Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 20
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Trưởng thôn khen ngợi gật đầu: "Được, còn lại là gà vịt, còn có lương thực."Vừa nghe đến gà vịt, Lưu Thị ngẩng đầu lên: "Gà vịt đều là một mình ta nuôi, lương thực cũng là ta và Phú Quý trồng, Tống Dập chưa từng xuống ruộng, dựa vào đâu mà phải chia cho hắn?"Trưởng thôn dường như đã quen với thái độ của nàng ta: "Lương thực có phải từ ruộng mà ra không? Các ngươi đã trồng ở đất của Tống Dập mà không cho lương thực à? Tiền Tống Dập kiếm được, ngươi không tiêu à? Phải chia một nửa ra." Lưu Thị nhất thời cạn lời, Cố Tâm Nguyệt để ý thấy sau lưng Lưu Thị có một nữ nhân ăn mặc khá tươm tất, nàng ta đang cúi đầu thì thầm với Lưu Thị vài câu.Lưu Thị lập tức lấy lại tỉnh thần: "Thời buổi khó khăn này, trong nhà đúng là không còn gì nhiều, lúa nước trên ruộng cũng sắp thu hoạch rồi, lúa nước này là do ta và Phú Quý dậy sớm tối muộn trồng, đến lúc thu hoạch ta không lấy, nhường hết cho nhà lão nhị, như vậy có được không?”Trưởng thôn do dự một lát, năm hạn hán này, nói trong nhà còn bao nhiêu lương thực thì cũng không thực tế.Cố Tâm Nguyệt vốn không muốn dây dưa nhiều, nàng thực sự không thiếu chút lương thực đó.Vì vậy nàng liên gật đầu nói: "Được, ta cũng không lấy lương thực, đến lúc đó ai thu hoạch được mùa màng trên ruộng thì thuộc về người đó."Cố Tâm Nguyệt vừa dứt lời, một giọng nam trầm ấm lạnh lùng từ phía tây truyền đến: "Trưởng thôn, còn hai gian nhà tranh này chúng ta cũng không cần nữa, xin trưởng thôn cho chúng ta mượn tạm căn nhà cũ dưới chân núi một thời gian."Mọi người nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy Tống Dập vừa mới khỏi bệnh được hai đứa trẻ dìu chậm rãi đi ra. Phản ứng đầu tiên của Cố Tâm Nguyệt là, Tống Dập cao thế à? Nhưng nhìn bộ quân áo rộng thùng thình này, cũng gầy quá, phải bồi bổ thêm mới được.Hứa Thị kéo tay Cố Tâm Nguyệt: "Tống Dập tỉnh rồi à?"Cố Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt thất vọng của Hứa Thị, không nhịn được cười khúc khích: "Vâng, sáng nay mới tỉnh."Lưu Thị nhìn Tống Dập đứng dậy, trong lòng thoáng hối hận, dù sao Tống Dập cũng có khả năng kiếm tiền nhưng nghĩ đến việc có Cố Tâm Nguyệt là một ả điên ở đó, sau này dù hắn có khỏi bệnh kiếm được tiền thì cũng không đến lượt mình, nàng ta cũng liền dập tắt ý nghĩ đó. Trưởng thôn nhìn Tống Dập, mắt cay lên, tiểu tử này là do ông ta nhìn lớn lên, ông ta luôn tin rằng Tống Dập sớm muộn gì cũng sẽ thành đạt, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tống Dập, ông ta cũng không khỏi đau lòng: "Tống Dập, căn nhà cũ dưới chân núi, ngươi cứ yên tâm ở đi, trước khi nhà đó đi đã dặn ta tặng nhà cho ngươi, là ngươi không chịu nhận, bây giờ ta làm chủ giao cho nhà các ngươi."Đa số thôn dân nghe xong không khỏi chua xót, Tống Dập chỉ nói một câu, trưởng thôn đã trực tiếp giao hẳn một căn nhà cho Tống Dập?Nhưng nghĩ đến việc Tống Dập từng cứu mạng phu thê ông lão kia, vốn dĩ bọn họ cũng muốn tặng nhà cho Tống Dập, mọi người cũng không tiện nói gì.
Trưởng thôn khen ngợi gật đầu: "Được, còn lại là gà vịt, còn có lương thực."
Vừa nghe đến gà vịt, Lưu Thị ngẩng đầu lên: "Gà vịt đều là một mình ta nuôi, lương thực cũng là ta và Phú Quý trồng, Tống Dập chưa từng xuống ruộng, dựa vào đâu mà phải chia cho hắn?"
Trưởng thôn dường như đã quen với thái độ của nàng ta: "Lương thực có phải từ ruộng mà ra không? Các ngươi đã trồng ở đất của Tống Dập mà không cho lương thực à? Tiền Tống Dập kiếm được, ngươi không tiêu à? Phải chia một nửa ra." Lưu Thị nhất thời cạn lời, Cố Tâm Nguyệt để ý thấy sau lưng Lưu Thị có một nữ nhân ăn mặc khá tươm tất, nàng ta đang cúi đầu thì thầm với Lưu Thị vài câu.
Lưu Thị lập tức lấy lại tỉnh thần: "Thời buổi khó khăn này, trong nhà đúng là không còn gì nhiều, lúa nước trên ruộng cũng sắp thu hoạch rồi, lúa nước này là do ta và Phú Quý dậy sớm tối muộn trồng, đến lúc thu hoạch ta không lấy, nhường hết cho nhà lão nhị, như vậy có được không?”
Trưởng thôn do dự một lát, năm hạn hán này, nói trong nhà còn bao nhiêu lương thực thì cũng không thực tế.
Cố Tâm Nguyệt vốn không muốn dây dưa nhiều, nàng thực sự không thiếu chút lương thực đó.
Vì vậy nàng liên gật đầu nói: "Được, ta cũng không lấy lương thực, đến lúc đó ai thu hoạch được mùa màng trên ruộng thì thuộc về người đó."
Cố Tâm Nguyệt vừa dứt lời, một giọng nam trầm ấm lạnh lùng từ phía tây truyền đến: "Trưởng thôn, còn hai gian nhà tranh này chúng ta cũng không cần nữa, xin trưởng thôn cho chúng ta mượn tạm căn nhà cũ dưới chân núi một thời gian."
Mọi người nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy Tống Dập vừa mới khỏi bệnh được hai đứa trẻ dìu chậm rãi đi ra. Phản ứng đầu tiên của Cố Tâm Nguyệt là, Tống Dập cao thế à? Nhưng nhìn bộ quân áo rộng thùng thình này, cũng gầy quá, phải bồi bổ thêm mới được.
Hứa Thị kéo tay Cố Tâm Nguyệt: "Tống Dập tỉnh rồi à?"
Cố Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt thất vọng của Hứa Thị, không nhịn được cười khúc khích: "Vâng, sáng nay mới tỉnh."
Lưu Thị nhìn Tống Dập đứng dậy, trong lòng thoáng hối hận, dù sao Tống Dập cũng có khả năng kiếm tiền nhưng nghĩ đến việc có Cố Tâm Nguyệt là một ả điên ở đó, sau này dù hắn có khỏi bệnh kiếm được tiền thì cũng không đến lượt mình, nàng ta cũng liền dập tắt ý nghĩ đó. Trưởng thôn nhìn Tống Dập, mắt cay lên, tiểu tử này là do ông ta nhìn lớn lên, ông ta luôn tin rằng Tống Dập sớm muộn gì cũng sẽ thành đạt, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tống Dập, ông ta cũng không khỏi đau lòng: "Tống Dập, căn nhà cũ dưới chân núi, ngươi cứ yên tâm ở đi, trước khi nhà đó đi đã dặn ta tặng nhà cho ngươi, là ngươi không chịu nhận, bây giờ ta làm chủ giao cho nhà các ngươi."
Đa số thôn dân nghe xong không khỏi chua xót, Tống Dập chỉ nói một câu, trưởng thôn đã trực tiếp giao hẳn một căn nhà cho Tống Dập?
Nhưng nghĩ đến việc Tống Dập từng cứu mạng phu thê ông lão kia, vốn dĩ bọn họ cũng muốn tặng nhà cho Tống Dập, mọi người cũng không tiện nói gì.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Trưởng thôn khen ngợi gật đầu: "Được, còn lại là gà vịt, còn có lương thực."Vừa nghe đến gà vịt, Lưu Thị ngẩng đầu lên: "Gà vịt đều là một mình ta nuôi, lương thực cũng là ta và Phú Quý trồng, Tống Dập chưa từng xuống ruộng, dựa vào đâu mà phải chia cho hắn?"Trưởng thôn dường như đã quen với thái độ của nàng ta: "Lương thực có phải từ ruộng mà ra không? Các ngươi đã trồng ở đất của Tống Dập mà không cho lương thực à? Tiền Tống Dập kiếm được, ngươi không tiêu à? Phải chia một nửa ra." Lưu Thị nhất thời cạn lời, Cố Tâm Nguyệt để ý thấy sau lưng Lưu Thị có một nữ nhân ăn mặc khá tươm tất, nàng ta đang cúi đầu thì thầm với Lưu Thị vài câu.Lưu Thị lập tức lấy lại tỉnh thần: "Thời buổi khó khăn này, trong nhà đúng là không còn gì nhiều, lúa nước trên ruộng cũng sắp thu hoạch rồi, lúa nước này là do ta và Phú Quý dậy sớm tối muộn trồng, đến lúc thu hoạch ta không lấy, nhường hết cho nhà lão nhị, như vậy có được không?”Trưởng thôn do dự một lát, năm hạn hán này, nói trong nhà còn bao nhiêu lương thực thì cũng không thực tế.Cố Tâm Nguyệt vốn không muốn dây dưa nhiều, nàng thực sự không thiếu chút lương thực đó.Vì vậy nàng liên gật đầu nói: "Được, ta cũng không lấy lương thực, đến lúc đó ai thu hoạch được mùa màng trên ruộng thì thuộc về người đó."Cố Tâm Nguyệt vừa dứt lời, một giọng nam trầm ấm lạnh lùng từ phía tây truyền đến: "Trưởng thôn, còn hai gian nhà tranh này chúng ta cũng không cần nữa, xin trưởng thôn cho chúng ta mượn tạm căn nhà cũ dưới chân núi một thời gian."Mọi người nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy Tống Dập vừa mới khỏi bệnh được hai đứa trẻ dìu chậm rãi đi ra. Phản ứng đầu tiên của Cố Tâm Nguyệt là, Tống Dập cao thế à? Nhưng nhìn bộ quân áo rộng thùng thình này, cũng gầy quá, phải bồi bổ thêm mới được.Hứa Thị kéo tay Cố Tâm Nguyệt: "Tống Dập tỉnh rồi à?"Cố Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt thất vọng của Hứa Thị, không nhịn được cười khúc khích: "Vâng, sáng nay mới tỉnh."Lưu Thị nhìn Tống Dập đứng dậy, trong lòng thoáng hối hận, dù sao Tống Dập cũng có khả năng kiếm tiền nhưng nghĩ đến việc có Cố Tâm Nguyệt là một ả điên ở đó, sau này dù hắn có khỏi bệnh kiếm được tiền thì cũng không đến lượt mình, nàng ta cũng liền dập tắt ý nghĩ đó. Trưởng thôn nhìn Tống Dập, mắt cay lên, tiểu tử này là do ông ta nhìn lớn lên, ông ta luôn tin rằng Tống Dập sớm muộn gì cũng sẽ thành đạt, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tống Dập, ông ta cũng không khỏi đau lòng: "Tống Dập, căn nhà cũ dưới chân núi, ngươi cứ yên tâm ở đi, trước khi nhà đó đi đã dặn ta tặng nhà cho ngươi, là ngươi không chịu nhận, bây giờ ta làm chủ giao cho nhà các ngươi."Đa số thôn dân nghe xong không khỏi chua xót, Tống Dập chỉ nói một câu, trưởng thôn đã trực tiếp giao hẳn một căn nhà cho Tống Dập?Nhưng nghĩ đến việc Tống Dập từng cứu mạng phu thê ông lão kia, vốn dĩ bọn họ cũng muốn tặng nhà cho Tống Dập, mọi người cũng không tiện nói gì.