Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 209

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nhân lúc này, ba người Cố Nhị Dũng nhanh chóng phân chia thịt lợn theo từng vị trí, cẩn thận đựng vào rổ rồi cất đi.Cố Tâm Nguyệt đi lựa chọn, nàng cất một số thịt lợn tươi, sườn, xương lớn và chân giò vào trong không gian. Dù sao thì không gian còn bảo quản tốt hơn tủ lạnh. Nàng có thể để dành sau này từ từ ăn.Những thứ còn lại là lòng lợn, dạ dày lợn, gan lợn, đầu lợn, đuôi lợn và ruột già lợn, nàng định lát nữa sẽ dọn ra làm trước để ăn, nếu không những thứ này để trong không gian sẽ không được sạch lắm. Sau khi nàng dọn xong những thứ này, món tiết canh trong nồi cũng đã hầm xong.Cố Tâm Nguyệt gọi mọi người rửa tay rồi ăn cơm trước.Nước xương hầm rất thơm, cùng với dồi tiết mới làm, thịt ba chỉ béo ngậy. Nhưng nổi bật nhất phải kể đến món dưa cải làm từ bắp cải trước đó, vị chua thanh hòa quyện vào nước dùng, có thể giải ngấy ngay lập tức.Mọi người trực tiếp ngồi trong bếp vây quanh nồi lớn ăn. Ăn hết một bát, có thể tiếp tục múc nữa, vừa tiện lợi, vừa nóng hổi.Một nồi lớn tiết canh đã hết sạch, mọi người cũng ăn rất thoải mái. "Hôm qua còn nói không có thịt ăn, ai ngờ sáng sớm nay đã được ăn thịt lợn tươi rồi!" Cố Tam Thanh ăn ba bát, vẫn thấy hơi thòm thèm.Trong nồi vẫn còn, tiếc là bụng hắn không ăn nổi nữa.Giá mà bụng người có thể tự động to ra nhỏ lại thì tốt biết mấy."Giết lợn quả thực đáng sợ nhưng thịt này đúng là ngon thật, thơm quá." Tử Du nũng nịu nói với Cố Tâm Nguyệt."Giữ bụng lại, trưa còn dọn nhiều thịt ra nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói với cô bé."Vâng, được!" Tử Du ngoan ngoãn đáp.“Nhưng con lợn rừng này lại chạy xuống, chứng tỏ trong núi này thực sự có động vật nguy hiểm, không biết có còn loài nào khác nữa không, để phòng ngừa, chúng ta vẫn nên gia cố hàng rào!" Tống Dập nhắc nhở.Hôm nay lợn rừng may mắn rơi vào bẫy. Nhưng nếu là một đàn sói thì à? E rằng sẽ không dễ chống đỡ như vậy.Cố Nhị Dũng đặt chén trong tay xuống: "Được, lát nữa ta và Tam Thanh lên núi chặt ít tre về vót nhọn, chúng ta sẽ làm hàng rào cao hơn.”"Được."Ăn no thì làm việc mới tốt.Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh quay người lên núi chặt tre. Cố Đại Sơn tiếp tục ở nhà đóng bàn ghế.Cố lão đầu luôn mong mỏi được trông lúa nước, nên ông ta không kịp chờ đợi mà dẫn Tống Dập đi tìm một sườn đồi gần đó để chuẩn bị khai hoang.Hứa Thị và Tống Thanh Hoan thì giúp Cố Tâm Nguyệt làm sạch lòng lợn.Đầu lợn và đuôi lợn khá dễ làm sạch. Cố Tâm Nguyệt dùng lửa đốt sạch lông trên bề mặt, lấy các loại gia vị lớn từ không gian ra phối thành gói gia vị, định trực tiếp làm món thịt đầu lợn và đuôi lợn hầm.Thịt lợn rừng dai và có mùi hôi hơn lợn nhà. Vì vậy Cố Tâm Nguyệt cố tình cho nhiều gia vị, đun sôi trên lửa lớn rồi lại dùng lửa nhỏ để hầm.Ruột già lợn và dạ dày lợn thì nàng dùng tro cỏ được giữ lại sau mấy ngày đốt lửa để rửa sạch.Nàng rửa sạch trực tiếp ở suối, sau đó cho rượu gia vị vào xoa bóp và ướp một lúc, cuối cùng Cố Tâm Nguyệt mới cho vào nồi hầm cùng.Lòng lợn thì nàng rửa sạch rồi bỏ phần màu trắng bên trong đi, cắt thành miếng, thêm hành, gừng, rượu, gia vị, bột năng vào trộn đều để ướp sau đó xào luôn.Còn gan lợn, lát nữa nàng cũng sẽ xào như Vậy.

Nhân lúc này, ba người Cố Nhị Dũng nhanh chóng phân chia thịt lợn theo từng vị trí, cẩn thận đựng vào rổ rồi cất đi.

Cố Tâm Nguyệt đi lựa chọn, nàng cất một số thịt lợn tươi, sườn, xương lớn và chân giò vào trong không gian. Dù sao thì không gian còn bảo quản tốt hơn tủ lạnh. Nàng có thể để dành sau này từ từ ăn.

Những thứ còn lại là lòng lợn, dạ dày lợn, gan lợn, đầu lợn, đuôi lợn và ruột già lợn, nàng định lát nữa sẽ dọn ra làm trước để ăn, nếu không những thứ này để trong không gian sẽ không được sạch lắm. Sau khi nàng dọn xong những thứ này, món tiết canh trong nồi cũng đã hầm xong.

Cố Tâm Nguyệt gọi mọi người rửa tay rồi ăn cơm trước.

Nước xương hầm rất thơm, cùng với dồi tiết mới làm, thịt ba chỉ béo ngậy. Nhưng nổi bật nhất phải kể đến món dưa cải làm từ bắp cải trước đó, vị chua thanh hòa quyện vào nước dùng, có thể giải ngấy ngay lập tức.

Mọi người trực tiếp ngồi trong bếp vây quanh nồi lớn ăn. Ăn hết một bát, có thể tiếp tục múc nữa, vừa tiện lợi, vừa nóng hổi.

Một nồi lớn tiết canh đã hết sạch, mọi người cũng ăn rất thoải mái. "Hôm qua còn nói không có thịt ăn, ai ngờ sáng sớm nay đã được ăn thịt lợn tươi rồi!" Cố Tam Thanh ăn ba bát, vẫn thấy hơi thòm thèm.

Trong nồi vẫn còn, tiếc là bụng hắn không ăn nổi nữa.

Giá mà bụng người có thể tự động to ra nhỏ lại thì tốt biết mấy.

"Giết lợn quả thực đáng sợ nhưng thịt này đúng là ngon thật, thơm quá." Tử Du nũng nịu nói với Cố Tâm Nguyệt.

"Giữ bụng lại, trưa còn dọn nhiều thịt ra nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói với cô bé.

"Vâng, được!" Tử Du ngoan ngoãn đáp.

“Nhưng con lợn rừng này lại chạy xuống, chứng tỏ trong núi này thực sự có động vật nguy hiểm, không biết có còn loài nào khác nữa không, để phòng ngừa, chúng ta vẫn nên gia cố hàng rào!" Tống Dập nhắc nhở.

Hôm nay lợn rừng may mắn rơi vào bẫy. Nhưng nếu là một đàn sói thì à? E rằng sẽ không dễ chống đỡ như vậy.

Cố Nhị Dũng đặt chén trong tay xuống: "Được, lát nữa ta và Tam Thanh lên núi chặt ít tre về vót nhọn, chúng ta sẽ làm hàng rào cao hơn.”

"Được."

Ăn no thì làm việc mới tốt.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh quay người lên núi chặt tre. Cố Đại Sơn tiếp tục ở nhà đóng bàn ghế.

Cố lão đầu luôn mong mỏi được trông lúa nước, nên ông ta không kịp chờ đợi mà dẫn Tống Dập đi tìm một sườn đồi gần đó để chuẩn bị khai hoang.

Hứa Thị và Tống Thanh Hoan thì giúp Cố Tâm Nguyệt làm sạch lòng lợn.

Đầu lợn và đuôi lợn khá dễ làm sạch. Cố Tâm Nguyệt dùng lửa đốt sạch lông trên bề mặt, lấy các loại gia vị lớn từ không gian ra phối thành gói gia vị, định trực tiếp làm món thịt đầu lợn và đuôi lợn hầm.

Thịt lợn rừng dai và có mùi hôi hơn lợn nhà. Vì vậy Cố Tâm Nguyệt cố tình cho nhiều gia vị, đun sôi trên lửa lớn rồi lại dùng lửa nhỏ để hầm.

Ruột già lợn và dạ dày lợn thì nàng dùng tro cỏ được giữ lại sau mấy ngày đốt lửa để rửa sạch.

Nàng rửa sạch trực tiếp ở suối, sau đó cho rượu gia vị vào xoa bóp và ướp một lúc, cuối cùng Cố Tâm Nguyệt mới cho vào nồi hầm cùng.

Lòng lợn thì nàng rửa sạch rồi bỏ phần màu trắng bên trong đi, cắt thành miếng, thêm hành, gừng, rượu, gia vị, bột năng vào trộn đều để ướp sau đó xào luôn.

Còn gan lợn, lát nữa nàng cũng sẽ xào như Vậy.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nhân lúc này, ba người Cố Nhị Dũng nhanh chóng phân chia thịt lợn theo từng vị trí, cẩn thận đựng vào rổ rồi cất đi.Cố Tâm Nguyệt đi lựa chọn, nàng cất một số thịt lợn tươi, sườn, xương lớn và chân giò vào trong không gian. Dù sao thì không gian còn bảo quản tốt hơn tủ lạnh. Nàng có thể để dành sau này từ từ ăn.Những thứ còn lại là lòng lợn, dạ dày lợn, gan lợn, đầu lợn, đuôi lợn và ruột già lợn, nàng định lát nữa sẽ dọn ra làm trước để ăn, nếu không những thứ này để trong không gian sẽ không được sạch lắm. Sau khi nàng dọn xong những thứ này, món tiết canh trong nồi cũng đã hầm xong.Cố Tâm Nguyệt gọi mọi người rửa tay rồi ăn cơm trước.Nước xương hầm rất thơm, cùng với dồi tiết mới làm, thịt ba chỉ béo ngậy. Nhưng nổi bật nhất phải kể đến món dưa cải làm từ bắp cải trước đó, vị chua thanh hòa quyện vào nước dùng, có thể giải ngấy ngay lập tức.Mọi người trực tiếp ngồi trong bếp vây quanh nồi lớn ăn. Ăn hết một bát, có thể tiếp tục múc nữa, vừa tiện lợi, vừa nóng hổi.Một nồi lớn tiết canh đã hết sạch, mọi người cũng ăn rất thoải mái. "Hôm qua còn nói không có thịt ăn, ai ngờ sáng sớm nay đã được ăn thịt lợn tươi rồi!" Cố Tam Thanh ăn ba bát, vẫn thấy hơi thòm thèm.Trong nồi vẫn còn, tiếc là bụng hắn không ăn nổi nữa.Giá mà bụng người có thể tự động to ra nhỏ lại thì tốt biết mấy."Giết lợn quả thực đáng sợ nhưng thịt này đúng là ngon thật, thơm quá." Tử Du nũng nịu nói với Cố Tâm Nguyệt."Giữ bụng lại, trưa còn dọn nhiều thịt ra nữa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói với cô bé."Vâng, được!" Tử Du ngoan ngoãn đáp.“Nhưng con lợn rừng này lại chạy xuống, chứng tỏ trong núi này thực sự có động vật nguy hiểm, không biết có còn loài nào khác nữa không, để phòng ngừa, chúng ta vẫn nên gia cố hàng rào!" Tống Dập nhắc nhở.Hôm nay lợn rừng may mắn rơi vào bẫy. Nhưng nếu là một đàn sói thì à? E rằng sẽ không dễ chống đỡ như vậy.Cố Nhị Dũng đặt chén trong tay xuống: "Được, lát nữa ta và Tam Thanh lên núi chặt ít tre về vót nhọn, chúng ta sẽ làm hàng rào cao hơn.”"Được."Ăn no thì làm việc mới tốt.Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh quay người lên núi chặt tre. Cố Đại Sơn tiếp tục ở nhà đóng bàn ghế.Cố lão đầu luôn mong mỏi được trông lúa nước, nên ông ta không kịp chờ đợi mà dẫn Tống Dập đi tìm một sườn đồi gần đó để chuẩn bị khai hoang.Hứa Thị và Tống Thanh Hoan thì giúp Cố Tâm Nguyệt làm sạch lòng lợn.Đầu lợn và đuôi lợn khá dễ làm sạch. Cố Tâm Nguyệt dùng lửa đốt sạch lông trên bề mặt, lấy các loại gia vị lớn từ không gian ra phối thành gói gia vị, định trực tiếp làm món thịt đầu lợn và đuôi lợn hầm.Thịt lợn rừng dai và có mùi hôi hơn lợn nhà. Vì vậy Cố Tâm Nguyệt cố tình cho nhiều gia vị, đun sôi trên lửa lớn rồi lại dùng lửa nhỏ để hầm.Ruột già lợn và dạ dày lợn thì nàng dùng tro cỏ được giữ lại sau mấy ngày đốt lửa để rửa sạch.Nàng rửa sạch trực tiếp ở suối, sau đó cho rượu gia vị vào xoa bóp và ướp một lúc, cuối cùng Cố Tâm Nguyệt mới cho vào nồi hầm cùng.Lòng lợn thì nàng rửa sạch rồi bỏ phần màu trắng bên trong đi, cắt thành miếng, thêm hành, gừng, rượu, gia vị, bột năng vào trộn đều để ướp sau đó xào luôn.Còn gan lợn, lát nữa nàng cũng sẽ xào như Vậy.

Chương 209