Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 29

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tâm Nguyệt nhìn Hoài Cẩn, khen ngợi: "Hoài Cẩn giỏi quá, mẫu thân không ở nhà, chăm sóc muội muội tốt như vậy, mẫu thân mua kẹo ở trấn về cho các con ăn."Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong giỏ tre một nắm kẹo đã bóc vỏ chỉ còn bọc giấy kẹo: "Mỗi người mỗi ngày một viên, còn lại mẫu thân cất hộ các con."Tử Du vui vẻ nhận lấy, cho ngay vào miệng: "Kẹo mẫu thân mua, ngọt quá.”Hoài Cẩn cũng nhận lấy, do dự một chút: "Cho cha một viên đi, hôm nay cha cũng rất giỏi, không thấy khó chịu nữa." Nghe Hoài Cẩn nói vậy, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra trên giường còn có Tống Dập, vội nhìn về phía hắn.Tống Dập đang dựa vào mép giường, nhìn ba mẫu tử vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng hắn còn chưa kịp hạ xuống, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Cố Tâm Nguyệt nhìn tới.Bốn mắt nhìn nhau.Tống Dập hơi sửng sốt, sau đó vội vàng dời mắt đi, khẽ ho một tiếng.Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn, vội lấy thêm một viên kẹo, đưa cho Hoài Cẩn: "Mang cho cha con."Hoài Cẩn vui vẻ nhận lấy kẹo, bóc ra đưa cho Tống Dập: "Cha, ăn viên kẹo này sẽ không còn thấy đắng nữa.”Trước kia khi bị bệnh, cậu bé cũng đã từng uống thuốc, biết mùi vị của thuốc thực sự rất đẳng.Tống Dập định từ chối nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Hoài Cẩn, hắn không nhịn được mà há miệng ngậm vào."Mẫu thân, mẫu thân cũng ăn một viên đi, cả nhà chúng ta cùng ăn." Tử Du cũng kéo Cố Tâm Nguyệt, nài nỉ.Cố Tâm Nguyệt vốn không thích ăn kẹo nhưng không nỡ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp lúc này nên nàng cũng bóc một viên cho vào miệng.Cố Tâm Nguyệt vừa lấy đồ từ trong thúng tre ra, vừa báo cáo với Tống Dập từ xa: "Hai lạng bạc Vương chưởng quây đưa, ta đã mua một ít gạo, muối, lại mua thêm chút thịt, ngoài ra còn mua mấy tấm vải để mang về cho mẫu thân ta, mấy ngày nữa chuyển nhà không có nồi, ta lại đi đặt hai cái nồi, rồi mua thêm d.a.o phay."Cố Tâm Nguyệt ngập ngừng nhìn Tống Dập, thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng cảm thấy mình cũng đã lót đường đủ rồi, bèn hít sâu tổng kết: "Ta đã tiêu gần hết hai lạng bạc rồi, còn lại một ít, xem sau khi chuyển nhà có cần sắm thêm gì không. "Tống Dập kiên nhẫn nghe xong, nhìn nàng với ánh mắt áy náy: "Vất vả cho nàng rồi, số còn lại nàng cứ giữ, thấy cần mua gì thì mua, đợi ta khỏe hơn một chút, sẽ có thể tiếp tục chép sách rồi.""Cũng không vội lắm, đồ ăn thức uống trong nhà, ta đều đã mua một ít, chắc có thể dùng đến lúc thu hoạch." Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, may mà Tống Dập không kiểm tra từng khoản, như vậy sau này nàng có thể lén lấy thêm một ít gạo và trứng từ không gian ra để ăn.Sau đó nàng lấy số việc mới Vương chưởng quây giao cho ra: "Đây là Vương chưởng quầy bảo ta đưa cho ngươi, hắn nói những thứ này không vội, chờ ngươi khỏe lại hẳn rồi chép cũng kịp, dù sao bây giờ mới vừa vào thu, trước khi vào đông, chúng ta sắm thêm một ít áo bông, chăn bông là được, còn nữa, hôm nay ta nghe chưởng quây tiệm gạo nói năm nay thu hoạch mùa thu có lẽ cũng không tốt, sau khi vào đông, lương thực có lẽ còn tăng giá, cho nên ta định trước khi vào đông sẽ tích trữ thêm một ít lương thực."

Cố Tâm Nguyệt nhìn Hoài Cẩn, khen ngợi: "Hoài Cẩn giỏi quá, mẫu thân không ở nhà, chăm sóc muội muội tốt như vậy, mẫu thân mua kẹo ở trấn về cho các con ăn."

Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong giỏ tre một nắm kẹo đã bóc vỏ chỉ còn bọc giấy kẹo: "Mỗi người mỗi ngày một viên, còn lại mẫu thân cất hộ các con."

Tử Du vui vẻ nhận lấy, cho ngay vào miệng: "Kẹo mẫu thân mua, ngọt quá.”

Hoài Cẩn cũng nhận lấy, do dự một chút: "Cho cha một viên đi, hôm nay cha cũng rất giỏi, không thấy khó chịu nữa." Nghe Hoài Cẩn nói vậy, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra trên giường còn có Tống Dập, vội nhìn về phía hắn.

Tống Dập đang dựa vào mép giường, nhìn ba mẫu tử vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng hắn còn chưa kịp hạ xuống, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Cố Tâm Nguyệt nhìn tới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tống Dập hơi sửng sốt, sau đó vội vàng dời mắt đi, khẽ ho một tiếng.

Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn, vội lấy thêm một viên kẹo, đưa cho Hoài Cẩn: "Mang cho cha con."

Hoài Cẩn vui vẻ nhận lấy kẹo, bóc ra đưa cho Tống Dập: "Cha, ăn viên kẹo này sẽ không còn thấy đắng nữa.”

Trước kia khi bị bệnh, cậu bé cũng đã từng uống thuốc, biết mùi vị của thuốc thực sự rất đẳng.

Tống Dập định từ chối nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Hoài Cẩn, hắn không nhịn được mà há miệng ngậm vào.

"Mẫu thân, mẫu thân cũng ăn một viên đi, cả nhà chúng ta cùng ăn." Tử Du cũng kéo Cố Tâm Nguyệt, nài nỉ.

Cố Tâm Nguyệt vốn không thích ăn kẹo nhưng không nỡ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp lúc này nên nàng cũng bóc một viên cho vào miệng.

Cố Tâm Nguyệt vừa lấy đồ từ trong thúng tre ra, vừa báo cáo với Tống Dập từ xa: "Hai lạng bạc Vương chưởng quây đưa, ta đã mua một ít gạo, muối, lại mua thêm chút thịt, ngoài ra còn mua mấy tấm vải để mang về cho mẫu thân ta, mấy ngày nữa chuyển nhà không có nồi, ta lại đi đặt hai cái nồi, rồi mua thêm d.a.o phay."

Cố Tâm Nguyệt ngập ngừng nhìn Tống Dập, thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng cảm thấy mình cũng đã lót đường đủ rồi, bèn hít sâu tổng kết: "Ta đã tiêu gần hết hai lạng bạc rồi, còn lại một ít, xem sau khi chuyển nhà có cần sắm thêm gì không. "

Tống Dập kiên nhẫn nghe xong, nhìn nàng với ánh mắt áy náy: "Vất vả cho nàng rồi, số còn lại nàng cứ giữ, thấy cần mua gì thì mua, đợi ta khỏe hơn một chút, sẽ có thể tiếp tục chép sách rồi."

"Cũng không vội lắm, đồ ăn thức uống trong nhà, ta đều đã mua một ít, chắc có thể dùng đến lúc thu hoạch." Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, may mà Tống Dập không kiểm tra từng khoản, như vậy sau này nàng có thể lén lấy thêm một ít gạo và trứng từ không gian ra để ăn.

Sau đó nàng lấy số việc mới Vương chưởng quây giao cho ra: "Đây là Vương chưởng quầy bảo ta đưa cho ngươi, hắn nói những thứ này không vội, chờ ngươi khỏe lại hẳn rồi chép cũng kịp, dù sao bây giờ mới vừa vào thu, trước khi vào đông, chúng ta sắm thêm một ít áo bông, chăn bông là được, còn nữa, hôm nay ta nghe chưởng quây tiệm gạo nói năm nay thu hoạch mùa thu có lẽ cũng không tốt, sau khi vào đông, lương thực có lẽ còn tăng giá, cho nên ta định trước khi vào đông sẽ tích trữ thêm một ít lương thực."

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tâm Nguyệt nhìn Hoài Cẩn, khen ngợi: "Hoài Cẩn giỏi quá, mẫu thân không ở nhà, chăm sóc muội muội tốt như vậy, mẫu thân mua kẹo ở trấn về cho các con ăn."Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong giỏ tre một nắm kẹo đã bóc vỏ chỉ còn bọc giấy kẹo: "Mỗi người mỗi ngày một viên, còn lại mẫu thân cất hộ các con."Tử Du vui vẻ nhận lấy, cho ngay vào miệng: "Kẹo mẫu thân mua, ngọt quá.”Hoài Cẩn cũng nhận lấy, do dự một chút: "Cho cha một viên đi, hôm nay cha cũng rất giỏi, không thấy khó chịu nữa." Nghe Hoài Cẩn nói vậy, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra trên giường còn có Tống Dập, vội nhìn về phía hắn.Tống Dập đang dựa vào mép giường, nhìn ba mẫu tử vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng hắn còn chưa kịp hạ xuống, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Cố Tâm Nguyệt nhìn tới.Bốn mắt nhìn nhau.Tống Dập hơi sửng sốt, sau đó vội vàng dời mắt đi, khẽ ho một tiếng.Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn, vội lấy thêm một viên kẹo, đưa cho Hoài Cẩn: "Mang cho cha con."Hoài Cẩn vui vẻ nhận lấy kẹo, bóc ra đưa cho Tống Dập: "Cha, ăn viên kẹo này sẽ không còn thấy đắng nữa.”Trước kia khi bị bệnh, cậu bé cũng đã từng uống thuốc, biết mùi vị của thuốc thực sự rất đẳng.Tống Dập định từ chối nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Hoài Cẩn, hắn không nhịn được mà há miệng ngậm vào."Mẫu thân, mẫu thân cũng ăn một viên đi, cả nhà chúng ta cùng ăn." Tử Du cũng kéo Cố Tâm Nguyệt, nài nỉ.Cố Tâm Nguyệt vốn không thích ăn kẹo nhưng không nỡ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp lúc này nên nàng cũng bóc một viên cho vào miệng.Cố Tâm Nguyệt vừa lấy đồ từ trong thúng tre ra, vừa báo cáo với Tống Dập từ xa: "Hai lạng bạc Vương chưởng quây đưa, ta đã mua một ít gạo, muối, lại mua thêm chút thịt, ngoài ra còn mua mấy tấm vải để mang về cho mẫu thân ta, mấy ngày nữa chuyển nhà không có nồi, ta lại đi đặt hai cái nồi, rồi mua thêm d.a.o phay."Cố Tâm Nguyệt ngập ngừng nhìn Tống Dập, thấy hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng cảm thấy mình cũng đã lót đường đủ rồi, bèn hít sâu tổng kết: "Ta đã tiêu gần hết hai lạng bạc rồi, còn lại một ít, xem sau khi chuyển nhà có cần sắm thêm gì không. "Tống Dập kiên nhẫn nghe xong, nhìn nàng với ánh mắt áy náy: "Vất vả cho nàng rồi, số còn lại nàng cứ giữ, thấy cần mua gì thì mua, đợi ta khỏe hơn một chút, sẽ có thể tiếp tục chép sách rồi.""Cũng không vội lắm, đồ ăn thức uống trong nhà, ta đều đã mua một ít, chắc có thể dùng đến lúc thu hoạch." Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, may mà Tống Dập không kiểm tra từng khoản, như vậy sau này nàng có thể lén lấy thêm một ít gạo và trứng từ không gian ra để ăn.Sau đó nàng lấy số việc mới Vương chưởng quây giao cho ra: "Đây là Vương chưởng quầy bảo ta đưa cho ngươi, hắn nói những thứ này không vội, chờ ngươi khỏe lại hẳn rồi chép cũng kịp, dù sao bây giờ mới vừa vào thu, trước khi vào đông, chúng ta sắm thêm một ít áo bông, chăn bông là được, còn nữa, hôm nay ta nghe chưởng quây tiệm gạo nói năm nay thu hoạch mùa thu có lẽ cũng không tốt, sau khi vào đông, lương thực có lẽ còn tăng giá, cho nên ta định trước khi vào đông sẽ tích trữ thêm một ít lương thực."

Chương 29