Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra…
Chương 29
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… “Ngươi đưa binh phù cho ta?”Ta ngạc nhiên.“Dù ta không biết di mệnh cuối cùng của Triệu Thuần Kiếm giao phó cho ngươi là điều gì, nhưng chắc chắn đây là điều hắn cấm đoán Ninh gia các người có phải không?”“Ninh gia không trung thành với hoàng thất, mà là với bá tánh.” Hắn đáp.Bốn tấm binh phù tập hợp, đây là điều chưa từng có trong lịch sử Đại Ung.Giờ đây ta là thái hậu có quyền lực lớn nhất triều đình Đại Ung.Minh Đức năm thứ baHoàng đế đã đủ tuổi nhược quán, bắt đầu học cách xử lý chính sự trong thượng thư phòng.Lão tể tướng và Bá Dương hầu, một văn một võ, đều là thầy dạy của hoàng đế.So với lão tể tướng, rõ ràng tiểu hoàng đế thích Bá Dương hầu hơn.“Mẫu hậu, khi nào Ninh hầu mới có thể trở về triều?”“Đợi đến khi con có thể tự mình xử lý xong đống tấu chương nặng trĩu này.”Ta không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục viết tấu chương.Ta vẫn nhớ những ngày đầu khi tiểu hoàng đế lên ngôi.Lão tể tướng lúc đó không yên lòng, không muốn ta can dự vào triều chính, dù mệt mỏi đến đâu cũng cố gắng tự mình phê duyệt hết tấu chương.“Đại tướng quân đại thắng ở đất Thục, chuẩn bị khải hoàn về triều!”Một tiểu thái giám vui vẻ báo tin, nhưng vừa thấy ta trong điện, liền lập tức im lặng, đứng nghiêm một bên.Ta liếc nhìn hoàng đế bên cạnh, đứng dậy chỉnh lại vạt áo.“Ai gia mệt rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Phần còn lại, nếu không hiểu thì đi hỏi thầy của con.”Vừa rời khỏi điện, ta đã nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của họ.Ta ác ý quay trở lại, ho nhẹ vài tiếng.Nhìn tiểu hoàng đế đang há miệng định nói mà phải kìm lại, ta bật cười lớn.Ta cũng vui mừng. Trận chiến này thắng lợi, ít nhất trong ba mươi năm tới, người Man Di không dám xâm phạm Đại Ung.Minh Đức năm thứ bảyHoàng đế đội mũ miện, chính thức lên ngôi và tiếp quản triều chính.Lão tể tướng dâng sớ xin về hưu.Theo lý, ta cũng nên cáo lão hồi cung, nhưng ta luôn cảm thấy chưa thỏa mãn.Ta và Triệu Thuần Kiếm từng tranh đấu không đội trời chung, giờ nhìn lại, ta lại trở thành người mà hắn mong muốn: một hoàng hậu tài đức vẹn toàn.Cả triều đình đều bắt đầu lo ngại việc thái hậu can thiệp chính sự.Ninh Chiêu Hàm dường như đã thấu hiểu suy nghĩ của ta.Không biết hắn đã nói gì với hoàng đế, mà sáng hôm sau, Triệu Gia Nghiệp tuyên bố sẽ đi tế thiên ở Thái Sơn.Các đại thần tự nhiên phản đối, vì hoàng đế vừa mới đăng cơ, có gì thành tựu mà để báo cáo với trời đất.Nhưng hoàng đế đã quyết, không ai có thể ngăn cản được.Ở núi Thủ Dương, Minh Đức đế cùng Đức Túc thái hậu, Ninh đại tướng quân và các quan lại triều đình lên Thái Sơn.
“Ngươi đưa binh phù cho ta?”
Ta ngạc nhiên.
“Dù ta không biết di mệnh cuối cùng của Triệu Thuần Kiếm giao phó cho ngươi là điều gì, nhưng chắc chắn đây là điều hắn cấm đoán Ninh gia các người có phải không?”
“Ninh gia không trung thành với hoàng thất, mà là với bá tánh.” Hắn đáp.
Bốn tấm binh phù tập hợp, đây là điều chưa từng có trong lịch sử Đại Ung.
Giờ đây ta là thái hậu có quyền lực lớn nhất triều đình Đại Ung.
Minh Đức năm thứ ba
Hoàng đế đã đủ tuổi nhược quán, bắt đầu học cách xử lý chính sự trong thượng thư phòng.
Lão tể tướng và Bá Dương hầu, một văn một võ, đều là thầy dạy của hoàng đế.
So với lão tể tướng, rõ ràng tiểu hoàng đế thích Bá Dương hầu hơn.
“Mẫu hậu, khi nào Ninh hầu mới có thể trở về triều?”
“Đợi đến khi con có thể tự mình xử lý xong đống tấu chương nặng trĩu này.”
Ta không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục viết tấu chương.
Ta vẫn nhớ những ngày đầu khi tiểu hoàng đế lên ngôi.
Lão tể tướng lúc đó không yên lòng, không muốn ta can dự vào triều chính, dù mệt mỏi đến đâu cũng cố gắng tự mình phê duyệt hết tấu chương.
“Đại tướng quân đại thắng ở đất Thục, chuẩn bị khải hoàn về triều!”
Một tiểu thái giám vui vẻ báo tin, nhưng vừa thấy ta trong điện, liền lập tức im lặng, đứng nghiêm một bên.
Ta liếc nhìn hoàng đế bên cạnh, đứng dậy chỉnh lại vạt áo.
“Ai gia mệt rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Phần còn lại, nếu không hiểu thì đi hỏi thầy của con.”
Vừa rời khỏi điện, ta đã nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của họ.
Ta ác ý quay trở lại, ho nhẹ vài tiếng.
Nhìn tiểu hoàng đế đang há miệng định nói mà phải kìm lại, ta bật cười lớn.
Ta cũng vui mừng. Trận chiến này thắng lợi, ít nhất trong ba mươi năm tới, người Man Di không dám xâm phạm Đại Ung.
Minh Đức năm thứ bảy
Hoàng đế đội mũ miện, chính thức lên ngôi và tiếp quản triều chính.
Lão tể tướng dâng sớ xin về hưu.
Theo lý, ta cũng nên cáo lão hồi cung, nhưng ta luôn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Ta và Triệu Thuần Kiếm từng tranh đấu không đội trời chung, giờ nhìn lại, ta lại trở thành người mà hắn mong muốn: một hoàng hậu tài đức vẹn toàn.
Cả triều đình đều bắt đầu lo ngại việc thái hậu can thiệp chính sự.
Ninh Chiêu Hàm dường như đã thấu hiểu suy nghĩ của ta.
Không biết hắn đã nói gì với hoàng đế, mà sáng hôm sau, Triệu Gia Nghiệp tuyên bố sẽ đi tế thiên ở Thái Sơn.
Các đại thần tự nhiên phản đối, vì hoàng đế vừa mới đăng cơ, có gì thành tựu mà để báo cáo với trời đất.
Nhưng hoàng đế đã quyết, không ai có thể ngăn cản được.
Ở núi Thủ Dương, Minh Đức đế cùng Đức Túc thái hậu, Ninh đại tướng quân và các quan lại triều đình lên Thái Sơn.
Cái Giá Của Ngai HậuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuMột năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ. Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình. Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng. Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận. Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ. Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu. Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra… “Ngươi đưa binh phù cho ta?”Ta ngạc nhiên.“Dù ta không biết di mệnh cuối cùng của Triệu Thuần Kiếm giao phó cho ngươi là điều gì, nhưng chắc chắn đây là điều hắn cấm đoán Ninh gia các người có phải không?”“Ninh gia không trung thành với hoàng thất, mà là với bá tánh.” Hắn đáp.Bốn tấm binh phù tập hợp, đây là điều chưa từng có trong lịch sử Đại Ung.Giờ đây ta là thái hậu có quyền lực lớn nhất triều đình Đại Ung.Minh Đức năm thứ baHoàng đế đã đủ tuổi nhược quán, bắt đầu học cách xử lý chính sự trong thượng thư phòng.Lão tể tướng và Bá Dương hầu, một văn một võ, đều là thầy dạy của hoàng đế.So với lão tể tướng, rõ ràng tiểu hoàng đế thích Bá Dương hầu hơn.“Mẫu hậu, khi nào Ninh hầu mới có thể trở về triều?”“Đợi đến khi con có thể tự mình xử lý xong đống tấu chương nặng trĩu này.”Ta không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục viết tấu chương.Ta vẫn nhớ những ngày đầu khi tiểu hoàng đế lên ngôi.Lão tể tướng lúc đó không yên lòng, không muốn ta can dự vào triều chính, dù mệt mỏi đến đâu cũng cố gắng tự mình phê duyệt hết tấu chương.“Đại tướng quân đại thắng ở đất Thục, chuẩn bị khải hoàn về triều!”Một tiểu thái giám vui vẻ báo tin, nhưng vừa thấy ta trong điện, liền lập tức im lặng, đứng nghiêm một bên.Ta liếc nhìn hoàng đế bên cạnh, đứng dậy chỉnh lại vạt áo.“Ai gia mệt rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Phần còn lại, nếu không hiểu thì đi hỏi thầy của con.”Vừa rời khỏi điện, ta đã nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của họ.Ta ác ý quay trở lại, ho nhẹ vài tiếng.Nhìn tiểu hoàng đế đang há miệng định nói mà phải kìm lại, ta bật cười lớn.Ta cũng vui mừng. Trận chiến này thắng lợi, ít nhất trong ba mươi năm tới, người Man Di không dám xâm phạm Đại Ung.Minh Đức năm thứ bảyHoàng đế đội mũ miện, chính thức lên ngôi và tiếp quản triều chính.Lão tể tướng dâng sớ xin về hưu.Theo lý, ta cũng nên cáo lão hồi cung, nhưng ta luôn cảm thấy chưa thỏa mãn.Ta và Triệu Thuần Kiếm từng tranh đấu không đội trời chung, giờ nhìn lại, ta lại trở thành người mà hắn mong muốn: một hoàng hậu tài đức vẹn toàn.Cả triều đình đều bắt đầu lo ngại việc thái hậu can thiệp chính sự.Ninh Chiêu Hàm dường như đã thấu hiểu suy nghĩ của ta.Không biết hắn đã nói gì với hoàng đế, mà sáng hôm sau, Triệu Gia Nghiệp tuyên bố sẽ đi tế thiên ở Thái Sơn.Các đại thần tự nhiên phản đối, vì hoàng đế vừa mới đăng cơ, có gì thành tựu mà để báo cáo với trời đất.Nhưng hoàng đế đã quyết, không ai có thể ngăn cản được.Ở núi Thủ Dương, Minh Đức đế cùng Đức Túc thái hậu, Ninh đại tướng quân và các quan lại triều đình lên Thái Sơn.