Tác giả:

Sư muội của Chu Tự Nam ‘vô tình’ đăng một bức ảnh riêng tư.   Người đàn ông luôn ghét sự ngu ngốc lại chủ động lên tiếng bênh vực cô ta.   "Chỉ là một tin nhắn gửi nhầm thôi, cô ấy không có nhiều toan tính như em."   Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tình cảm bảy năm giữa tôi và anh, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi.   1   Khi thức đêm làm thí nghiệm cùng Chu Tự Nam, điện thoại anh ấy nhận được một tin nhắn.   "Giúp anh trả lời đi, chắc là thầy Phương."   Tôi mơ màng mở điện thoại của anh, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.   Đập vào mắt tôi là một bức ảnh tự chụp của một cô gái trước gương.   Dáng người thon thả, gần như khỏa thân.   Là sư muội của Chu Tự Nam, Lâm Vi.   “Bảo bối~ anh nói xem, ngày mai em nên mặc bộ nào đây?”   Giọng điệu đầy ẩn ý và gợi cảm.   Tin nhắn mãi không bị thu hồi.   Chu Tự Nam đang cúi đầu quan sát tế bào thí nghiệm, không hề để ý đến cơn sóng ngầm bên này.   Ngày mai là sinh nhật tôi.   Vừa hay trúng dịp cuối tuần, chúng tôi đã hẹn sẽ đi biển mừng sinh nhật.   Tôi ăn mặc…

Chương 12

Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngSư muội của Chu Tự Nam ‘vô tình’ đăng một bức ảnh riêng tư.   Người đàn ông luôn ghét sự ngu ngốc lại chủ động lên tiếng bênh vực cô ta.   "Chỉ là một tin nhắn gửi nhầm thôi, cô ấy không có nhiều toan tính như em."   Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tình cảm bảy năm giữa tôi và anh, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi.   1   Khi thức đêm làm thí nghiệm cùng Chu Tự Nam, điện thoại anh ấy nhận được một tin nhắn.   "Giúp anh trả lời đi, chắc là thầy Phương."   Tôi mơ màng mở điện thoại của anh, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.   Đập vào mắt tôi là một bức ảnh tự chụp của một cô gái trước gương.   Dáng người thon thả, gần như khỏa thân.   Là sư muội của Chu Tự Nam, Lâm Vi.   “Bảo bối~ anh nói xem, ngày mai em nên mặc bộ nào đây?”   Giọng điệu đầy ẩn ý và gợi cảm.   Tin nhắn mãi không bị thu hồi.   Chu Tự Nam đang cúi đầu quan sát tế bào thí nghiệm, không hề để ý đến cơn sóng ngầm bên này.   Ngày mai là sinh nhật tôi.   Vừa hay trúng dịp cuối tuần, chúng tôi đã hẹn sẽ đi biển mừng sinh nhật.   Tôi ăn mặc… Khí chất nổi bật khiến anh lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Giáo sư lấy lý do chúng tôi đều là người Hoa, cho anh vào nhóm học tập của tôi. Sau một ngày học, có mấy bạn nhiều chuyện kéo tôi lại hỏi. “Người mới họ Chu ấy, cậu quen đúng không?” Tôi cười đáp. “Cũng có thể coi là vậy.” Cô ấy tỏ vẻ “biết ngay mà”. “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không bình thường đâu.” Tôi không trả lời nữa, chỉ tập trung vào bài nghiên cứu trên tay. Từ khi Chu Tự Nam gia nhập, không khí trong nhóm trở nên vi diệu. Anh lại trở về dáng vẻ trầm mặc, lịch thiệp như xưa. Học hành rất nghiêm túc, không vượt ranh giới. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy anh đang kìm nén. Lúc rảnh tôi trò chuyện với Đinh Dao. Kết quả phiên tòa của Lâm Vi đã có. Một năm tù giam, kèm theo bồi thường dân sự 50.000 tệ. Tôi biết đó đã là nỗ lực lớn nhất của luật sư rồi. “Lâm Vi vừa ra tù liền bị trường đuổi học, có gây rối cũng vô ích, trường có quyền đuổi sinh viên phạm pháp.” “Chu Tự Nam cũng không còn ở đó, cô ta hết cách, ra trước cổng trường giăng biểu ngữ, lại bị công an đưa đi.” “Vì một người đàn ông, cả đời cô ta coi như xong.” Vì một người đàn ông, cô ta đánh đổi cả tương lai và số phận. Không lâu sau, Lâm Vi cũng hoàn toàn buông xuôi. Muốn xin việc, nhưng chẳng công ty nào nhận người có tiền án. Cuối cùng đành về quê, xin làm thu ngân trong siêu thị. Chu Tự Nam càng ngày càng im lặng. Chỉ khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh mới dịu đi đôi chút. Khi đi ăn ngoài, anh gọi một bát súp nấm.Định nhặt hành ra thì khựng lại. Anh quên mất, đây là nước ngoài. Súp nấm ở đây không có hành lá. Sinh nhật năm ấy, tôi nhận được một món quà tinh xảo. Là một tác phẩm điêu khắc thủ công rất tỉ mỉ, nhìn là biết được chuẩn bị bằng cả tấm lòng. Tôi trả lại món quà. Chu Tự Nam cố chấp không chịu nhận. “Đây là món nợ anh còn thiếu em.” Tôi từ chối. “Ngày chia tay, chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.” Đôi mắt anh lập tức đỏ hoe, đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết làm gì. Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại. “Không cần đâu.” “Chu Tự Nam, em không cần nữa rồi.” Tình cảm của tôi dành cho anh, bắt đầu từ một ánh nhìn say đắm, cuối cùng cũng để anh hòa vào biển người. Nụ hoa tuổi trẻ đã nở. Chỉ tiếc rằng quả kết lại, đắng chát khó nuốt. May thay, tôi chỉ cắn một miếng. -Hết- 

Khí chất nổi bật khiến anh lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

 

Giáo sư lấy lý do chúng tôi đều là người Hoa, cho anh vào nhóm học tập của tôi.

 

Sau một ngày học, có mấy bạn nhiều chuyện kéo tôi lại hỏi.

 

“Người mới họ Chu ấy, cậu quen đúng không?”

 

Tôi cười đáp.

 

“Cũng có thể coi là vậy.”

 

Cô ấy tỏ vẻ “biết ngay mà”.

 

“Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không bình thường đâu.”

 

Tôi không trả lời nữa, chỉ tập trung vào bài nghiên cứu trên tay.

 

Từ khi Chu Tự Nam gia nhập, không khí trong nhóm trở nên vi diệu.

 

Anh lại trở về dáng vẻ trầm mặc, lịch thiệp như xưa.

 

Học hành rất nghiêm túc, không vượt ranh giới.

 

Nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy anh đang kìm nén.

 

Lúc rảnh tôi trò chuyện với Đinh Dao.

 

Kết quả phiên tòa của Lâm Vi đã có.

 

Một năm tù giam, kèm theo bồi thường dân sự 50.000 tệ.

 

Tôi biết đó đã là nỗ lực lớn nhất của luật sư rồi.

 

“Lâm Vi vừa ra tù liền bị trường đuổi học, có gây rối cũng vô ích, trường có quyền đuổi sinh viên phạm pháp.”

 

“Chu Tự Nam cũng không còn ở đó, cô ta hết cách, ra trước cổng trường giăng biểu ngữ, lại bị công an đưa đi.”

 

“Vì một người đàn ông, cả đời cô ta coi như xong.”

 

Vì một người đàn ông, cô ta đánh đổi cả tương lai và số phận.

 

Không lâu sau, Lâm Vi cũng hoàn toàn buông xuôi.

 

Muốn xin việc, nhưng chẳng công ty nào nhận người có tiền án.

 

Cuối cùng đành về quê, xin làm thu ngân trong siêu thị.

 

Chu Tự Nam càng ngày càng im lặng.

 

Chỉ khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh mới dịu đi đôi chút.

 

Khi đi ăn ngoài, anh gọi một bát súp nấm.

Định nhặt hành ra thì khựng lại.

 

Anh quên mất, đây là nước ngoài.

 

Súp nấm ở đây không có hành lá.

 

Sinh nhật năm ấy, tôi nhận được một món quà tinh xảo.

 

Là một tác phẩm điêu khắc thủ công rất tỉ mỉ, nhìn là biết được chuẩn bị bằng cả tấm lòng.

 

Tôi trả lại món quà.

 

Chu Tự Nam cố chấp không chịu nhận.

 

“Đây là món nợ anh còn thiếu em.”

 

Tôi từ chối.

 

“Ngày chia tay, chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.”

 

Đôi mắt anh lập tức đỏ hoe, đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết làm gì.

 

Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại.

 

“Không cần đâu.”

 

“Chu Tự Nam, em không cần nữa rồi.”

 

Tình cảm của tôi dành cho anh, bắt đầu từ một ánh nhìn say đắm, cuối cùng cũng để anh hòa vào biển người.

 

Nụ hoa tuổi trẻ đã nở.

 

Chỉ tiếc rằng quả kết lại, đắng chát khó nuốt.

 

May thay, tôi chỉ cắn một miếng.

 

-Hết-

 

Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngSư muội của Chu Tự Nam ‘vô tình’ đăng một bức ảnh riêng tư.   Người đàn ông luôn ghét sự ngu ngốc lại chủ động lên tiếng bênh vực cô ta.   "Chỉ là một tin nhắn gửi nhầm thôi, cô ấy không có nhiều toan tính như em."   Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tình cảm bảy năm giữa tôi và anh, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi.   1   Khi thức đêm làm thí nghiệm cùng Chu Tự Nam, điện thoại anh ấy nhận được một tin nhắn.   "Giúp anh trả lời đi, chắc là thầy Phương."   Tôi mơ màng mở điện thoại của anh, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.   Đập vào mắt tôi là một bức ảnh tự chụp của một cô gái trước gương.   Dáng người thon thả, gần như khỏa thân.   Là sư muội của Chu Tự Nam, Lâm Vi.   “Bảo bối~ anh nói xem, ngày mai em nên mặc bộ nào đây?”   Giọng điệu đầy ẩn ý và gợi cảm.   Tin nhắn mãi không bị thu hồi.   Chu Tự Nam đang cúi đầu quan sát tế bào thí nghiệm, không hề để ý đến cơn sóng ngầm bên này.   Ngày mai là sinh nhật tôi.   Vừa hay trúng dịp cuối tuần, chúng tôi đã hẹn sẽ đi biển mừng sinh nhật.   Tôi ăn mặc… Khí chất nổi bật khiến anh lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Giáo sư lấy lý do chúng tôi đều là người Hoa, cho anh vào nhóm học tập của tôi. Sau một ngày học, có mấy bạn nhiều chuyện kéo tôi lại hỏi. “Người mới họ Chu ấy, cậu quen đúng không?” Tôi cười đáp. “Cũng có thể coi là vậy.” Cô ấy tỏ vẻ “biết ngay mà”. “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không bình thường đâu.” Tôi không trả lời nữa, chỉ tập trung vào bài nghiên cứu trên tay. Từ khi Chu Tự Nam gia nhập, không khí trong nhóm trở nên vi diệu. Anh lại trở về dáng vẻ trầm mặc, lịch thiệp như xưa. Học hành rất nghiêm túc, không vượt ranh giới. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy anh đang kìm nén. Lúc rảnh tôi trò chuyện với Đinh Dao. Kết quả phiên tòa của Lâm Vi đã có. Một năm tù giam, kèm theo bồi thường dân sự 50.000 tệ. Tôi biết đó đã là nỗ lực lớn nhất của luật sư rồi. “Lâm Vi vừa ra tù liền bị trường đuổi học, có gây rối cũng vô ích, trường có quyền đuổi sinh viên phạm pháp.” “Chu Tự Nam cũng không còn ở đó, cô ta hết cách, ra trước cổng trường giăng biểu ngữ, lại bị công an đưa đi.” “Vì một người đàn ông, cả đời cô ta coi như xong.” Vì một người đàn ông, cô ta đánh đổi cả tương lai và số phận. Không lâu sau, Lâm Vi cũng hoàn toàn buông xuôi. Muốn xin việc, nhưng chẳng công ty nào nhận người có tiền án. Cuối cùng đành về quê, xin làm thu ngân trong siêu thị. Chu Tự Nam càng ngày càng im lặng. Chỉ khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh mới dịu đi đôi chút. Khi đi ăn ngoài, anh gọi một bát súp nấm.Định nhặt hành ra thì khựng lại. Anh quên mất, đây là nước ngoài. Súp nấm ở đây không có hành lá. Sinh nhật năm ấy, tôi nhận được một món quà tinh xảo. Là một tác phẩm điêu khắc thủ công rất tỉ mỉ, nhìn là biết được chuẩn bị bằng cả tấm lòng. Tôi trả lại món quà. Chu Tự Nam cố chấp không chịu nhận. “Đây là món nợ anh còn thiếu em.” Tôi từ chối. “Ngày chia tay, chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.” Đôi mắt anh lập tức đỏ hoe, đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết làm gì. Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại. “Không cần đâu.” “Chu Tự Nam, em không cần nữa rồi.” Tình cảm của tôi dành cho anh, bắt đầu từ một ánh nhìn say đắm, cuối cùng cũng để anh hòa vào biển người. Nụ hoa tuổi trẻ đã nở. Chỉ tiếc rằng quả kết lại, đắng chát khó nuốt. May thay, tôi chỉ cắn một miếng. -Hết- 

Chương 12