Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 272

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Mặc dù hai huynh đệ cũng bị thương nhưng so với mấy người nằm trên đất, bọn họ vẫn lời!Còn những kẻ nằm trên đất, bình thường chúng đều ức h.i.ế.p những người bán hàng rong, lần đầu tiên gặp phải kẻ cứng đầu như vậy! Đám người đều bị đánh đến nỗi không còn răng.Bọn họ vừa bị đánh một trận, giờ còn phải nghe bọn họ kể lại trước mặt mọi người, chúng càng không chịu nổi. Khi chúng ta ra ngoài làm ăn chẳng lẽ đều không cần mặt mũi à? Như vậy sau này bọn chúng còn làm ăn thế nào được?Tên đại ca cầm đầu cố gắng đứng dậy, chỉ vào Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh: “Được, hôm nay chúng ta dẫn theo ít huynh đệ, coi như chúng ta chịu thua, tiên thuê sạp hôm nay không cần nữa, hai tiểu tử các ngươi chờ đó, có giỏi thì lần sau còn đến đây, xem ta có tìm người g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi hay không!"Nói xong, mấy người chật vật tản ralTống Dập và Cố Tâm Nguyệt vội vàng giúp dọn dẹp xe đẩy, may mà Ngọc Nương đã cất tạm thảo dược và da thú của Tống thúc vào không gian. Chỉ tiếc là nửa giỏ phật thủ còn lại bị rơi xuống đất, những quả còn tốt hơn một chút cũng bị những người dân hiếu kỳ nhặt sạch.Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh còn muốn đưa tay đi nhặt, Cố Tâm Nguyệt vội ngăn lại: "Thôi, đừng nhặt nữa, vốn dĩ cũng không còn nhiều, chúng ta về sớm thôi.""Nhưng da thú của Tống thúc và thảo dược của Ngọc Nương vẫn chưa kịp bán!" Cố Tam Thanh lẩm bẩm."Hôm nay không kịp rồi, để lần sau đi, chúng ta về trước đã." Tống Dập cũng bước ra khuyên nhủ.Những tên côn đồ vừa bỏ chạy kia vẫn chưa rõ lai lịch, lỡ như chúng bỗng nhiên tìm người quay lại, đánh úp bất ngờ thì bọn họ phải làm thế nào? Mặc dù trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đã giúp xử lý đơn giản vết xước trên mặt của hai người, vết sưng cũng đã giảm bớt, nhưng khi mọi người trở về núi, những người còn lại vẫn giật mình.Việc bọn họ đi đến một tòa thành xa lạ để kinh doanh vốn đã không dễ dàng, huống chỉ bây giờ lại là thời loạn.Thật sự là sợ điều gì thì điều đó đến.Mặc dù Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đều khăng khăng rằng đối phương chỉ là đang hù dọa, không hề ra tay đánh người, nhưng mọi người vẫn không khỏi lo lắng.Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành an ủi: "Nếu không được thì lần sau chúng ta không đến Tây Thị bán hàng nữa!""Sao có thể như thế được? Chúng ta vất vả lắm mới tìm được một vị trí tốt, có một số khách hàng còn đang xếp hàng đợi ở Tây Thị để mua dưa hấu của chúng ta đấy." Cố Tam Thanh không đồng ý nói."Không đến Tây Thị, chúng ta đổi chỗ khác cũng được." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng khẳng định: "Các ngươi có phát hiện ra không, những người đến mua dưa hấu, phần lớn đều là người phụ trách đi mua sắm của các gia đình quyền quý, ngay cả những người sống ở các gia đình bình thường ở gần đó cũng chỉ mua một quả để ăn thử, thay vì bày hàng ở Tây Thị, chúng ta tự mình giao tận nơi, như vậy có lẽ cũng được."Nghe vậy, Tống Dập gật đầu: "Đúng vậy, cách này rất hay, nếu không được, chúng ta có thể nghĩ cách khác, không được thì có thể thử đến tửu lâu, giá thấp hơn một chút cũng không sao."...Hai ngày sau, vết bầm tím trên mặt Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã được Ngọc Nương chữa khỏi, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.Bốn người lại một lần nữa lên đường đến phủ Thanh Châu.

Mặc dù hai huynh đệ cũng bị thương nhưng so với mấy người nằm trên đất, bọn họ vẫn lời!

Còn những kẻ nằm trên đất, bình thường chúng đều ức h.i.ế.p những người bán hàng rong, lần đầu tiên gặp phải kẻ cứng đầu như vậy! Đám người đều bị đánh đến nỗi không còn răng.

Bọn họ vừa bị đánh một trận, giờ còn phải nghe bọn họ kể lại trước mặt mọi người, chúng càng không chịu nổi. Khi chúng ta ra ngoài làm ăn chẳng lẽ đều không cần mặt mũi à? Như vậy sau này bọn chúng còn làm ăn thế nào được?

Tên đại ca cầm đầu cố gắng đứng dậy, chỉ vào Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh: “Được, hôm nay chúng ta dẫn theo ít huynh đệ, coi như chúng ta chịu thua, tiên thuê sạp hôm nay không cần nữa, hai tiểu tử các ngươi chờ đó, có giỏi thì lần sau còn đến đây, xem ta có tìm người g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi hay không!"

Nói xong, mấy người chật vật tản ral

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vội vàng giúp dọn dẹp xe đẩy, may mà Ngọc Nương đã cất tạm thảo dược và da thú của Tống thúc vào không gian. Chỉ tiếc là nửa giỏ phật thủ còn lại bị rơi xuống đất, những quả còn tốt hơn một chút cũng bị những người dân hiếu kỳ nhặt sạch.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh còn muốn đưa tay đi nhặt, Cố Tâm Nguyệt vội ngăn lại: "Thôi, đừng nhặt nữa, vốn dĩ cũng không còn nhiều, chúng ta về sớm thôi."

"Nhưng da thú của Tống thúc và thảo dược của Ngọc Nương vẫn chưa kịp bán!" Cố Tam Thanh lẩm bẩm.

"Hôm nay không kịp rồi, để lần sau đi, chúng ta về trước đã." Tống Dập cũng bước ra khuyên nhủ.

Những tên côn đồ vừa bỏ chạy kia vẫn chưa rõ lai lịch, lỡ như chúng bỗng nhiên tìm người quay lại, đánh úp bất ngờ thì bọn họ phải làm thế nào? Mặc dù trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đã giúp xử lý đơn giản vết xước trên mặt của hai người, vết sưng cũng đã giảm bớt, nhưng khi mọi người trở về núi, những người còn lại vẫn giật mình.

Việc bọn họ đi đến một tòa thành xa lạ để kinh doanh vốn đã không dễ dàng, huống chỉ bây giờ lại là thời loạn.

Thật sự là sợ điều gì thì điều đó đến.

Mặc dù Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đều khăng khăng rằng đối phương chỉ là đang hù dọa, không hề ra tay đánh người, nhưng mọi người vẫn không khỏi lo lắng.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành an ủi: "Nếu không được thì lần sau chúng ta không đến Tây Thị bán hàng nữa!"

"Sao có thể như thế được? Chúng ta vất vả lắm mới tìm được một vị trí tốt, có một số khách hàng còn đang xếp hàng đợi ở Tây Thị để mua dưa hấu của chúng ta đấy." Cố Tam Thanh không đồng ý nói.

"Không đến Tây Thị, chúng ta đổi chỗ khác cũng được." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng khẳng định: "Các ngươi có phát hiện ra không, những người đến mua dưa hấu, phần lớn đều là người phụ trách đi mua sắm của các gia đình quyền quý, ngay cả những người sống ở các gia đình bình thường ở gần đó cũng chỉ mua một quả để ăn thử, thay vì bày hàng ở Tây Thị, chúng ta tự mình giao tận nơi, như vậy có lẽ cũng được."

Nghe vậy, Tống Dập gật đầu: "Đúng vậy, cách này rất hay, nếu không được, chúng ta có thể nghĩ cách khác, không được thì có thể thử đến tửu lâu, giá thấp hơn một chút cũng không sao."...

Hai ngày sau, vết bầm tím trên mặt Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã được Ngọc Nương chữa khỏi, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Bốn người lại một lần nữa lên đường đến phủ Thanh Châu.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Mặc dù hai huynh đệ cũng bị thương nhưng so với mấy người nằm trên đất, bọn họ vẫn lời!Còn những kẻ nằm trên đất, bình thường chúng đều ức h.i.ế.p những người bán hàng rong, lần đầu tiên gặp phải kẻ cứng đầu như vậy! Đám người đều bị đánh đến nỗi không còn răng.Bọn họ vừa bị đánh một trận, giờ còn phải nghe bọn họ kể lại trước mặt mọi người, chúng càng không chịu nổi. Khi chúng ta ra ngoài làm ăn chẳng lẽ đều không cần mặt mũi à? Như vậy sau này bọn chúng còn làm ăn thế nào được?Tên đại ca cầm đầu cố gắng đứng dậy, chỉ vào Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh: “Được, hôm nay chúng ta dẫn theo ít huynh đệ, coi như chúng ta chịu thua, tiên thuê sạp hôm nay không cần nữa, hai tiểu tử các ngươi chờ đó, có giỏi thì lần sau còn đến đây, xem ta có tìm người g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi hay không!"Nói xong, mấy người chật vật tản ralTống Dập và Cố Tâm Nguyệt vội vàng giúp dọn dẹp xe đẩy, may mà Ngọc Nương đã cất tạm thảo dược và da thú của Tống thúc vào không gian. Chỉ tiếc là nửa giỏ phật thủ còn lại bị rơi xuống đất, những quả còn tốt hơn một chút cũng bị những người dân hiếu kỳ nhặt sạch.Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh còn muốn đưa tay đi nhặt, Cố Tâm Nguyệt vội ngăn lại: "Thôi, đừng nhặt nữa, vốn dĩ cũng không còn nhiều, chúng ta về sớm thôi.""Nhưng da thú của Tống thúc và thảo dược của Ngọc Nương vẫn chưa kịp bán!" Cố Tam Thanh lẩm bẩm."Hôm nay không kịp rồi, để lần sau đi, chúng ta về trước đã." Tống Dập cũng bước ra khuyên nhủ.Những tên côn đồ vừa bỏ chạy kia vẫn chưa rõ lai lịch, lỡ như chúng bỗng nhiên tìm người quay lại, đánh úp bất ngờ thì bọn họ phải làm thế nào? Mặc dù trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đã giúp xử lý đơn giản vết xước trên mặt của hai người, vết sưng cũng đã giảm bớt, nhưng khi mọi người trở về núi, những người còn lại vẫn giật mình.Việc bọn họ đi đến một tòa thành xa lạ để kinh doanh vốn đã không dễ dàng, huống chỉ bây giờ lại là thời loạn.Thật sự là sợ điều gì thì điều đó đến.Mặc dù Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đều khăng khăng rằng đối phương chỉ là đang hù dọa, không hề ra tay đánh người, nhưng mọi người vẫn không khỏi lo lắng.Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành an ủi: "Nếu không được thì lần sau chúng ta không đến Tây Thị bán hàng nữa!""Sao có thể như thế được? Chúng ta vất vả lắm mới tìm được một vị trí tốt, có một số khách hàng còn đang xếp hàng đợi ở Tây Thị để mua dưa hấu của chúng ta đấy." Cố Tam Thanh không đồng ý nói."Không đến Tây Thị, chúng ta đổi chỗ khác cũng được." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng khẳng định: "Các ngươi có phát hiện ra không, những người đến mua dưa hấu, phần lớn đều là người phụ trách đi mua sắm của các gia đình quyền quý, ngay cả những người sống ở các gia đình bình thường ở gần đó cũng chỉ mua một quả để ăn thử, thay vì bày hàng ở Tây Thị, chúng ta tự mình giao tận nơi, như vậy có lẽ cũng được."Nghe vậy, Tống Dập gật đầu: "Đúng vậy, cách này rất hay, nếu không được, chúng ta có thể nghĩ cách khác, không được thì có thể thử đến tửu lâu, giá thấp hơn một chút cũng không sao."...Hai ngày sau, vết bầm tím trên mặt Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã được Ngọc Nương chữa khỏi, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.Bốn người lại một lần nữa lên đường đến phủ Thanh Châu.

Chương 272