Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 228
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Dù sao thì ở đây chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu uống, cứ yên tâm ở lại là được, cùng lắm thì đến mùa đông chúng ta sẽ đắp thêm một số giường sưởi." Cố Tam Thanh vỗ đùi nói.“Ta cũng nghĩ vậy, hôm nay ta đã phá hỏng con thuyên rồi ném nó xuống bờ sông bên ngoài thành Thanh Châu, lại vứt quần áo ở bên ngoài thành, như vậy, cho dù những người đó có lần theo dấu vết thì cũng chỉ nghĩ rằng người đã trốn đến bên ngoài thành Thanh Châu, đi theo những người tị nạn, chúng ta tạm thời coi như được an toàn." Cố Nhị Dũng an ủi. "Được, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ở lại đây, ăn cơm trước đã." Cố Tâm Nguyệt hô lên.Cố Nhị Dũng ngồi trên thuyền cả đêm, lại bận rộn đi vào thành dò la tin tức tốt, lúc này hắn mới thuận theo dòng sông, từ trên núi chạy vê. Đương nhiên là vừa mệt vừa đói.Sau khi ăn xong một chén cơm một cách thoải mái, Tống Thanh Hoan tiện tay giúp hắn múc thêm một chén.Mọi người đều cười mà không nói, lần này Cố Nhị Dũng ra ngoài, ai cũng nhìn ra sự lo lắng của Thanh Hoan.Chỉ có một mình Cố Nhị Dũng là bị che mắt, hắn nhận lấy chén, tiếp tục bắt đầu ăn cơm.Sau khi ăn xong, cả nhà đều quây quần bên nhau.Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên bọn họ phải mở một cuộc họp gia đình, để bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo.Chỉ là lần này, lại nhiêu thêm một thành viên mới mà thôi.Cố lão đầu là người lớn tuổi nhất mở lời trước: "Vì hài tử này đã quyết định ở lại, vậy sau này cứ để hắn ở cùng phòng với Cố Nhị Dũng đi.”"Được." Cố Nhị Dũng mở lời đồng ý."Đúng rồi, chúng ta cứ gọi hài tử, hài tử mãi, còn chưa biết ngươi tên gì nữa?" Hứa Thị hỏi.Thiếu niên cúi đầu im lặng, dường như không muốn nhắc lại tên cũ nữa.Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền mở lời: "Vì ngươi đã sống lại một lần nữa, coi như đã từ biệt quá khứ rồi, sau này mỗi ngày đều là ngày mới, hay là đổi một cái tên mới đi."Ánh mắt thiếu niên sáng lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Được, tỷ tỷ, nghe theo tỷ."Tống Dập nhíu mày không vui, hắn còn chưa kịp phản đối, chỉ thấy Cố Tiểu Võ đứng phắt dậy, khoát tay nói: "Không được, không được, nhìn ngươi cũng chỉ trạc tuổi ta, sao có thể ta gọi là cô cô mà ngươi lại gọi là tỷ tỷ được, vậy ngươi trở thành gì của ta chứ? Ta không đồng ý."Nhưng mà rõ ràng nàng ấy trạc tuổi tỷ tỷ của ta..." Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm.Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Ngươi đúng là trạc tuổi Cố Tiểu Võ, sau này cứ theo Cố Tiểu Võ gọi ta là cô cô đi."Hứa Thị cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này ra khỏi núi, nếu ngươi gọi ta là mẫu thân thì không được, ta không thể sinh ra một nhi tử nhỏ như vậy, vì ngươi và Tiểu Võ nhìn trạc tuổi nhau, vậy cứ gọi là Tiểu Lục đi, sau này ra ngoài thì nói là con trai của lão đại."Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Mẫu thân, Tiểu Võ là võ trong võ nghệ cao cường, không phải là số 4-5-6."Hứa Thị gãi đầu: "Thật à? Vậy các con cứ đặt một cái tên đi."Còn chưa chờ những người khác mở miệng, Cố Tiểu Lục đã gật đầu nói: "Tên chỉ là một cách gọi, sau này cứ gọi ta là Tiểu Lục đi."Thật khéo, ở nhà hắn xếp thứ sáu.Gọi như vậy, dường như cũng không có gì không ổn, chỉ là chưa từng có ai gọi hắn như vậy mà thôi.
"Dù sao thì ở đây chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu uống, cứ yên tâm ở lại là được, cùng lắm thì đến mùa đông chúng ta sẽ đắp thêm một số giường sưởi." Cố Tam Thanh vỗ đùi nói.
“Ta cũng nghĩ vậy, hôm nay ta đã phá hỏng con thuyên rồi ném nó xuống bờ sông bên ngoài thành Thanh Châu, lại vứt quần áo ở bên ngoài thành, như vậy, cho dù những người đó có lần theo dấu vết thì cũng chỉ nghĩ rằng người đã trốn đến bên ngoài thành Thanh Châu, đi theo những người tị nạn, chúng ta tạm thời coi như được an toàn." Cố Nhị Dũng an ủi. "Được, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ở lại đây, ăn cơm trước đã." Cố Tâm Nguyệt hô lên.
Cố Nhị Dũng ngồi trên thuyền cả đêm, lại bận rộn đi vào thành dò la tin tức tốt, lúc này hắn mới thuận theo dòng sông, từ trên núi chạy vê. Đương nhiên là vừa mệt vừa đói.
Sau khi ăn xong một chén cơm một cách thoải mái, Tống Thanh Hoan tiện tay giúp hắn múc thêm một chén.
Mọi người đều cười mà không nói, lần này Cố Nhị Dũng ra ngoài, ai cũng nhìn ra sự lo lắng của Thanh Hoan.
Chỉ có một mình Cố Nhị Dũng là bị che mắt, hắn nhận lấy chén, tiếp tục bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, cả nhà đều quây quần bên nhau.
Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên bọn họ phải mở một cuộc họp gia đình, để bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo.
Chỉ là lần này, lại nhiêu thêm một thành viên mới mà thôi.
Cố lão đầu là người lớn tuổi nhất mở lời trước: "Vì hài tử này đã quyết định ở lại, vậy sau này cứ để hắn ở cùng phòng với Cố Nhị Dũng đi.”
"Được." Cố Nhị Dũng mở lời đồng ý.
"Đúng rồi, chúng ta cứ gọi hài tử, hài tử mãi, còn chưa biết ngươi tên gì nữa?" Hứa Thị hỏi.
Thiếu niên cúi đầu im lặng, dường như không muốn nhắc lại tên cũ nữa.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền mở lời: "Vì ngươi đã sống lại một lần nữa, coi như đã từ biệt quá khứ rồi, sau này mỗi ngày đều là ngày mới, hay là đổi một cái tên mới đi."
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Được, tỷ tỷ, nghe theo tỷ."
Tống Dập nhíu mày không vui, hắn còn chưa kịp phản đối, chỉ thấy Cố Tiểu Võ đứng phắt dậy, khoát tay nói: "Không được, không được, nhìn ngươi cũng chỉ trạc tuổi ta, sao có thể ta gọi là cô cô mà ngươi lại gọi là tỷ tỷ được, vậy ngươi trở thành gì của ta chứ? Ta không đồng ý.
"Nhưng mà rõ ràng nàng ấy trạc tuổi tỷ tỷ của ta..." Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm.
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Ngươi đúng là trạc tuổi Cố Tiểu Võ, sau này cứ theo Cố Tiểu Võ gọi ta là cô cô đi."
Hứa Thị cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này ra khỏi núi, nếu ngươi gọi ta là mẫu thân thì không được, ta không thể sinh ra một nhi tử nhỏ như vậy, vì ngươi và Tiểu Võ nhìn trạc tuổi nhau, vậy cứ gọi là Tiểu Lục đi, sau này ra ngoài thì nói là con trai của lão đại."
Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Mẫu thân, Tiểu Võ là võ trong võ nghệ cao cường, không phải là số 4-5-6."
Hứa Thị gãi đầu: "Thật à? Vậy các con cứ đặt một cái tên đi."
Còn chưa chờ những người khác mở miệng, Cố Tiểu Lục đã gật đầu nói: "Tên chỉ là một cách gọi, sau này cứ gọi ta là Tiểu Lục đi."
Thật khéo, ở nhà hắn xếp thứ sáu.
Gọi như vậy, dường như cũng không có gì không ổn, chỉ là chưa từng có ai gọi hắn như vậy mà thôi.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Dù sao thì ở đây chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu uống, cứ yên tâm ở lại là được, cùng lắm thì đến mùa đông chúng ta sẽ đắp thêm một số giường sưởi." Cố Tam Thanh vỗ đùi nói.“Ta cũng nghĩ vậy, hôm nay ta đã phá hỏng con thuyên rồi ném nó xuống bờ sông bên ngoài thành Thanh Châu, lại vứt quần áo ở bên ngoài thành, như vậy, cho dù những người đó có lần theo dấu vết thì cũng chỉ nghĩ rằng người đã trốn đến bên ngoài thành Thanh Châu, đi theo những người tị nạn, chúng ta tạm thời coi như được an toàn." Cố Nhị Dũng an ủi. "Được, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ở lại đây, ăn cơm trước đã." Cố Tâm Nguyệt hô lên.Cố Nhị Dũng ngồi trên thuyền cả đêm, lại bận rộn đi vào thành dò la tin tức tốt, lúc này hắn mới thuận theo dòng sông, từ trên núi chạy vê. Đương nhiên là vừa mệt vừa đói.Sau khi ăn xong một chén cơm một cách thoải mái, Tống Thanh Hoan tiện tay giúp hắn múc thêm một chén.Mọi người đều cười mà không nói, lần này Cố Nhị Dũng ra ngoài, ai cũng nhìn ra sự lo lắng của Thanh Hoan.Chỉ có một mình Cố Nhị Dũng là bị che mắt, hắn nhận lấy chén, tiếp tục bắt đầu ăn cơm.Sau khi ăn xong, cả nhà đều quây quần bên nhau.Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên bọn họ phải mở một cuộc họp gia đình, để bàn bạc về những sắp xếp tiếp theo.Chỉ là lần này, lại nhiêu thêm một thành viên mới mà thôi.Cố lão đầu là người lớn tuổi nhất mở lời trước: "Vì hài tử này đã quyết định ở lại, vậy sau này cứ để hắn ở cùng phòng với Cố Nhị Dũng đi.”"Được." Cố Nhị Dũng mở lời đồng ý."Đúng rồi, chúng ta cứ gọi hài tử, hài tử mãi, còn chưa biết ngươi tên gì nữa?" Hứa Thị hỏi.Thiếu niên cúi đầu im lặng, dường như không muốn nhắc lại tên cũ nữa.Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền mở lời: "Vì ngươi đã sống lại một lần nữa, coi như đã từ biệt quá khứ rồi, sau này mỗi ngày đều là ngày mới, hay là đổi một cái tên mới đi."Ánh mắt thiếu niên sáng lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Được, tỷ tỷ, nghe theo tỷ."Tống Dập nhíu mày không vui, hắn còn chưa kịp phản đối, chỉ thấy Cố Tiểu Võ đứng phắt dậy, khoát tay nói: "Không được, không được, nhìn ngươi cũng chỉ trạc tuổi ta, sao có thể ta gọi là cô cô mà ngươi lại gọi là tỷ tỷ được, vậy ngươi trở thành gì của ta chứ? Ta không đồng ý."Nhưng mà rõ ràng nàng ấy trạc tuổi tỷ tỷ của ta..." Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm.Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Ngươi đúng là trạc tuổi Cố Tiểu Võ, sau này cứ theo Cố Tiểu Võ gọi ta là cô cô đi."Hứa Thị cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này ra khỏi núi, nếu ngươi gọi ta là mẫu thân thì không được, ta không thể sinh ra một nhi tử nhỏ như vậy, vì ngươi và Tiểu Võ nhìn trạc tuổi nhau, vậy cứ gọi là Tiểu Lục đi, sau này ra ngoài thì nói là con trai của lão đại."Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Mẫu thân, Tiểu Võ là võ trong võ nghệ cao cường, không phải là số 4-5-6."Hứa Thị gãi đầu: "Thật à? Vậy các con cứ đặt một cái tên đi."Còn chưa chờ những người khác mở miệng, Cố Tiểu Lục đã gật đầu nói: "Tên chỉ là một cách gọi, sau này cứ gọi ta là Tiểu Lục đi."Thật khéo, ở nhà hắn xếp thứ sáu.Gọi như vậy, dường như cũng không có gì không ổn, chỉ là chưa từng có ai gọi hắn như vậy mà thôi.