Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 198
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố lão đầu cũng sợ hãi nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, đoán không biết tình hình hiện tại của những người chạy nạn trên đường kia thế nào.Khi mọi người đang chìm trong im lặng, bỗng nhiên bị mùi thơm từ nồi canh mà Cố Tâm Nguyệt khuấy bốc lên thu hút.Chạy cả một buổi chiều, không nói thì cũng biết, mọi người đều đã đói bụng!"Muội muội, muội nấu canh gì vậy? Thơm quá?" Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy lại. "Trước khi chạy nạn, muội đã g.i.ế.c hết mấy con gà đang nuôi, nhân lúc trời lạnh đồ ăn chưa hỏng, chúng ta mau ăn hết đi!"Cố Tâm Nguyệt thấy thịt gà đã gần chín, liền dùng chén múc một ít thịt ra, chia cho mọi người ăn.Phần nước canh còn lại, nàng dùng để nấu mì.Ăn xong thịt gà, mì trong nồi cũng đã chín mềm.Mọi người đều ăn hết 2-3 chén cả mì lẫn nước.Cơn lạnh toàn thân vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.Hang động ẩm ướt cũng được sưởi ấm, mấy nam nhân nhanh tay dựng lều. Vẫn là lầu của phụ nữ dựng bên trong, lêu của nam nhân dựng ở vị trí gần cửa hang, tiện cho việc thay nhau canh gác vào ban đêm.Mặc dù trong núi không an toàn như vậy, nhưng so với việc ngủ dưới mí mắt của những người dân chạy nạn trước đây thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất, bọn họ không phải lo lắng bị dân chạy nạn tấn công bất ngờ.Đi cả một ngày đường, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau.Trời quang mây tạnh, một tia nắng ban mai chiếu vào hang động.Đây là đêm đầu tiên mọi người ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua.Buổi sang, Cố Tâm Nguyệt nấu một nồi cháo gạo lớn, lại hấp thêm một ít bánh bao.Bánh bao là Cố Tâm Nguyệt lấy từ không gian ra, vốn đã nóng hổi, chỉ cần hấp lại một chút là được.Cả nhà vui vẻ ăn sáng.Hứa Thị quan sát hang động, lên tiếng: "Ta thấy hang động này cũng khá tốt, một nhà chúng ta chen chúc cũng có thể ở được, hay là chúng ta ở đây luôn không đi nữa."Cố Nhị Dũng lắc đầu, không đồng ý: "Sáng nay con đã ra ngoài xem rồi, gần đây không có nguồn nước, hơn nữa lại quá gần bên ngoài, không đủ kín đáo, có lẽ chúng ta còn phải ở đây rất lâu, vẫn nên tìm một nơi gần nguồn nước sẽ tiện hơn."Tống Dập cũng đồng ý: "Đúng vậy, ở đây không phải là nơi ở lâu dài, nhưng chúng ta có nhiều đồ đạc và nhiều người như vậy, nếu vội vã lên đường thì sợ rằng không tiện đi, hay là chúng ta đi dò đường trước, mở một con đường nhỏ trước, đợi tìm được nơi dừng chân, tìm được chỗ tạm thời dựng trại, rồi quay lại đón mọi người."Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Cũng được, chúng ta đi nhẹ nhàng, chắc là nửa ngày sẽ đến nơi, trước khi trời tối có thể quay về."Sau khi bàn bạc xong, ba người liên mang theo d.a.o chặt cây lên đường.Những người còn lại ở lại bắt đầu thu dọn hành lý, hôm qua bọn họ vội vã lên đường trên núi, có một số đồ cũng bị ẩm ướt, nhân lúc thời tiết tốt, bọn họ mang hết ra phơi ở cửa hang.Mãi cho đến khi trời tối mịt, mấy người vẫn chưa trở về.Những người ở lại trong hang không khỏi lo lắng. Ngay cả bữa tối cũng chẳng còn tâm trạng chuẩn bị.Đúng lúc mọi người đứng ở cửa hang, ngóng cổ ra ngoài một lúc lâu, mới thấy xa xa có mấy ngọn đuốc đang đi tới.Đợi đến khi đuốc đến gần, nhìn rõ ba người từ đầu đến chân đều bình an vô sự, không hề bị thương, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố lão đầu cũng sợ hãi nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, đoán không biết tình hình hiện tại của những người chạy nạn trên đường kia thế nào.
Khi mọi người đang chìm trong im lặng, bỗng nhiên bị mùi thơm từ nồi canh mà Cố Tâm Nguyệt khuấy bốc lên thu hút.
Chạy cả một buổi chiều, không nói thì cũng biết, mọi người đều đã đói bụng!
"Muội muội, muội nấu canh gì vậy? Thơm quá?" Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy lại. "Trước khi chạy nạn, muội đã g.i.ế.c hết mấy con gà đang nuôi, nhân lúc trời lạnh đồ ăn chưa hỏng, chúng ta mau ăn hết đi!"
Cố Tâm Nguyệt thấy thịt gà đã gần chín, liền dùng chén múc một ít thịt ra, chia cho mọi người ăn.
Phần nước canh còn lại, nàng dùng để nấu mì.
Ăn xong thịt gà, mì trong nồi cũng đã chín mềm.
Mọi người đều ăn hết 2-3 chén cả mì lẫn nước.
Cơn lạnh toàn thân vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.
Hang động ẩm ướt cũng được sưởi ấm, mấy nam nhân nhanh tay dựng lều. Vẫn là lầu của phụ nữ dựng bên trong, lêu của nam nhân dựng ở vị trí gần cửa hang, tiện cho việc thay nhau canh gác vào ban đêm.
Mặc dù trong núi không an toàn như vậy, nhưng so với việc ngủ dưới mí mắt của những người dân chạy nạn trước đây thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất, bọn họ không phải lo lắng bị dân chạy nạn tấn công bất ngờ.
Đi cả một ngày đường, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Trời quang mây tạnh, một tia nắng ban mai chiếu vào hang động.
Đây là đêm đầu tiên mọi người ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua.
Buổi sang, Cố Tâm Nguyệt nấu một nồi cháo gạo lớn, lại hấp thêm một ít bánh bao.
Bánh bao là Cố Tâm Nguyệt lấy từ không gian ra, vốn đã nóng hổi, chỉ cần hấp lại một chút là được.
Cả nhà vui vẻ ăn sáng.
Hứa Thị quan sát hang động, lên tiếng: "Ta thấy hang động này cũng khá tốt, một nhà chúng ta chen chúc cũng có thể ở được, hay là chúng ta ở đây luôn không đi nữa."
Cố Nhị Dũng lắc đầu, không đồng ý: "Sáng nay con đã ra ngoài xem rồi, gần đây không có nguồn nước, hơn nữa lại quá gần bên ngoài, không đủ kín đáo, có lẽ chúng ta còn phải ở đây rất lâu, vẫn nên tìm một nơi gần nguồn nước sẽ tiện hơn."
Tống Dập cũng đồng ý: "Đúng vậy, ở đây không phải là nơi ở lâu dài, nhưng chúng ta có nhiều đồ đạc và nhiều người như vậy, nếu vội vã lên đường thì sợ rằng không tiện đi, hay là chúng ta đi dò đường trước, mở một con đường nhỏ trước, đợi tìm được nơi dừng chân, tìm được chỗ tạm thời dựng trại, rồi quay lại đón mọi người."
Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Cũng được, chúng ta đi nhẹ nhàng, chắc là nửa ngày sẽ đến nơi, trước khi trời tối có thể quay về."
Sau khi bàn bạc xong, ba người liên mang theo d.a.o chặt cây lên đường.
Những người còn lại ở lại bắt đầu thu dọn hành lý, hôm qua bọn họ vội vã lên đường trên núi, có một số đồ cũng bị ẩm ướt, nhân lúc thời tiết tốt, bọn họ mang hết ra phơi ở cửa hang.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, mấy người vẫn chưa trở về.
Những người ở lại trong hang không khỏi lo lắng. Ngay cả bữa tối cũng chẳng còn tâm trạng chuẩn bị.
Đúng lúc mọi người đứng ở cửa hang, ngóng cổ ra ngoài một lúc lâu, mới thấy xa xa có mấy ngọn đuốc đang đi tới.
Đợi đến khi đuốc đến gần, nhìn rõ ba người từ đầu đến chân đều bình an vô sự, không hề bị thương, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố lão đầu cũng sợ hãi nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, đoán không biết tình hình hiện tại của những người chạy nạn trên đường kia thế nào.Khi mọi người đang chìm trong im lặng, bỗng nhiên bị mùi thơm từ nồi canh mà Cố Tâm Nguyệt khuấy bốc lên thu hút.Chạy cả một buổi chiều, không nói thì cũng biết, mọi người đều đã đói bụng!"Muội muội, muội nấu canh gì vậy? Thơm quá?" Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy lại. "Trước khi chạy nạn, muội đã g.i.ế.c hết mấy con gà đang nuôi, nhân lúc trời lạnh đồ ăn chưa hỏng, chúng ta mau ăn hết đi!"Cố Tâm Nguyệt thấy thịt gà đã gần chín, liền dùng chén múc một ít thịt ra, chia cho mọi người ăn.Phần nước canh còn lại, nàng dùng để nấu mì.Ăn xong thịt gà, mì trong nồi cũng đã chín mềm.Mọi người đều ăn hết 2-3 chén cả mì lẫn nước.Cơn lạnh toàn thân vừa nãy đã hoàn toàn tan biến.Hang động ẩm ướt cũng được sưởi ấm, mấy nam nhân nhanh tay dựng lều. Vẫn là lầu của phụ nữ dựng bên trong, lêu của nam nhân dựng ở vị trí gần cửa hang, tiện cho việc thay nhau canh gác vào ban đêm.Mặc dù trong núi không an toàn như vậy, nhưng so với việc ngủ dưới mí mắt của những người dân chạy nạn trước đây thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất, bọn họ không phải lo lắng bị dân chạy nạn tấn công bất ngờ.Đi cả một ngày đường, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau.Trời quang mây tạnh, một tia nắng ban mai chiếu vào hang động.Đây là đêm đầu tiên mọi người ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua.Buổi sang, Cố Tâm Nguyệt nấu một nồi cháo gạo lớn, lại hấp thêm một ít bánh bao.Bánh bao là Cố Tâm Nguyệt lấy từ không gian ra, vốn đã nóng hổi, chỉ cần hấp lại một chút là được.Cả nhà vui vẻ ăn sáng.Hứa Thị quan sát hang động, lên tiếng: "Ta thấy hang động này cũng khá tốt, một nhà chúng ta chen chúc cũng có thể ở được, hay là chúng ta ở đây luôn không đi nữa."Cố Nhị Dũng lắc đầu, không đồng ý: "Sáng nay con đã ra ngoài xem rồi, gần đây không có nguồn nước, hơn nữa lại quá gần bên ngoài, không đủ kín đáo, có lẽ chúng ta còn phải ở đây rất lâu, vẫn nên tìm một nơi gần nguồn nước sẽ tiện hơn."Tống Dập cũng đồng ý: "Đúng vậy, ở đây không phải là nơi ở lâu dài, nhưng chúng ta có nhiều đồ đạc và nhiều người như vậy, nếu vội vã lên đường thì sợ rằng không tiện đi, hay là chúng ta đi dò đường trước, mở một con đường nhỏ trước, đợi tìm được nơi dừng chân, tìm được chỗ tạm thời dựng trại, rồi quay lại đón mọi người."Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Cũng được, chúng ta đi nhẹ nhàng, chắc là nửa ngày sẽ đến nơi, trước khi trời tối có thể quay về."Sau khi bàn bạc xong, ba người liên mang theo d.a.o chặt cây lên đường.Những người còn lại ở lại bắt đầu thu dọn hành lý, hôm qua bọn họ vội vã lên đường trên núi, có một số đồ cũng bị ẩm ướt, nhân lúc thời tiết tốt, bọn họ mang hết ra phơi ở cửa hang.Mãi cho đến khi trời tối mịt, mấy người vẫn chưa trở về.Những người ở lại trong hang không khỏi lo lắng. Ngay cả bữa tối cũng chẳng còn tâm trạng chuẩn bị.Đúng lúc mọi người đứng ở cửa hang, ngóng cổ ra ngoài một lúc lâu, mới thấy xa xa có mấy ngọn đuốc đang đi tới.Đợi đến khi đuốc đến gần, nhìn rõ ba người từ đầu đến chân đều bình an vô sự, không hề bị thương, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.