Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 232
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng thu hẹp phạm vi hoạt động, nếu thật sự là người toàn thân mọc đây lông đen, có lẽ đối phương cũng có phạm vi hoạt động cố định và lãnh địa của mình, chỉ cần chúng ta không xâm phạm vào lãnh địa của bọn chúng thì vẫn ổn!" Tống Dập cũng lên tiếng: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đừng lên núi, trước tiên hãy gia cố lại hàng rào của sân!"Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu nói: "Ngoài ra, chúng ta có nên làm thêm nhiều giáo mác không?""Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ chặt thêm tre ở gần đây, ta và lão đại chịu trách nhiệm vót nhọn!" Cố lão đầu vội vàng đáp lời.Có chuyện này xảy ra, mọi người cũng không còn tâm trạng làm việc khác. Ai nấy đều ăn vội bữa tối, rồi đi nghỉ sớm, định ngày mai dậy sớm chặt tre, gia cố hàng rào.Đêm đó.Mọi người đều ngủ rất nông. Sợ rằng ban đêm sẽ có thứ gì đó xông xuống. May mắn thay, cho đến khi trời sáng, trong sân vẫn luôn yên tính.Mọi người bận rộn hai ngày, dự trữ không ít tre vót nhọn trong sân, đồng thời lại gia cố hàng rào, những cái bẫy bên ngoài cũng được nâng cấp lại một lần nữa. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn thấy trong lòng bất an.Hôm đó, sau khi ăn sáng xong. Cố Nhị Dũng là người đầu tiên ngồi không yên: “Chúng ta cứ chờ mãi thế này cũng không phải là cách, hôm nay ta vẫn sẽ lén lên núi xem thử, lần trước ta thấy người toàn thân mọc đầy lông đen có thân hình to lớn, nếu hẳn thật sự đến gần đây, có lẽ sẽ để lại dấu vết.""Được, biết địch biết ta, nếu không cứ chờ mãi cũng không phải là cách." Tống Dập cũng đồng ý."Ta đi với nhị ca.""Đưa ta đi cùng, biết đâu đồ vật trong tay ta có thể giúp được." Cố Tâm Nguyệt cũng lên tiếng.Trước đây mỗi lần gặp chuyện nguy hiểm, các ca ca và Tống Dập luôn xông lên phía trước.Còn nàng thì mãi mãi là người được bảo vệ.Nhưng hôm nay không giống ngày thường, giờ đây mọi người đều đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm chưa biết, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ chết, tiếp tục được nam nhân bảo vệ.Dù sao thì nàng còn có không gian, nếu thật sự gặp nguy hiểm vào thời khắc quan trọng có lễ có thể cứu mạng.Nhìn ánh mắt kiên định của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi."Ba người thu dọn đơn giản một chút.Cố Tâm Nguyệt thay một bộ quân áo gọn gàng, buộc chặt ống quần và ống tay áo, mấy người mang theo vũ khí lên núi.Vượt qua một đỉnh núi, đoàn người đã đứng dưới chân núi Đại Thanh Sơn.Nhìn khu rừng già rậm rạp trên đó, ba người nhìn nhau, bắt đầu cẩn thận hơn.Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết mà người toàn thân mọc đầy lông đen để lại, nhưng không phát hiện ra chút gì.Cố Nhị Dũng nhẹ nhàng kéo hai người lại: "Đi tiếp nữa là đến nơi phát hiện ra người toàn thân mọc đầy lông đen lần trước rồi, hai người nhất định phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm gì, Tống Dập, ngươi phải bảo vệ muội muội ta cho tốt."Tống Dập khẽ gật đầu: "Ừ."Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu ra hiệu tiếp tục đi lên.Còn chưa đi được một khắc, Cố Nhị Dũng đi đầu bỗng nhiên quay đầu ra hiệu cho hai người dừng lại.Ba người nín thở, nhìn về phía khu rừng phía trước, bỗng nhiên, một bóng đen từ trên một cái cây nhảy sang một cái cây khác.
"Hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng thu hẹp phạm vi hoạt động, nếu thật sự là người toàn thân mọc đây lông đen, có lẽ đối phương cũng có phạm vi hoạt động cố định và lãnh địa của mình, chỉ cần chúng ta không xâm phạm vào lãnh địa của bọn chúng thì vẫn ổn!" Tống Dập cũng lên tiếng: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đừng lên núi, trước tiên hãy gia cố lại hàng rào của sân!"
Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu nói: "Ngoài ra, chúng ta có nên làm thêm nhiều giáo mác không?"
"Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ chặt thêm tre ở gần đây, ta và lão đại chịu trách nhiệm vót nhọn!" Cố lão đầu vội vàng đáp lời.
Có chuyện này xảy ra, mọi người cũng không còn tâm trạng làm việc khác. Ai nấy đều ăn vội bữa tối, rồi đi nghỉ sớm, định ngày mai dậy sớm chặt tre, gia cố hàng rào.
Đêm đó.
Mọi người đều ngủ rất nông. Sợ rằng ban đêm sẽ có thứ gì đó xông xuống. May mắn thay, cho đến khi trời sáng, trong sân vẫn luôn yên tính.
Mọi người bận rộn hai ngày, dự trữ không ít tre vót nhọn trong sân, đồng thời lại gia cố hàng rào, những cái bẫy bên ngoài cũng được nâng cấp lại một lần nữa. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn thấy trong lòng bất an.
Hôm đó, sau khi ăn sáng xong. Cố Nhị Dũng là người đầu tiên ngồi không yên: “Chúng ta cứ chờ mãi thế này cũng không phải là cách, hôm nay ta vẫn sẽ lén lên núi xem thử, lần trước ta thấy người toàn thân mọc đầy lông đen có thân hình to lớn, nếu hẳn thật sự đến gần đây, có lẽ sẽ để lại dấu vết."
"Được, biết địch biết ta, nếu không cứ chờ mãi cũng không phải là cách." Tống Dập cũng đồng ý."Ta đi với nhị ca."
"Đưa ta đi cùng, biết đâu đồ vật trong tay ta có thể giúp được." Cố Tâm Nguyệt cũng lên tiếng.
Trước đây mỗi lần gặp chuyện nguy hiểm, các ca ca và Tống Dập luôn xông lên phía trước.
Còn nàng thì mãi mãi là người được bảo vệ.
Nhưng hôm nay không giống ngày thường, giờ đây mọi người đều đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm chưa biết, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ chết, tiếp tục được nam nhân bảo vệ.
Dù sao thì nàng còn có không gian, nếu thật sự gặp nguy hiểm vào thời khắc quan trọng có lễ có thể cứu mạng.
Nhìn ánh mắt kiên định của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi."
Ba người thu dọn đơn giản một chút.
Cố Tâm Nguyệt thay một bộ quân áo gọn gàng, buộc chặt ống quần và ống tay áo, mấy người mang theo vũ khí lên núi.
Vượt qua một đỉnh núi, đoàn người đã đứng dưới chân núi Đại Thanh Sơn.
Nhìn khu rừng già rậm rạp trên đó, ba người nhìn nhau, bắt đầu cẩn thận hơn.
Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết mà người toàn thân mọc đầy lông đen để lại, nhưng không phát hiện ra chút gì.
Cố Nhị Dũng nhẹ nhàng kéo hai người lại: "Đi tiếp nữa là đến nơi phát hiện ra người toàn thân mọc đầy lông đen lần trước rồi, hai người nhất định phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm gì, Tống Dập, ngươi phải bảo vệ muội muội ta cho tốt."
Tống Dập khẽ gật đầu: "Ừ."
Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu ra hiệu tiếp tục đi lên.
Còn chưa đi được một khắc, Cố Nhị Dũng đi đầu bỗng nhiên quay đầu ra hiệu cho hai người dừng lại.
Ba người nín thở, nhìn về phía khu rừng phía trước, bỗng nhiên, một bóng đen từ trên một cái cây nhảy sang một cái cây khác.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng thu hẹp phạm vi hoạt động, nếu thật sự là người toàn thân mọc đây lông đen, có lẽ đối phương cũng có phạm vi hoạt động cố định và lãnh địa của mình, chỉ cần chúng ta không xâm phạm vào lãnh địa của bọn chúng thì vẫn ổn!" Tống Dập cũng lên tiếng: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đừng lên núi, trước tiên hãy gia cố lại hàng rào của sân!"Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu nói: "Ngoài ra, chúng ta có nên làm thêm nhiều giáo mác không?""Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ chặt thêm tre ở gần đây, ta và lão đại chịu trách nhiệm vót nhọn!" Cố lão đầu vội vàng đáp lời.Có chuyện này xảy ra, mọi người cũng không còn tâm trạng làm việc khác. Ai nấy đều ăn vội bữa tối, rồi đi nghỉ sớm, định ngày mai dậy sớm chặt tre, gia cố hàng rào.Đêm đó.Mọi người đều ngủ rất nông. Sợ rằng ban đêm sẽ có thứ gì đó xông xuống. May mắn thay, cho đến khi trời sáng, trong sân vẫn luôn yên tính.Mọi người bận rộn hai ngày, dự trữ không ít tre vót nhọn trong sân, đồng thời lại gia cố hàng rào, những cái bẫy bên ngoài cũng được nâng cấp lại một lần nữa. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn thấy trong lòng bất an.Hôm đó, sau khi ăn sáng xong. Cố Nhị Dũng là người đầu tiên ngồi không yên: “Chúng ta cứ chờ mãi thế này cũng không phải là cách, hôm nay ta vẫn sẽ lén lên núi xem thử, lần trước ta thấy người toàn thân mọc đầy lông đen có thân hình to lớn, nếu hẳn thật sự đến gần đây, có lẽ sẽ để lại dấu vết.""Được, biết địch biết ta, nếu không cứ chờ mãi cũng không phải là cách." Tống Dập cũng đồng ý."Ta đi với nhị ca.""Đưa ta đi cùng, biết đâu đồ vật trong tay ta có thể giúp được." Cố Tâm Nguyệt cũng lên tiếng.Trước đây mỗi lần gặp chuyện nguy hiểm, các ca ca và Tống Dập luôn xông lên phía trước.Còn nàng thì mãi mãi là người được bảo vệ.Nhưng hôm nay không giống ngày thường, giờ đây mọi người đều đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm chưa biết, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ chết, tiếp tục được nam nhân bảo vệ.Dù sao thì nàng còn có không gian, nếu thật sự gặp nguy hiểm vào thời khắc quan trọng có lễ có thể cứu mạng.Nhìn ánh mắt kiên định của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi."Ba người thu dọn đơn giản một chút.Cố Tâm Nguyệt thay một bộ quân áo gọn gàng, buộc chặt ống quần và ống tay áo, mấy người mang theo vũ khí lên núi.Vượt qua một đỉnh núi, đoàn người đã đứng dưới chân núi Đại Thanh Sơn.Nhìn khu rừng già rậm rạp trên đó, ba người nhìn nhau, bắt đầu cẩn thận hơn.Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết mà người toàn thân mọc đầy lông đen để lại, nhưng không phát hiện ra chút gì.Cố Nhị Dũng nhẹ nhàng kéo hai người lại: "Đi tiếp nữa là đến nơi phát hiện ra người toàn thân mọc đầy lông đen lần trước rồi, hai người nhất định phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm gì, Tống Dập, ngươi phải bảo vệ muội muội ta cho tốt."Tống Dập khẽ gật đầu: "Ừ."Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu ra hiệu tiếp tục đi lên.Còn chưa đi được một khắc, Cố Nhị Dũng đi đầu bỗng nhiên quay đầu ra hiệu cho hai người dừng lại.Ba người nín thở, nhìn về phía khu rừng phía trước, bỗng nhiên, một bóng đen từ trên một cái cây nhảy sang một cái cây khác.