Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 200

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Còn chưa kịp nghỉ ngơi, mọi người đã phấn khích đi khắp nơi xem xét.Hôm qua, ba người đã đến đây dò la một lượt nên trực tiếp dẫn mọi người đến nơi cắm trại đã xem xét trước.Cố Tâm Nguyệt nhìn ra, nơi này dựa lưng vào một ngọn núi đá lốm, từ hướng bắc nhìn về hướng nam, nơi này vừa có thể chắn gió, cũng có thể che một phần nước mưa lớn.Phía trước là một khoảng đất trống khá bằng phẳng, rất rộng rãi.Không xa còn có một con suối nhỏ và vị trí địa lý rất kín đáo.Nếu không phải ba người đã đến trước để dò xét thì e rằng trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra một nơi như vậy.Mọi người vui vẻ dừng xe ngựa ở một bên.Cố lão đầu và Cố Đại Sơn phụ trách dọn cỏ dại và đá vụn trên mặt đất.Cố Nhị Dũng thì đi tìm củi gần đó, chuẩn bị nhóm lửa, nếu không một lát nữa trời sẽ tối.Tống Dập và Cố Tam Thanh phụ trách dựng lều.Cố Tâm Nguyệt thì chuẩn bị nấu bữa tối. Vì để vội lên đường, buổi sáng và trưa, mọi người đều ăn tạm chút lương khô, vất vả lắm mới tìm được một nơi ưng ý để dừng chân, bữa cơm đầu tiên thế nào cũng phải ăn cho thoải mái.Đã mấy ngày không được ăn cơm trắng, lúc đầu Cố Tâm Nguyệt định nấu cơm, nhưng như vậy thì nhất định phải nấu thêm mấy món. Nấu ăn thì không khó nhưng nghĩ đến việc mới đến nơi, nàng cũng không biết ở đây có thú dữ hay không. Nếu mùi hương thức ăn dẫn dụ thú dữ đến thì phải làm à?Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt quyết định nấu một nồi cơm thịt muối.Thịt muối và xúc xích cắt thành miếng nhỏ, Thanh Hoan và Trương Thị ra bờ suối hái chút rau diếp cá tươi, thêm rau cải xanh trong không gian cắt nhỏ, cho vào nồi hấp chung với cơm.Mỡ lợn trong thịt muối và xúc xích đều được hấp ra, hấp xong trộn đều, không khỏi khiến người ta thèm ăn. Ăn kèm với một bát canh trứng rau dại, rất dễ tiêu.Sau khi mọi người ăn no liền quây quần bên đống lửa, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch ngày mai.“Hôm nay chúng ta đã chọn được chỗ, coi như đã ổn định ở đây, ngày mai chúng ta phải bắt đầu tính đến chuyện xây nhà, nếu không cứ ở trong lều mãi cũng không phải là cách lâu dài." Cố lão đầu mở lời trước. "Trước đây, con đã từng giúp người khác xây nhà, cây cối và tre trên núi đều có sẵn, không khó, vấn đề là xây thế nào? Xây mấy gian? Chuyện này e là phải lên kế hoạch trước." Cố Đại Sơn lên tiếng."Tống Dập, hay là con xem rồi vẽ thử bản thiết kế đi? Giống như lần trước lúc con vẽ hầm vậy?" Hứa Thị đề nghị: "Còn về số lượng thì ta và cha các con một gian, lão đại lão nhị mỗi người một gian, lão tam và Cố Tiểu Võ một gian, Tâm Nguyệt và Tống Dập một gian, Thanh Hoan một mình một gian, tổng cộng là sáu gian, còn phải có bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh, tính ra thì phải xây không ít phòng.”"Chúng ta ở đây tạm lánh, cũng không phải ở lâu dài, nhà không cần quá to, đủ ở là được, bếp và phòng ăn thì không thể thiếu, chúng ta đông người, nhà vệ sinh tốt nhất là xây hai gian, nam nữ riêng." Cố Tâm Nguyệt đề nghi. "Đúng vậy nhưng dù sao ta cũng ở một mình, phòng của ta có thể nhỏ một chút cũng không sao." Cố Nhị Dũng tiếp lời: "Trên núi nhiều gỗ, dù sao cũng không nhất thiết phải ở đến mùa đông, có thể không cần tính đến việc giữ ấm, cứ xây nhà gỗ là được, cũng đơn giản."

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, mọi người đã phấn khích đi khắp nơi xem xét.

Hôm qua, ba người đã đến đây dò la một lượt nên trực tiếp dẫn mọi người đến nơi cắm trại đã xem xét trước.

Cố Tâm Nguyệt nhìn ra, nơi này dựa lưng vào một ngọn núi đá lốm, từ hướng bắc nhìn về hướng nam, nơi này vừa có thể chắn gió, cũng có thể che một phần nước mưa lớn.

Phía trước là một khoảng đất trống khá bằng phẳng, rất rộng rãi.

Không xa còn có một con suối nhỏ và vị trí địa lý rất kín đáo.

Nếu không phải ba người đã đến trước để dò xét thì e rằng trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra một nơi như vậy.

Mọi người vui vẻ dừng xe ngựa ở một bên.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn phụ trách dọn cỏ dại và đá vụn trên mặt đất.

Cố Nhị Dũng thì đi tìm củi gần đó, chuẩn bị nhóm lửa, nếu không một lát nữa trời sẽ tối.

Tống Dập và Cố Tam Thanh phụ trách dựng lều.

Cố Tâm Nguyệt thì chuẩn bị nấu bữa tối. Vì để vội lên đường, buổi sáng và trưa, mọi người đều ăn tạm chút lương khô, vất vả lắm mới tìm được một nơi ưng ý để dừng chân, bữa cơm đầu tiên thế nào cũng phải ăn cho thoải mái.

Đã mấy ngày không được ăn cơm trắng, lúc đầu Cố Tâm Nguyệt định nấu cơm, nhưng như vậy thì nhất định phải nấu thêm mấy món. Nấu ăn thì không khó nhưng nghĩ đến việc mới đến nơi, nàng cũng không biết ở đây có thú dữ hay không. Nếu mùi hương thức ăn dẫn dụ thú dữ đến thì phải làm à?

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt quyết định nấu một nồi cơm thịt muối.

Thịt muối và xúc xích cắt thành miếng nhỏ, Thanh Hoan và Trương Thị ra bờ suối hái chút rau diếp cá tươi, thêm rau cải xanh trong không gian cắt nhỏ, cho vào nồi hấp chung với cơm.

Mỡ lợn trong thịt muối và xúc xích đều được hấp ra, hấp xong trộn đều, không khỏi khiến người ta thèm ăn. Ăn kèm với một bát canh trứng rau dại, rất dễ tiêu.

Sau khi mọi người ăn no liền quây quần bên đống lửa, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch ngày mai.

“Hôm nay chúng ta đã chọn được chỗ, coi như đã ổn định ở đây, ngày mai chúng ta phải bắt đầu tính đến chuyện xây nhà, nếu không cứ ở trong lều mãi cũng không phải là cách lâu dài." Cố lão đầu mở lời trước. "Trước đây, con đã từng giúp người khác xây nhà, cây cối và tre trên núi đều có sẵn, không khó, vấn đề là xây thế nào? Xây mấy gian? Chuyện này e là phải lên kế hoạch trước." Cố Đại Sơn lên tiếng.

"Tống Dập, hay là con xem rồi vẽ thử bản thiết kế đi? Giống như lần trước lúc con vẽ hầm vậy?" Hứa Thị đề nghị: "Còn về số lượng thì ta và cha các con một gian, lão đại lão nhị mỗi người một gian, lão tam và Cố Tiểu Võ một gian, Tâm Nguyệt và Tống Dập một gian, Thanh Hoan một mình một gian, tổng cộng là sáu gian, còn phải có bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh, tính ra thì phải xây không ít phòng.”

"Chúng ta ở đây tạm lánh, cũng không phải ở lâu dài, nhà không cần quá to, đủ ở là được, bếp và phòng ăn thì không thể thiếu, chúng ta đông người, nhà vệ sinh tốt nhất là xây hai gian, nam nữ riêng." Cố Tâm Nguyệt đề nghi. "Đúng vậy nhưng dù sao ta cũng ở một mình, phòng của ta có thể nhỏ một chút cũng không sao." Cố Nhị Dũng tiếp lời: "Trên núi nhiều gỗ, dù sao cũng không nhất thiết phải ở đến mùa đông, có thể không cần tính đến việc giữ ấm, cứ xây nhà gỗ là được, cũng đơn giản."

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Còn chưa kịp nghỉ ngơi, mọi người đã phấn khích đi khắp nơi xem xét.Hôm qua, ba người đã đến đây dò la một lượt nên trực tiếp dẫn mọi người đến nơi cắm trại đã xem xét trước.Cố Tâm Nguyệt nhìn ra, nơi này dựa lưng vào một ngọn núi đá lốm, từ hướng bắc nhìn về hướng nam, nơi này vừa có thể chắn gió, cũng có thể che một phần nước mưa lớn.Phía trước là một khoảng đất trống khá bằng phẳng, rất rộng rãi.Không xa còn có một con suối nhỏ và vị trí địa lý rất kín đáo.Nếu không phải ba người đã đến trước để dò xét thì e rằng trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra một nơi như vậy.Mọi người vui vẻ dừng xe ngựa ở một bên.Cố lão đầu và Cố Đại Sơn phụ trách dọn cỏ dại và đá vụn trên mặt đất.Cố Nhị Dũng thì đi tìm củi gần đó, chuẩn bị nhóm lửa, nếu không một lát nữa trời sẽ tối.Tống Dập và Cố Tam Thanh phụ trách dựng lều.Cố Tâm Nguyệt thì chuẩn bị nấu bữa tối. Vì để vội lên đường, buổi sáng và trưa, mọi người đều ăn tạm chút lương khô, vất vả lắm mới tìm được một nơi ưng ý để dừng chân, bữa cơm đầu tiên thế nào cũng phải ăn cho thoải mái.Đã mấy ngày không được ăn cơm trắng, lúc đầu Cố Tâm Nguyệt định nấu cơm, nhưng như vậy thì nhất định phải nấu thêm mấy món. Nấu ăn thì không khó nhưng nghĩ đến việc mới đến nơi, nàng cũng không biết ở đây có thú dữ hay không. Nếu mùi hương thức ăn dẫn dụ thú dữ đến thì phải làm à?Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt quyết định nấu một nồi cơm thịt muối.Thịt muối và xúc xích cắt thành miếng nhỏ, Thanh Hoan và Trương Thị ra bờ suối hái chút rau diếp cá tươi, thêm rau cải xanh trong không gian cắt nhỏ, cho vào nồi hấp chung với cơm.Mỡ lợn trong thịt muối và xúc xích đều được hấp ra, hấp xong trộn đều, không khỏi khiến người ta thèm ăn. Ăn kèm với một bát canh trứng rau dại, rất dễ tiêu.Sau khi mọi người ăn no liền quây quần bên đống lửa, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch ngày mai.“Hôm nay chúng ta đã chọn được chỗ, coi như đã ổn định ở đây, ngày mai chúng ta phải bắt đầu tính đến chuyện xây nhà, nếu không cứ ở trong lều mãi cũng không phải là cách lâu dài." Cố lão đầu mở lời trước. "Trước đây, con đã từng giúp người khác xây nhà, cây cối và tre trên núi đều có sẵn, không khó, vấn đề là xây thế nào? Xây mấy gian? Chuyện này e là phải lên kế hoạch trước." Cố Đại Sơn lên tiếng."Tống Dập, hay là con xem rồi vẽ thử bản thiết kế đi? Giống như lần trước lúc con vẽ hầm vậy?" Hứa Thị đề nghị: "Còn về số lượng thì ta và cha các con một gian, lão đại lão nhị mỗi người một gian, lão tam và Cố Tiểu Võ một gian, Tâm Nguyệt và Tống Dập một gian, Thanh Hoan một mình một gian, tổng cộng là sáu gian, còn phải có bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh, tính ra thì phải xây không ít phòng.”"Chúng ta ở đây tạm lánh, cũng không phải ở lâu dài, nhà không cần quá to, đủ ở là được, bếp và phòng ăn thì không thể thiếu, chúng ta đông người, nhà vệ sinh tốt nhất là xây hai gian, nam nữ riêng." Cố Tâm Nguyệt đề nghi. "Đúng vậy nhưng dù sao ta cũng ở một mình, phòng của ta có thể nhỏ một chút cũng không sao." Cố Nhị Dũng tiếp lời: "Trên núi nhiều gỗ, dù sao cũng không nhất thiết phải ở đến mùa đông, có thể không cần tính đến việc giữ ấm, cứ xây nhà gỗ là được, cũng đơn giản."

Chương 200