Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,…
Chương 3: Chương 3
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… “Người chết, người c.h.ế.t sống lại rồi!”“A a a a a a a a—”“Chúng bò ra từ xe chở linh cữu!”Mọi người theo bản năng bỏ chạy tán loạn, nhưng dù có chạy nhanh thế nào… cũng không thể nhanh hơn lũ quái vật.Chỉ trong chớp mắt, vài nữ sinh đã bị chúng tấn công và xé xác một cách dã man.Một người bạn học ngã xuống ngay dưới chân tôi, m.á.u tươi từ vết cắt sâu tuôn ra ào ạt, nhanh chóng loang lổ khắp nền nhà lạnh lẽo.Tôi nhìn vào đôi mắt mở to, đầy oán hận của cô ấy – người đã c.h.ế.t không nhắm mắt. Cảnh tượng đó khiến tôi chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ đến một quy tắc:“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”“Nếu đã nhìn rồi, thì đừng chớp mắt.”Không được chớp mắt!Tuyệt đối không được chớp mắt!Vịt Bay Lạc BầyTôi hét lớn:“Đừng ai chớp mắt! Chúng sẽ dựa vào việc bạn có chớp mắt hay không để phân biệt có phải đồng loại!”Nhưng trong thời khắc sống còn, con người khó mà kiểm soát được từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.Một cái xác bắt đầu ghé sát lại, hít ngửi cổ tôi.Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân dọc thẳng l*n đ*nh đầu. Tôi và cái xác mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những con giòi đang bò lúc nhúc trong mắt nó.Ngay giây sau đó, một con giòi rơi xuống mí mắt tôi.Tôi vốn cực kỳ sợ côn trùng, nhưng lúc này hoàn toàn không dám lau đi.Con giòi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, bắt đầu ngọ nguậy dữ dội, khiến cơn ngứa và đau buốt hòa vào nhau như tra tấn, khiến tôi muốn phát điên.Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, tôi chỉ còn biết cắn chặt môi mình đến bật máu, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân:Không được chớp mắt!Tuyệt đối không thể!
“Người chết, người c.h.ế.t sống lại rồi!”
“A a a a a a a a—”
“Chúng bò ra từ xe chở linh cữu!”
Mọi người theo bản năng bỏ chạy tán loạn, nhưng dù có chạy nhanh thế nào… cũng không thể nhanh hơn lũ quái vật.
Chỉ trong chớp mắt, vài nữ sinh đã bị chúng tấn công và xé xác một cách dã man.
Một người bạn học ngã xuống ngay dưới chân tôi, m.á.u tươi từ vết cắt sâu tuôn ra ào ạt, nhanh chóng loang lổ khắp nền nhà lạnh lẽo.
Tôi nhìn vào đôi mắt mở to, đầy oán hận của cô ấy – người đã c.h.ế.t không nhắm mắt. Cảnh tượng đó khiến tôi chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ đến một quy tắc:
“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”
“Nếu đã nhìn rồi, thì đừng chớp mắt.”
Không được chớp mắt!
Tuyệt đối không được chớp mắt!
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi hét lớn:
“Đừng ai chớp mắt! Chúng sẽ dựa vào việc bạn có chớp mắt hay không để phân biệt có phải đồng loại!”
Nhưng trong thời khắc sống còn, con người khó mà kiểm soát được từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.
Một cái xác bắt đầu ghé sát lại, hít ngửi cổ tôi.
Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân dọc thẳng l*n đ*nh đầu. Tôi và cái xác mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những con giòi đang bò lúc nhúc trong mắt nó.
Ngay giây sau đó, một con giòi rơi xuống mí mắt tôi.
Tôi vốn cực kỳ sợ côn trùng, nhưng lúc này hoàn toàn không dám lau đi.
Con giòi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, bắt đầu ngọ nguậy dữ dội, khiến cơn ngứa và đau buốt hòa vào nhau như tra tấn, khiến tôi muốn phát điên.
Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, tôi chỉ còn biết cắn chặt môi mình đến bật máu, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân:
Không được chớp mắt!
Tuyệt đối không thể!
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang LễTác giả: Hải Miên Tiểu Khố XàTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịBạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường. “Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.” “Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.” Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn. “Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.” “Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.” “Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.” “Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.” “Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!” “Cái quái gì thế này!” “Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?” “Đùa à? Ai rảnh mà ở đây,… “Người chết, người c.h.ế.t sống lại rồi!”“A a a a a a a a—”“Chúng bò ra từ xe chở linh cữu!”Mọi người theo bản năng bỏ chạy tán loạn, nhưng dù có chạy nhanh thế nào… cũng không thể nhanh hơn lũ quái vật.Chỉ trong chớp mắt, vài nữ sinh đã bị chúng tấn công và xé xác một cách dã man.Một người bạn học ngã xuống ngay dưới chân tôi, m.á.u tươi từ vết cắt sâu tuôn ra ào ạt, nhanh chóng loang lổ khắp nền nhà lạnh lẽo.Tôi nhìn vào đôi mắt mở to, đầy oán hận của cô ấy – người đã c.h.ế.t không nhắm mắt. Cảnh tượng đó khiến tôi chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ đến một quy tắc:“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”“Nếu đã nhìn rồi, thì đừng chớp mắt.”Không được chớp mắt!Tuyệt đối không được chớp mắt!Vịt Bay Lạc BầyTôi hét lớn:“Đừng ai chớp mắt! Chúng sẽ dựa vào việc bạn có chớp mắt hay không để phân biệt có phải đồng loại!”Nhưng trong thời khắc sống còn, con người khó mà kiểm soát được từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.Một cái xác bắt đầu ghé sát lại, hít ngửi cổ tôi.Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân dọc thẳng l*n đ*nh đầu. Tôi và cái xác mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những con giòi đang bò lúc nhúc trong mắt nó.Ngay giây sau đó, một con giòi rơi xuống mí mắt tôi.Tôi vốn cực kỳ sợ côn trùng, nhưng lúc này hoàn toàn không dám lau đi.Con giòi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, bắt đầu ngọ nguậy dữ dội, khiến cơn ngứa và đau buốt hòa vào nhau như tra tấn, khiến tôi muốn phát điên.Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, tôi chỉ còn biết cắn chặt môi mình đến bật máu, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân:Không được chớp mắt!Tuyệt đối không thể!