Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…

Chương 2: Chương 2

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, bởi vì chúng tôi phát hiện trong nhà tang lễ rộng lớn này… không hề có lấy một nhân viên nào.Không gian yên tĩnh đến rợn người khiến tôi bắt đầu thấy hoang mang vô cớ.Vịt Bay Lạc BầyTệ hơn nữa, toàn bộ tín hiệu mạng đều bị chặn.Nhà tang lễ nằm ở vùng ngoại ô. Lúc đến trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc.Một vài nam sinh gan lì, nóng tính, vừa chửi bới vừa lao vào làn sương, định đi ra ngoài bắt xe.Nhưng lớp sương mù đặc đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng họ không để lại dấu vết.Đột nhiên, tôi thoáng thấy trong sương mù… có thứ gì đó đen sì lướt qua.Đó là… cái gì?Một linh cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng tôi.Và rồi, tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên.Tim tôi đập loạn, đầu óc trống rỗng. Từ xa, những tiếng la hét cứ liên tục vang lên, trộn lẫn với âm thanh của da thịt bị xé rách, tiếng nhai nuốt khủng khiếp, khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng vì sợ hãi.Trong làn sương mù, lờ mờ xuất hiện những cặp mắt đỏ như m.á.u đáng sợ.Chúng nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không chớp mắt.Tôi thậm chí còn không dám thở.Trên gương mặt của những sinh vật đó là các mảng thối rữa loang lổ như xác chết. Chúng có tứ chi như con người, nhưng đôi mắt thì đỏ rực, m.á.u không ngừng chảy xuống từ những chiếc răng nanh nhọn hoắt.“Muốn hồi sinh một người chết, cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t ba người sống.”Lúc nãy có 9 nam sinh đi vào làn sương đó.Giờ đây, có đúng 3 con quái vật xuất hiện.Lúc này không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều nhận ra:Các quy tắc… đều là sự thật!

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, bởi vì chúng tôi phát hiện trong nhà tang lễ rộng lớn này… không hề có lấy một nhân viên nào.

Không gian yên tĩnh đến rợn người khiến tôi bắt đầu thấy hoang mang vô cớ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tệ hơn nữa, toàn bộ tín hiệu mạng đều bị chặn.

Nhà tang lễ nằm ở vùng ngoại ô. Lúc đến trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc.

Một vài nam sinh gan lì, nóng tính, vừa chửi bới vừa lao vào làn sương, định đi ra ngoài bắt xe.

Nhưng lớp sương mù đặc đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng họ không để lại dấu vết.

Đột nhiên, tôi thoáng thấy trong sương mù… có thứ gì đó đen sì lướt qua.

Đó là… cái gì?

Một linh cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng tôi.

Và rồi, tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên.

Tim tôi đập loạn, đầu óc trống rỗng. Từ xa, những tiếng la hét cứ liên tục vang lên, trộn lẫn với âm thanh của da thịt bị xé rách, tiếng nhai nuốt khủng khiếp, khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng vì sợ hãi.

Trong làn sương mù, lờ mờ xuất hiện những cặp mắt đỏ như m.á.u đáng sợ.

Chúng nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không chớp mắt.

Tôi thậm chí còn không dám thở.

Trên gương mặt của những sinh vật đó là các mảng thối rữa loang lổ như xác chết. Chúng có tứ chi như con người, nhưng đôi mắt thì đỏ rực, m.á.u không ngừng chảy xuống từ những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

“Muốn hồi sinh một người chết, cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t ba người sống.”

Lúc nãy có 9 nam sinh đi vào làn sương đó.

Giờ đây, có đúng 3 con quái vật xuất hiện.

Lúc này không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều nhận ra:

Các quy tắc… đều là sự thật!

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, bởi vì chúng tôi phát hiện trong nhà tang lễ rộng lớn này… không hề có lấy một nhân viên nào.Không gian yên tĩnh đến rợn người khiến tôi bắt đầu thấy hoang mang vô cớ.Vịt Bay Lạc BầyTệ hơn nữa, toàn bộ tín hiệu mạng đều bị chặn.Nhà tang lễ nằm ở vùng ngoại ô. Lúc đến trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc.Một vài nam sinh gan lì, nóng tính, vừa chửi bới vừa lao vào làn sương, định đi ra ngoài bắt xe.Nhưng lớp sương mù đặc đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng họ không để lại dấu vết.Đột nhiên, tôi thoáng thấy trong sương mù… có thứ gì đó đen sì lướt qua.Đó là… cái gì?Một linh cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng tôi.Và rồi, tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên.Tim tôi đập loạn, đầu óc trống rỗng. Từ xa, những tiếng la hét cứ liên tục vang lên, trộn lẫn với âm thanh của da thịt bị xé rách, tiếng nhai nuốt khủng khiếp, khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng vì sợ hãi.Trong làn sương mù, lờ mờ xuất hiện những cặp mắt đỏ như m.á.u đáng sợ.Chúng nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không chớp mắt.Tôi thậm chí còn không dám thở.Trên gương mặt của những sinh vật đó là các mảng thối rữa loang lổ như xác chết. Chúng có tứ chi như con người, nhưng đôi mắt thì đỏ rực, m.á.u không ngừng chảy xuống từ những chiếc răng nanh nhọn hoắt.“Muốn hồi sinh một người chết, cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t ba người sống.”Lúc nãy có 9 nam sinh đi vào làn sương đó.Giờ đây, có đúng 3 con quái vật xuất hiện.Lúc này không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều nhận ra:Các quy tắc… đều là sự thật!

Chương 2: Chương 2