Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 283

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Hơn nữa, bọn họ lại còn đụng phải tam thiếu gia nổi tiếng chơi bời, càng kinh khủng hơn là tam thiếu gia nhà họ Tân còn tỏ ra rất quen thuộc với những người này.Lúc này nếu bọn họ giải thích chỉ là đùa thôi thì còn kịp không?Nhìn tên mặt sẹo và đám người kia xếp hàng ngay ngắn, trông như một lũ chim cút, vài người lính canh ở cổng thành cũng run rẩy đi đến, bọn họ cúi đầu khom lưng, tỏ ý là vừa rồi không để ý đến tình hình bên ngoài.Tân Tranh nghiến răng, cười nói: "Cút! Chờ lát nữa ta sẽ từ từ tính số với các ngươi!" Hai nhóm người lập tức lăn lộn bò trườn chạy mất.Chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.Cố Tâm Nguyệt hẳng giọng, xã giao: "Vừa rồi cảm ơn Tần công tử đã ra tay cứu giúp! Không ngờ công tử vẫn còn ở lại phủ Thanh Châu, lại còn tình cờ gặp ở cổng thành, giúp chúng ta một việc lớn, thật sự là vô cùng cảm kích."Tần Tranh mỉm cười nhàn nhạt, mở lời: "Thật sự rất tình cờ, chúng ta vừa định ra khỏi thành, chỉ là tình cờ đi ngang qua, chỉ là tiện tay mà thôi.A Tùng ở bên cạnh âm thầm trợn mắt.Không biết là ai sáng sớm đã muốn ra khỏi thành tìm người.Không biết là ai sáng sớm đã đợi người ở phủ nửa ngày.Không biết là ai vừa nghe nói có thể bọn họ đã gặp chuyện trên đường, liên vội vàng chạy đến tìm người.Chuyện nào trong số này trông có vẻ tình cờ?Tống Dập nghe hắn nói vậy, liền chắp tay nói: "Nếu Tần công tử đã có việc ra khỏi thành, chúng ta không làm phiền nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”Nói xong hắn liền kéo Cố Tâm Nguyệt và những người khác đi vào cổng thành. "Này! Các ngươi chờ một chút." Tân Tranh dừng lại, sờ mũi nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì gấp, đã có duyên gặp nhau ở đây, hay là cùng đến trà lâu ngồi uống chén trà từ từ nói chuyện."Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã đưa thức ăn đến trễ, nếu còn đợi nữa thì thức ăn sẽ hỏng nên bọn họ đi đến Tần phủ trước để đưa thúc án.Cố Tâm Nguyệt thấy Tần Tranh nhiệt tình mời như vậy, không khỏi nghĩ đến hắn chính là đại kim chủ đầu tiên của nàng! Hơn nữa hiện tại việc làm ăn của Tân phủ cũng là của nhà bọn họ. Nàng đương nhiên phải đối xử với hắn theo tiêu chuẩn VVWVIPI "A Dập, hay là chúng ta đến gặp phu tử trước rồi hãy cùng đến trà lâu." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Dập."Ừ." Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt có ý muốn đi, cũng không tiện từ chối.Huống chi vừa rồi Tân công tử còn ra tay cứu giúp bọn họ.Vì vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa của Tân Tranh, mọi người định đi vòng từ phía nam phủ thành đi ngang qua nhà Khương phu tử để nói một tiếng. Sau đó tìm một trà lâu yên tĩnh gần đó.Vừa ngồi xuống, Tân Tranh đã hỏi: "Nghe quản gia nhà bếp nói, các ngươi đã đưa đồ ăn đến Tần phủ một tháng nay, tại sao lại không đến tìm ta?"Tống Dập giải thích: "Việc đưa đồ ăn đến Tần phủ vẫn luôn do hai ca ca phụ trách, ta và A Nguyệt còn có việc khác ở trong thành nên chưa từng đến Tân phủ, cũng không biết Tân công tử đã trở vê từ kinh thành!"Sau đó hắn lại chủ động hỏi: "Đúng rồi, trước đây không phải Tân công tử đã nói sẽ ở lại kinh thành phát triển à? Tại sao lại trở về phủ Thanh Châu?"Tân Tranh sửng sốt khi bị hỏi, sau đó trả lời: "Từ sau Tết, ta vẫn luôn ở lại kinh thành, lần này ta trở về chỉ là để thăm mẫu thân, dù sao mấy tháng nay phủ Thanh Châu đã đóng cửa thành, ta lo lắng tình hình trong nhà.”

Hơn nữa, bọn họ lại còn đụng phải tam thiếu gia nổi tiếng chơi bời, càng kinh khủng hơn là tam thiếu gia nhà họ Tân còn tỏ ra rất quen thuộc với những người này.

Lúc này nếu bọn họ giải thích chỉ là đùa thôi thì còn kịp không?

Nhìn tên mặt sẹo và đám người kia xếp hàng ngay ngắn, trông như một lũ chim cút, vài người lính canh ở cổng thành cũng run rẩy đi đến, bọn họ cúi đầu khom lưng, tỏ ý là vừa rồi không để ý đến tình hình bên ngoài.

Tân Tranh nghiến răng, cười nói: "Cút! Chờ lát nữa ta sẽ từ từ tính số với các ngươi!" Hai nhóm người lập tức lăn lộn bò trườn chạy mất.

Chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.

Cố Tâm Nguyệt hẳng giọng, xã giao: "Vừa rồi cảm ơn Tần công tử đã ra tay cứu giúp! Không ngờ công tử vẫn còn ở lại phủ Thanh Châu, lại còn tình cờ gặp ở cổng thành, giúp chúng ta một việc lớn, thật sự là vô cùng cảm kích."

Tần Tranh mỉm cười nhàn nhạt, mở lời: "Thật sự rất tình cờ, chúng ta vừa định ra khỏi thành, chỉ là tình cờ đi ngang qua, chỉ là tiện tay mà thôi.

A Tùng ở bên cạnh âm thầm trợn mắt.

Không biết là ai sáng sớm đã muốn ra khỏi thành tìm người.

Không biết là ai sáng sớm đã đợi người ở phủ nửa ngày.

Không biết là ai vừa nghe nói có thể bọn họ đã gặp chuyện trên đường, liên vội vàng chạy đến tìm người.

Chuyện nào trong số này trông có vẻ tình cờ?

Tống Dập nghe hắn nói vậy, liền chắp tay nói: "Nếu Tần công tử đã có việc ra khỏi thành, chúng ta không làm phiền nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

Nói xong hắn liền kéo Cố Tâm Nguyệt và những người khác đi vào cổng thành. "Này! Các ngươi chờ một chút." Tân Tranh dừng lại, sờ mũi nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì gấp, đã có duyên gặp nhau ở đây, hay là cùng đến trà lâu ngồi uống chén trà từ từ nói chuyện."

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã đưa thức ăn đến trễ, nếu còn đợi nữa thì thức ăn sẽ hỏng nên bọn họ đi đến Tần phủ trước để đưa thúc án.

Cố Tâm Nguyệt thấy Tần Tranh nhiệt tình mời như vậy, không khỏi nghĩ đến hắn chính là đại kim chủ đầu tiên của nàng! Hơn nữa hiện tại việc làm ăn của Tân phủ cũng là của nhà bọn họ. Nàng đương nhiên phải đối xử với hắn theo tiêu chuẩn VVWVIPI "A Dập, hay là chúng ta đến gặp phu tử trước rồi hãy cùng đến trà lâu." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Dập.

"Ừ." Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt có ý muốn đi, cũng không tiện từ chối.

Huống chi vừa rồi Tân công tử còn ra tay cứu giúp bọn họ.

Vì vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa của Tân Tranh, mọi người định đi vòng từ phía nam phủ thành đi ngang qua nhà Khương phu tử để nói một tiếng. Sau đó tìm một trà lâu yên tĩnh gần đó.

Vừa ngồi xuống, Tân Tranh đã hỏi: "Nghe quản gia nhà bếp nói, các ngươi đã đưa đồ ăn đến Tần phủ một tháng nay, tại sao lại không đến tìm ta?"

Tống Dập giải thích: "Việc đưa đồ ăn đến Tần phủ vẫn luôn do hai ca ca phụ trách, ta và A Nguyệt còn có việc khác ở trong thành nên chưa từng đến Tân phủ, cũng không biết Tân công tử đã trở vê từ kinh thành!"

Sau đó hắn lại chủ động hỏi: "Đúng rồi, trước đây không phải Tân công tử đã nói sẽ ở lại kinh thành phát triển à? Tại sao lại trở về phủ Thanh Châu?"

Tân Tranh sửng sốt khi bị hỏi, sau đó trả lời: "Từ sau Tết, ta vẫn luôn ở lại kinh thành, lần này ta trở về chỉ là để thăm mẫu thân, dù sao mấy tháng nay phủ Thanh Châu đã đóng cửa thành, ta lo lắng tình hình trong nhà.”

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Hơn nữa, bọn họ lại còn đụng phải tam thiếu gia nổi tiếng chơi bời, càng kinh khủng hơn là tam thiếu gia nhà họ Tân còn tỏ ra rất quen thuộc với những người này.Lúc này nếu bọn họ giải thích chỉ là đùa thôi thì còn kịp không?Nhìn tên mặt sẹo và đám người kia xếp hàng ngay ngắn, trông như một lũ chim cút, vài người lính canh ở cổng thành cũng run rẩy đi đến, bọn họ cúi đầu khom lưng, tỏ ý là vừa rồi không để ý đến tình hình bên ngoài.Tân Tranh nghiến răng, cười nói: "Cút! Chờ lát nữa ta sẽ từ từ tính số với các ngươi!" Hai nhóm người lập tức lăn lộn bò trườn chạy mất.Chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.Cố Tâm Nguyệt hẳng giọng, xã giao: "Vừa rồi cảm ơn Tần công tử đã ra tay cứu giúp! Không ngờ công tử vẫn còn ở lại phủ Thanh Châu, lại còn tình cờ gặp ở cổng thành, giúp chúng ta một việc lớn, thật sự là vô cùng cảm kích."Tần Tranh mỉm cười nhàn nhạt, mở lời: "Thật sự rất tình cờ, chúng ta vừa định ra khỏi thành, chỉ là tình cờ đi ngang qua, chỉ là tiện tay mà thôi.A Tùng ở bên cạnh âm thầm trợn mắt.Không biết là ai sáng sớm đã muốn ra khỏi thành tìm người.Không biết là ai sáng sớm đã đợi người ở phủ nửa ngày.Không biết là ai vừa nghe nói có thể bọn họ đã gặp chuyện trên đường, liên vội vàng chạy đến tìm người.Chuyện nào trong số này trông có vẻ tình cờ?Tống Dập nghe hắn nói vậy, liền chắp tay nói: "Nếu Tần công tử đã có việc ra khỏi thành, chúng ta không làm phiền nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”Nói xong hắn liền kéo Cố Tâm Nguyệt và những người khác đi vào cổng thành. "Này! Các ngươi chờ một chút." Tân Tranh dừng lại, sờ mũi nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì gấp, đã có duyên gặp nhau ở đây, hay là cùng đến trà lâu ngồi uống chén trà từ từ nói chuyện."Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã đưa thức ăn đến trễ, nếu còn đợi nữa thì thức ăn sẽ hỏng nên bọn họ đi đến Tần phủ trước để đưa thúc án.Cố Tâm Nguyệt thấy Tần Tranh nhiệt tình mời như vậy, không khỏi nghĩ đến hắn chính là đại kim chủ đầu tiên của nàng! Hơn nữa hiện tại việc làm ăn của Tân phủ cũng là của nhà bọn họ. Nàng đương nhiên phải đối xử với hắn theo tiêu chuẩn VVWVIPI "A Dập, hay là chúng ta đến gặp phu tử trước rồi hãy cùng đến trà lâu." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Dập."Ừ." Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt có ý muốn đi, cũng không tiện từ chối.Huống chi vừa rồi Tân công tử còn ra tay cứu giúp bọn họ.Vì vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa của Tân Tranh, mọi người định đi vòng từ phía nam phủ thành đi ngang qua nhà Khương phu tử để nói một tiếng. Sau đó tìm một trà lâu yên tĩnh gần đó.Vừa ngồi xuống, Tân Tranh đã hỏi: "Nghe quản gia nhà bếp nói, các ngươi đã đưa đồ ăn đến Tần phủ một tháng nay, tại sao lại không đến tìm ta?"Tống Dập giải thích: "Việc đưa đồ ăn đến Tần phủ vẫn luôn do hai ca ca phụ trách, ta và A Nguyệt còn có việc khác ở trong thành nên chưa từng đến Tân phủ, cũng không biết Tân công tử đã trở vê từ kinh thành!"Sau đó hắn lại chủ động hỏi: "Đúng rồi, trước đây không phải Tân công tử đã nói sẽ ở lại kinh thành phát triển à? Tại sao lại trở về phủ Thanh Châu?"Tân Tranh sửng sốt khi bị hỏi, sau đó trả lời: "Từ sau Tết, ta vẫn luôn ở lại kinh thành, lần này ta trở về chỉ là để thăm mẫu thân, dù sao mấy tháng nay phủ Thanh Châu đã đóng cửa thành, ta lo lắng tình hình trong nhà.”

Chương 283