ chặt ông ra thành từng khúc!" Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó, đầu dây bên kia hoàn toàn im bặt. Tôi bật tung khỏi giường, vơ vội chùm chìa khóa xe, lao ra ngoài như một mũi tên. Suốt dọc đường, tôi điên cuồng gọi cho chị,… Chúng tôi phóng xe thẳng tới nhà mụ ta, nhưng cảnh tượng trước cổng khiến chúng tôi khựng lại: bảy, tám gã đàn ông mặt mày bặm trợn đang đứng dàn hàng ngang.Xem ra, mụ ta đã kịp gọi người tới trợ giúp.Thấy chúng tôi, mụ ta không chút ngạc nhiên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng chửi rủa:"Cút hết về đi! Đã muốn ly hôn thì từ nay đừng mơ tưởng đến chuyện gặp lại thằng nhỏ nữa!"Tôi khẽ hỏi hai người bên cạnh: "Hai chọi tám, tỷ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?"Anh họ tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có cửa thắng."Tôi nghiến chặt răng. Không đưa được thằng bé trở về, tôi biết đối diện với chị gái mình thế nào đây?Đúng lúc đó, anh họ tôi nảy ra kế hoạch: "Hai người cứ cầm chân chúng ở đây, tôi sẽ tìm đường vòng ra sau lẻn vào."Đó là một căn nhà cấp bốn đã cũ, tường bao quanh sân cũng khá thấp, việc trèo vào không phải là chuyện bất khả thi.Tôi vừa định bảo rằng thực ra chẳng cần phải phức tạp đến thế.Thoáng quay đầu lại, bóng dáng anh họ đã biến mất tự lúc nào.Tôi quay sang bảo chị họ chạy ra tiệm tạp hóa gần đó lo một việc.Còn lại một mình tôi, ung dung bước về phía đám người kia.Mụ già thấy tôi không hề nao núng, sắc mặt liền biến đổi, ra lệnh cho đám trai tráng:"Nhanh, giữ cái thằng oắt con này lại cho tao!"Ngay lập tức, một gã đàn ông cao lớn nhất đám đứng ra chặn đường tôi.Tôi mỉm cười, một nụ cười không mấy thân thiện: "Định động thủ sao?"Gã đàn ông lầm bầm: "Cậu quay về đi thì hơn."Tôi lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu."Rồi, bằng một động tác thản nhiên, tôi rút con dao gọt hoa quả luôn mang bên mình ra, chìa cán về phía hắn. "Đây, cầm lấy mà đâm này."Gã kia giật mình lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi như thể đang nhìn một kẻ điên.Tôi cất cao giọng, đủ để tất cả cùng nghe:"Xem ra các anh em không có ý định dùng bạo lực, thế thì tốt. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, Tiểu Hiên là cháu ruột tôi, về lý mà nói, hôm nay tôi phải đưa thằng bé về.""Tôi đã gửi ở tiệm tạp hóa hai cây thuốc lá, xem như chút quà mọn bồi dưỡng các anh em. Hiện tại, trước mặt các anh chỉ có hai lựa chọn: Một, là hôm nay liều mạng với tôi, sau đó vào tù bóc lịch, gia đình tan nát. Hai, là ra đầu làng nhận thuốc, rồi về nhà ăn bữa cơm tối yên ổn, ngày mai tiếp tục cuộc sống của mình, tận hưởng tuổi trẻ."Dứt lời, ánh mắt của gã đàn ông đối diện tôi đã có sự dao động, rõ ràng là đang phân vân.Tôi tiếp tục sải bước về phía trước, lần này không một cánh tay nào dám giơ ra cản lối.Mụ già sau lưng bắt đầu hoảng loạn:"Chúng mày làm cái gì thế? Đánh nó đi chứ! Tao trả tiền cho chúng mày để làm gì?!"Tuyệt nhiên không một ai động đậy.Mụ ta điên tiết đẩy vào người gã thanh niên đứng gần nhất:"Thằng Cột, mày lên đi chứ! Còn đứng đực ra đấy làm gì?"Gã thanh niên tên Cột nhăn mặt, giọng đầy vẻ bực dọc:"Thôi đi bác ạ, lúc đầu bác gọi bọn con đến chỉ bảo đứng cho có khí thế chứ có dặn là phải đánh người đâu. Thời buổi này là xã hội pháp luật, con không muốn đi tù, mẹ già ở nhà còn chờ con phụng dưỡng... Mà nói thật, bọn con đứng đây cả buổi trưa, bác không mời nổi một bát nước chè, bác tính toán quá. Người ta lần đầu gặp mặt đã biết điều như thế rồi."Một câu nói như châm ngòi cho cả đám.Những gã đàn ông to con lần lượt buông xuôi, tỏ ý không can dự nữa.Tôi bước đến đối diện mụ già, cười nhạt:

Chúng tôi phóng xe thẳng tới nhà mụ ta, nhưng cảnh tượng trước cổng khiến chúng tôi khựng lại: bảy, tám gã đàn ông mặt mày bặm trợn đang đứng dàn hàng ngang.

Xem ra, mụ ta đã kịp gọi người tới trợ giúp.

Thấy chúng tôi, mụ ta không chút ngạc nhiên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng chửi rủa:

"Cút hết về đi! Đã muốn ly hôn thì từ nay đừng mơ tưởng đến chuyện gặp lại thằng nhỏ nữa!"

Tôi khẽ hỏi hai người bên cạnh: "Hai chọi tám, tỷ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?"

Anh họ tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có cửa thắng."

Tôi nghiến chặt răng. Không đưa được thằng bé trở về, tôi biết đối diện với chị gái mình thế nào đây?

Đúng lúc đó, anh họ tôi nảy ra kế hoạch: "Hai người cứ cầm chân chúng ở đây, tôi sẽ tìm đường vòng ra sau lẻn vào."

Đó là một căn nhà cấp bốn đã cũ, tường bao quanh sân cũng khá thấp, việc trèo vào không phải là chuyện bất khả thi.

Tôi vừa định bảo rằng thực ra chẳng cần phải phức tạp đến thế.

Thoáng quay đầu lại, bóng dáng anh họ đã biến mất tự lúc nào.

Tôi quay sang bảo chị họ chạy ra tiệm tạp hóa gần đó lo một việc.

Còn lại một mình tôi, ung dung bước về phía đám người kia.

Mụ già thấy tôi không hề nao núng, sắc mặt liền biến đổi, ra lệnh cho đám trai tráng:

"Nhanh, giữ cái thằng oắt con này lại cho tao!"

Ngay lập tức, một gã đàn ông cao lớn nhất đám đứng ra chặn đường tôi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười không mấy thân thiện: "Định động thủ sao?"

Gã đàn ông lầm bầm: "Cậu quay về đi thì hơn."

Tôi lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu."

Rồi, bằng một động tác thản nhiên, tôi rút con dao gọt hoa quả luôn mang bên mình ra, chìa cán về phía hắn. "Đây, cầm lấy mà đâm này."

Gã kia giật mình lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi như thể đang nhìn một kẻ điên.

Tôi cất cao giọng, đủ để tất cả cùng nghe:

"Xem ra các anh em không có ý định dùng bạo lực, thế thì tốt. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, Tiểu Hiên là cháu ruột tôi, về lý mà nói, hôm nay tôi phải đưa thằng bé về."

"Tôi đã gửi ở tiệm tạp hóa hai cây thuốc lá, xem như chút quà mọn bồi dưỡng các anh em. Hiện tại, trước mặt các anh chỉ có hai lựa chọn: Một, là hôm nay liều mạng với tôi, sau đó vào tù bóc lịch, gia đình tan nát. Hai, là ra đầu làng nhận thuốc, rồi về nhà ăn bữa cơm tối yên ổn, ngày mai tiếp tục cuộc sống của mình, tận hưởng tuổi trẻ."

Dứt lời, ánh mắt của gã đàn ông đối diện tôi đã có sự dao động, rõ ràng là đang phân vân.

Tôi tiếp tục sải bước về phía trước, lần này không một cánh tay nào dám giơ ra cản lối.

Mụ già sau lưng bắt đầu hoảng loạn:

"Chúng mày làm cái gì thế? Đánh nó đi chứ! Tao trả tiền cho chúng mày để làm gì?!"

Tuyệt nhiên không một ai động đậy.

Mụ ta điên tiết đẩy vào người gã thanh niên đứng gần nhất:

"Thằng Cột, mày lên đi chứ! Còn đứng đực ra đấy làm gì?"

Gã thanh niên tên Cột nhăn mặt, giọng đầy vẻ bực dọc:

"Thôi đi bác ạ, lúc đầu bác gọi bọn con đến chỉ bảo đứng cho có khí thế chứ có dặn là phải đánh người đâu. Thời buổi này là xã hội pháp luật, con không muốn đi tù, mẹ già ở nhà còn chờ con phụng dưỡng... Mà nói thật, bọn con đứng đây cả buổi trưa, bác không mời nổi một bát nước chè, bác tính toán quá. Người ta lần đầu gặp mặt đã biết điều như thế rồi."

Một câu nói như châm ngòi cho cả đám.

Những gã đàn ông to con lần lượt buông xuôi, tỏ ý không can dự nữa.

Tôi bước đến đối diện mụ già, cười nhạt:

Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngĐầu óc tôi nổ tung. Tôi gằn giọng qua điện thoại, yêu cầu chị phải báo cảnh sát, phải khóa chặt cửa, tuyệt đối không được ra ngoài. Tôi sẽ đến ngay lập tức. Nhưng tôi còn chưa dứt lời, một tiếng "RẦM" long trời lở đất đã vọng lại từ điện thoại. Chị tôi thét lên một tiếng chói tai. Cánh cửa đã bị đạp tung. "Mày còn dám gọi điện?" Giọng một lão già gầm lên. "Mày định báo cảnh sát à?" Chị tôi gào khóc trong tuyệt vọng: "Ông không biết xấu hổ! Ông làm cái chuyện này với con dâu mình sao! Biến đi! Cút ngay ra khỏi đây!" Tiếng la hét, tiếng vật lộn, cùng âm thanh đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tất cả dội thẳng vào tai tôi qua chiếc điện thoại. Tôi gào vào ống nghe như một con thú bị thương: "Lão già kia! Ông mà dám động vào một sợi tóc của chị tôi, tôi thề sẽ chặt ông ra thành từng khúc!" Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó, đầu dây bên kia hoàn toàn im bặt. Tôi bật tung khỏi giường, vơ vội chùm chìa khóa xe, lao ra ngoài như một mũi tên. Suốt dọc đường, tôi điên cuồng gọi cho chị,… Chúng tôi phóng xe thẳng tới nhà mụ ta, nhưng cảnh tượng trước cổng khiến chúng tôi khựng lại: bảy, tám gã đàn ông mặt mày bặm trợn đang đứng dàn hàng ngang.Xem ra, mụ ta đã kịp gọi người tới trợ giúp.Thấy chúng tôi, mụ ta không chút ngạc nhiên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng chửi rủa:"Cút hết về đi! Đã muốn ly hôn thì từ nay đừng mơ tưởng đến chuyện gặp lại thằng nhỏ nữa!"Tôi khẽ hỏi hai người bên cạnh: "Hai chọi tám, tỷ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?"Anh họ tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có cửa thắng."Tôi nghiến chặt răng. Không đưa được thằng bé trở về, tôi biết đối diện với chị gái mình thế nào đây?Đúng lúc đó, anh họ tôi nảy ra kế hoạch: "Hai người cứ cầm chân chúng ở đây, tôi sẽ tìm đường vòng ra sau lẻn vào."Đó là một căn nhà cấp bốn đã cũ, tường bao quanh sân cũng khá thấp, việc trèo vào không phải là chuyện bất khả thi.Tôi vừa định bảo rằng thực ra chẳng cần phải phức tạp đến thế.Thoáng quay đầu lại, bóng dáng anh họ đã biến mất tự lúc nào.Tôi quay sang bảo chị họ chạy ra tiệm tạp hóa gần đó lo một việc.Còn lại một mình tôi, ung dung bước về phía đám người kia.Mụ già thấy tôi không hề nao núng, sắc mặt liền biến đổi, ra lệnh cho đám trai tráng:"Nhanh, giữ cái thằng oắt con này lại cho tao!"Ngay lập tức, một gã đàn ông cao lớn nhất đám đứng ra chặn đường tôi.Tôi mỉm cười, một nụ cười không mấy thân thiện: "Định động thủ sao?"Gã đàn ông lầm bầm: "Cậu quay về đi thì hơn."Tôi lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu."Rồi, bằng một động tác thản nhiên, tôi rút con dao gọt hoa quả luôn mang bên mình ra, chìa cán về phía hắn. "Đây, cầm lấy mà đâm này."Gã kia giật mình lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi như thể đang nhìn một kẻ điên.Tôi cất cao giọng, đủ để tất cả cùng nghe:"Xem ra các anh em không có ý định dùng bạo lực, thế thì tốt. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, Tiểu Hiên là cháu ruột tôi, về lý mà nói, hôm nay tôi phải đưa thằng bé về.""Tôi đã gửi ở tiệm tạp hóa hai cây thuốc lá, xem như chút quà mọn bồi dưỡng các anh em. Hiện tại, trước mặt các anh chỉ có hai lựa chọn: Một, là hôm nay liều mạng với tôi, sau đó vào tù bóc lịch, gia đình tan nát. Hai, là ra đầu làng nhận thuốc, rồi về nhà ăn bữa cơm tối yên ổn, ngày mai tiếp tục cuộc sống của mình, tận hưởng tuổi trẻ."Dứt lời, ánh mắt của gã đàn ông đối diện tôi đã có sự dao động, rõ ràng là đang phân vân.Tôi tiếp tục sải bước về phía trước, lần này không một cánh tay nào dám giơ ra cản lối.Mụ già sau lưng bắt đầu hoảng loạn:"Chúng mày làm cái gì thế? Đánh nó đi chứ! Tao trả tiền cho chúng mày để làm gì?!"Tuyệt nhiên không một ai động đậy.Mụ ta điên tiết đẩy vào người gã thanh niên đứng gần nhất:"Thằng Cột, mày lên đi chứ! Còn đứng đực ra đấy làm gì?"Gã thanh niên tên Cột nhăn mặt, giọng đầy vẻ bực dọc:"Thôi đi bác ạ, lúc đầu bác gọi bọn con đến chỉ bảo đứng cho có khí thế chứ có dặn là phải đánh người đâu. Thời buổi này là xã hội pháp luật, con không muốn đi tù, mẹ già ở nhà còn chờ con phụng dưỡng... Mà nói thật, bọn con đứng đây cả buổi trưa, bác không mời nổi một bát nước chè, bác tính toán quá. Người ta lần đầu gặp mặt đã biết điều như thế rồi."Một câu nói như châm ngòi cho cả đám.Những gã đàn ông to con lần lượt buông xuôi, tỏ ý không can dự nữa.Tôi bước đến đối diện mụ già, cười nhạt:

Chương 11