Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra…
Chương 15
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… “Phương pháp của vu y kỳ quái, các ngươi thấy sẽ không tốt, mau lui ra đi.”Ôn Ngọc Hạc phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài.Thấy ta mở mắt, nàng vội đỡ ta dậy.“Nương nương chịu khổ rồi.”Ta phất tay ra hiệu cho Lương Triệt Thi rút những cây kim bạc đang cắm trên người mình raNgay khi kim bạc được rút ra, ta lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo.Vừa rồi, dưới áp lực của những cây kim bạc, ta nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mụ mẫm, may mắn vẫn còn chút lý trí để lừa được thái y viện.Ta nhấp một ngụm trà do Ôn Ngọc Hạc dâng lên, làm dịu cổ họng.“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi cung đã giương, không còn đường quay lại. Bàn cờ của ta đã bày xong, ngươi chỉ có thể làm quân cờ. Mọi việc ta giao phó, ngươi phải thực hiện không sai một ly.”“Nương nương, ta nhớ rất rõ lý do mình tiến cung, ta không hối hận.”Ôn Ngọc Hạc lắc đầu, quỳ ở góc giường, vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với dáng vẻ yêu kiều của một sủng phi.“Ngươi đứng dậy đi. Lát nữa ra ngoài, hoàng thượng hỏi gì thì cứ thuận theo mà trả lời.”“Nương nương,”Ôn Ngọc Hạc ngập ngừng,“Ta sẵn sàng chấp nhận mọi việc, chỉ là… về phần Hải Đường…”Ta nhướn mày, trong cung đã lâu, hiếm khi thấy ai có tấm lòng như nàng.“Chẳng phải Hải Đường đang rất đắc ý hay sao?”Ta nhìn nàng đầy thú vị, muốn xem nàng đáp thế nào.“Hải Đường miệng lưỡi có hơi chua cay, nhưng trong giáo phường, nàng luôn chăm sóc các tỷ muội. Nghĩ đến việc nàng đã vô tình giúp đỡ nương nương, xin nương nương sau khi sự việc thành công, hãy để lại cho nàng một con đường sống.”Cũng không quá ngu ngốc, biết nhắc nhở về giá trị của Hải Đường.“Nàng có nhiệm vụ của riêng mình.”Ta lạnh lùng đáp, ánh mắt thoáng vẻ thờ ơ.Ôn Ngọc Hạc hơi sững lại, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính hành lễ rồi rời đi.Hải Đường vốn dĩ mới là quân cờ ban đầu của ta.Một kỹ nữ xuất thân phong trần trở thành yêu phi, đây là cái cớ quá hoàn hảo để “thanh trừng” bên cạnh hoàng thượng.Sở dĩ ta thay đổi lựa chọn sang Ôn Ngọc Hạc là vì ngay khi nhìn thấy bức tranh vẽ nàng, ta đã chắc chắn rằng Triệu Thuần Kiếm sẽ thu nhận nàng.Tên hoàng đế chó chết đã kết tóc với Hiền Phúc từ thuở thiếu niên, dáng vẻ của Hiền Phúc thời trẻ là cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn. Dù hắn đã ra lệnh giết Hiền Phúc, nhưng hắn vẫn b*nh h**n mà thu thập mọi thứ liên quan đến nàng.Mẫu thân của Ôn Ngọc Hạc năm xưa vì muốn bảo vệ nàng mà phải phục tùng lũ cướp, để nàng nhân cơ hội trốn thoát. Nhưng bọn cướp tức giận mà ra tay g**t ch*t mẫu thân nàng. Vì vậy, với cơ hội báo thù, nàng sẵn sàng phối hợp với ta.
“Phương pháp của vu y kỳ quái, các ngươi thấy sẽ không tốt, mau lui ra đi.”
Ôn Ngọc Hạc phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài.
Thấy ta mở mắt, nàng vội đỡ ta dậy.
“Nương nương chịu khổ rồi.”
Ta phất tay ra hiệu cho Lương Triệt Thi rút những cây kim bạc đang cắm trên người mình ra
Ngay khi kim bạc được rút ra, ta lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Vừa rồi, dưới áp lực của những cây kim bạc, ta nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mụ mẫm, may mắn vẫn còn chút lý trí để lừa được thái y viện.
Ta nhấp một ngụm trà do Ôn Ngọc Hạc dâng lên, làm dịu cổ họng.
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi cung đã giương, không còn đường quay lại. Bàn cờ của ta đã bày xong, ngươi chỉ có thể làm quân cờ. Mọi việc ta giao phó, ngươi phải thực hiện không sai một ly.”
“Nương nương, ta nhớ rất rõ lý do mình tiến cung, ta không hối hận.”
Ôn Ngọc Hạc lắc đầu, quỳ ở góc giường, vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với dáng vẻ yêu kiều của một sủng phi.
“Ngươi đứng dậy đi. Lát nữa ra ngoài, hoàng thượng hỏi gì thì cứ thuận theo mà trả lời.”
“Nương nương,”
Ôn Ngọc Hạc ngập ngừng,
“Ta sẵn sàng chấp nhận mọi việc, chỉ là… về phần Hải Đường…”
Ta nhướn mày, trong cung đã lâu, hiếm khi thấy ai có tấm lòng như nàng.
“Chẳng phải Hải Đường đang rất đắc ý hay sao?”
Ta nhìn nàng đầy thú vị, muốn xem nàng đáp thế nào.
“Hải Đường miệng lưỡi có hơi chua cay, nhưng trong giáo phường, nàng luôn chăm sóc các tỷ muội. Nghĩ đến việc nàng đã vô tình giúp đỡ nương nương, xin nương nương sau khi sự việc thành công, hãy để lại cho nàng một con đường sống.”
Cũng không quá ngu ngốc, biết nhắc nhở về giá trị của Hải Đường.
“Nàng có nhiệm vụ của riêng mình.”
Ta lạnh lùng đáp, ánh mắt thoáng vẻ thờ ơ.
Ôn Ngọc Hạc hơi sững lại, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính hành lễ rồi rời đi.
Hải Đường vốn dĩ mới là quân cờ ban đầu của ta.
Một kỹ nữ xuất thân phong trần trở thành yêu phi, đây là cái cớ quá hoàn hảo để “thanh trừng” bên cạnh hoàng thượng.
Sở dĩ ta thay đổi lựa chọn sang Ôn Ngọc Hạc là vì ngay khi nhìn thấy bức tranh vẽ nàng, ta đã chắc chắn rằng Triệu Thuần Kiếm sẽ thu nhận nàng.
Tên hoàng đế chó chết đã kết tóc với Hiền Phúc từ thuở thiếu niên, dáng vẻ của Hiền Phúc thời trẻ là cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn. Dù hắn đã ra lệnh giết Hiền Phúc, nhưng hắn vẫn b*nh h**n mà thu thập mọi thứ liên quan đến nàng.
Mẫu thân của Ôn Ngọc Hạc năm xưa vì muốn bảo vệ nàng mà phải phục tùng lũ cướp, để nàng nhân cơ hội trốn thoát. Nhưng bọn cướp tức giận mà ra tay g**t ch*t mẫu thân nàng. Vì vậy, với cơ hội báo thù, nàng sẵn sàng phối hợp với ta.
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… “Phương pháp của vu y kỳ quái, các ngươi thấy sẽ không tốt, mau lui ra đi.”Ôn Ngọc Hạc phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài.Thấy ta mở mắt, nàng vội đỡ ta dậy.“Nương nương chịu khổ rồi.”Ta phất tay ra hiệu cho Lương Triệt Thi rút những cây kim bạc đang cắm trên người mình raNgay khi kim bạc được rút ra, ta lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo.Vừa rồi, dưới áp lực của những cây kim bạc, ta nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mụ mẫm, may mắn vẫn còn chút lý trí để lừa được thái y viện.Ta nhấp một ngụm trà do Ôn Ngọc Hạc dâng lên, làm dịu cổ họng.“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi cung đã giương, không còn đường quay lại. Bàn cờ của ta đã bày xong, ngươi chỉ có thể làm quân cờ. Mọi việc ta giao phó, ngươi phải thực hiện không sai một ly.”“Nương nương, ta nhớ rất rõ lý do mình tiến cung, ta không hối hận.”Ôn Ngọc Hạc lắc đầu, quỳ ở góc giường, vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với dáng vẻ yêu kiều của một sủng phi.“Ngươi đứng dậy đi. Lát nữa ra ngoài, hoàng thượng hỏi gì thì cứ thuận theo mà trả lời.”“Nương nương,”Ôn Ngọc Hạc ngập ngừng,“Ta sẵn sàng chấp nhận mọi việc, chỉ là… về phần Hải Đường…”Ta nhướn mày, trong cung đã lâu, hiếm khi thấy ai có tấm lòng như nàng.“Chẳng phải Hải Đường đang rất đắc ý hay sao?”Ta nhìn nàng đầy thú vị, muốn xem nàng đáp thế nào.“Hải Đường miệng lưỡi có hơi chua cay, nhưng trong giáo phường, nàng luôn chăm sóc các tỷ muội. Nghĩ đến việc nàng đã vô tình giúp đỡ nương nương, xin nương nương sau khi sự việc thành công, hãy để lại cho nàng một con đường sống.”Cũng không quá ngu ngốc, biết nhắc nhở về giá trị của Hải Đường.“Nàng có nhiệm vụ của riêng mình.”Ta lạnh lùng đáp, ánh mắt thoáng vẻ thờ ơ.Ôn Ngọc Hạc hơi sững lại, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính hành lễ rồi rời đi.Hải Đường vốn dĩ mới là quân cờ ban đầu của ta.Một kỹ nữ xuất thân phong trần trở thành yêu phi, đây là cái cớ quá hoàn hảo để “thanh trừng” bên cạnh hoàng thượng.Sở dĩ ta thay đổi lựa chọn sang Ôn Ngọc Hạc là vì ngay khi nhìn thấy bức tranh vẽ nàng, ta đã chắc chắn rằng Triệu Thuần Kiếm sẽ thu nhận nàng.Tên hoàng đế chó chết đã kết tóc với Hiền Phúc từ thuở thiếu niên, dáng vẻ của Hiền Phúc thời trẻ là cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn. Dù hắn đã ra lệnh giết Hiền Phúc, nhưng hắn vẫn b*nh h**n mà thu thập mọi thứ liên quan đến nàng.Mẫu thân của Ôn Ngọc Hạc năm xưa vì muốn bảo vệ nàng mà phải phục tùng lũ cướp, để nàng nhân cơ hội trốn thoát. Nhưng bọn cướp tức giận mà ra tay g**t ch*t mẫu thân nàng. Vì vậy, với cơ hội báo thù, nàng sẵn sàng phối hợp với ta.