Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 286

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Tần mẫu thấy thái độ của hắn nghiêm túc và kiên quyết như vậy, biết rằng hắn đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu bà tiếp tục nói nữa, e rằng ngay cả chuyện đi xem mắt hắn cũng sẽ hủy bỏ.Bà bèn đành bất đắc dĩ đồng ý. ...Bên kia Cố Tâm Nguyệt và ba người trở về núi. Nhân lúc ăn tối, nàng trực tiếp nói chuyện định cư với mọi người.Dù sao Tần Tranh cũng đã chắc chắn như vậy, có lẽ chuyện này sẽ không có gì trục trặc.Nói sớm ra, mọi người cũng chuẩn bị sớm. Nghe vậy, mọi người đều im lặng một lúc.Dù sao thì tin tức này cũng quá đột ngột, bọn họ vốn tưởng rằng năm nay nhất định phải ở lại núi ăn Tết.Mới hôm trước, mọi người còn bàn nhau xem nên chuẩn bị những gì, không ngờ giờ lại có chuyển biến, có thể trực tiếp đến kinh thành?"Thật hay giả vậy? Bằng hữu của các ngươi chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Vậy chúng ta có nên đi không? Dù sao ta cũng đã quen ở trên núi rồi, vậy mà lại có chút không nỡ? Hơn nữa sau này chúng ta thật sự không về thôn Lê Hoa nữa à?" Hứa Thị lẩm bẩm. "Cơ hội tốt như vậy, nếu thật sự có thể vào thành, chắc chắn phải đi! Trước kia chúng ta ở lại trên núi vốn chỉ là tạm thời, sao có thể ở đây mãi được." Cố Nhị Dũng không đồng ý nói.Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với ở thôn Lê Hoa trước kia, hơn nữa sau này muội muội và muội phu đều ở lại trong thành, trong thời loạn thế này, một nhà chúng ta không nên chia cắt!"Hôm nay Tống Chính Quang cũng được mời đến, nghe vậy, ông ta cũng phụ họa: "Đã có cơ hội vào thành thì chắc chắn phải vào, hơn nữa không phải Tống Dập định đi học thi cử à? Vào thành sớm thì vào thư viện sớm!”"Tống huynh nói đúng, đây là chuyện đáng mừng! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, chỉ là tất cả chúng ta đều có thể vào thành à?" Cố lão đầu xác nhận.Tống Dập dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Những người có giấy thông hành thì đầu có thể, còn cha ta và những người khác, tình hình quá phức tạp, tạm thời vẫn không thể ra ngoài mạo hiểm."Nghe vậy, mọi người vừa rồi còn mặt mày hớn hở, giờ lại trầm xuống."Hay là thế này, ta và cha các con ở lại trên núi nhé!" Hứa Thị hỏi ý kiến: "Mở được nhiều đất hoang như vậy, chúng ta đều đi hết, người ở hậu sơn sao mà trồng trọt được? Mấy hài tử các con cứ vào thành ổn định trước, sau này ổn định rồi thì đón chúng ta đến.""Cha, mẫu thân, hai người tuổi đã cao, không hợp ở lại trên núi, hai người cứ đi theo Tâm Nguyệt và những người khác vào thành, chúng con ở lại giúp cha và mẫu thân trồng trọt." Cố Đại Sơn cũng lên tiếng."Hay là con ở lại giúp cha, còn mọi người..." Tống Thanh Hoan cũng đề nghi."Được rồi!" Tống Chính Quang vỗ đùi: “Các ngươi đừng tranh nữa, cơ hội này khó có được như thế nào thì không cần ta phải nói chứ? Hai hài tử A Dập và Tâm Nguyệt phải vất vả lắm mới giành được cơ hội, các ngươi còn chân chừ gì nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới có thể định cư ở trong thành!""Tất cả các ngươi đều đi đi! Các ngươi không cần lo lắng về ngọn núi này, có lão Tống ta ở đây, sẽ không chậm trễ việc gì đâu! Các ngươi cứ yên tâm!”Thấy mọi người đều đang lo lắng cho nhau, Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Cha, mẫu thân, hai người đừng lo, chúng ta vào thành trước chỉ là bước đầu thôi, đợi sau này ổn định ở trong thành, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm cách đón cha chồng và những người khác đến, chỉ là tình hình hiện tại rất cấp bách, chúng ta không thể mạo hiểm!"

Tần mẫu thấy thái độ của hắn nghiêm túc và kiên quyết như vậy, biết rằng hắn đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu bà tiếp tục nói nữa, e rằng ngay cả chuyện đi xem mắt hắn cũng sẽ hủy bỏ.

Bà bèn đành bất đắc dĩ đồng ý. ...

Bên kia Cố Tâm Nguyệt và ba người trở về núi. Nhân lúc ăn tối, nàng trực tiếp nói chuyện định cư với mọi người.

Dù sao Tần Tranh cũng đã chắc chắn như vậy, có lẽ chuyện này sẽ không có gì trục trặc.

Nói sớm ra, mọi người cũng chuẩn bị sớm. Nghe vậy, mọi người đều im lặng một lúc.

Dù sao thì tin tức này cũng quá đột ngột, bọn họ vốn tưởng rằng năm nay nhất định phải ở lại núi ăn Tết.

Mới hôm trước, mọi người còn bàn nhau xem nên chuẩn bị những gì, không ngờ giờ lại có chuyển biến, có thể trực tiếp đến kinh thành?

"Thật hay giả vậy? Bằng hữu của các ngươi chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Vậy chúng ta có nên đi không? Dù sao ta cũng đã quen ở trên núi rồi, vậy mà lại có chút không nỡ? Hơn nữa sau này chúng ta thật sự không về thôn Lê Hoa nữa à?" Hứa Thị lẩm bẩm. "Cơ hội tốt như vậy, nếu thật sự có thể vào thành, chắc chắn phải đi! Trước kia chúng ta ở lại trên núi vốn chỉ là tạm thời, sao có thể ở đây mãi được." Cố Nhị Dũng không đồng ý nói.

Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với ở thôn Lê Hoa trước kia, hơn nữa sau này muội muội và muội phu đều ở lại trong thành, trong thời loạn thế này, một nhà chúng ta không nên chia cắt!"

Hôm nay Tống Chính Quang cũng được mời đến, nghe vậy, ông ta cũng phụ họa: "Đã có cơ hội vào thành thì chắc chắn phải vào, hơn nữa không phải Tống Dập định đi học thi cử à? Vào thành sớm thì vào thư viện sớm!”

"Tống huynh nói đúng, đây là chuyện đáng mừng! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, chỉ là tất cả chúng ta đều có thể vào thành à?" Cố lão đầu xác nhận.

Tống Dập dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Những người có giấy thông hành thì đầu có thể, còn cha ta và những người khác, tình hình quá phức tạp, tạm thời vẫn không thể ra ngoài mạo hiểm."

Nghe vậy, mọi người vừa rồi còn mặt mày hớn hở, giờ lại trầm xuống.

"Hay là thế này, ta và cha các con ở lại trên núi nhé!" Hứa Thị hỏi ý kiến: "Mở được nhiều đất hoang như vậy, chúng ta đều đi hết, người ở hậu sơn sao mà trồng trọt được? Mấy hài tử các con cứ vào thành ổn định trước, sau này ổn định rồi thì đón chúng ta đến."

"Cha, mẫu thân, hai người tuổi đã cao, không hợp ở lại trên núi, hai người cứ đi theo Tâm Nguyệt và những người khác vào thành, chúng con ở lại giúp cha và mẫu thân trồng trọt." Cố Đại Sơn cũng lên tiếng.

"Hay là con ở lại giúp cha, còn mọi người..." Tống Thanh Hoan cũng đề nghi.

"Được rồi!" Tống Chính Quang vỗ đùi: “Các ngươi đừng tranh nữa, cơ hội này khó có được như thế nào thì không cần ta phải nói chứ? Hai hài tử A Dập và Tâm Nguyệt phải vất vả lắm mới giành được cơ hội, các ngươi còn chân chừ gì nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới có thể định cư ở trong thành!"

"Tất cả các ngươi đều đi đi! Các ngươi không cần lo lắng về ngọn núi này, có lão Tống ta ở đây, sẽ không chậm trễ việc gì đâu! Các ngươi cứ yên tâm!”

Thấy mọi người đều đang lo lắng cho nhau, Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Cha, mẫu thân, hai người đừng lo, chúng ta vào thành trước chỉ là bước đầu thôi, đợi sau này ổn định ở trong thành, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm cách đón cha chồng và những người khác đến, chỉ là tình hình hiện tại rất cấp bách, chúng ta không thể mạo hiểm!"

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Tần mẫu thấy thái độ của hắn nghiêm túc và kiên quyết như vậy, biết rằng hắn đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu bà tiếp tục nói nữa, e rằng ngay cả chuyện đi xem mắt hắn cũng sẽ hủy bỏ.Bà bèn đành bất đắc dĩ đồng ý. ...Bên kia Cố Tâm Nguyệt và ba người trở về núi. Nhân lúc ăn tối, nàng trực tiếp nói chuyện định cư với mọi người.Dù sao Tần Tranh cũng đã chắc chắn như vậy, có lẽ chuyện này sẽ không có gì trục trặc.Nói sớm ra, mọi người cũng chuẩn bị sớm. Nghe vậy, mọi người đều im lặng một lúc.Dù sao thì tin tức này cũng quá đột ngột, bọn họ vốn tưởng rằng năm nay nhất định phải ở lại núi ăn Tết.Mới hôm trước, mọi người còn bàn nhau xem nên chuẩn bị những gì, không ngờ giờ lại có chuyển biến, có thể trực tiếp đến kinh thành?"Thật hay giả vậy? Bằng hữu của các ngươi chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Vậy chúng ta có nên đi không? Dù sao ta cũng đã quen ở trên núi rồi, vậy mà lại có chút không nỡ? Hơn nữa sau này chúng ta thật sự không về thôn Lê Hoa nữa à?" Hứa Thị lẩm bẩm. "Cơ hội tốt như vậy, nếu thật sự có thể vào thành, chắc chắn phải đi! Trước kia chúng ta ở lại trên núi vốn chỉ là tạm thời, sao có thể ở đây mãi được." Cố Nhị Dũng không đồng ý nói.Cố Tam Thanh cũng lên tiếng: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta làm ăn buôn bán, thoải mái hơn nhiều so với ở thôn Lê Hoa trước kia, hơn nữa sau này muội muội và muội phu đều ở lại trong thành, trong thời loạn thế này, một nhà chúng ta không nên chia cắt!"Hôm nay Tống Chính Quang cũng được mời đến, nghe vậy, ông ta cũng phụ họa: "Đã có cơ hội vào thành thì chắc chắn phải vào, hơn nữa không phải Tống Dập định đi học thi cử à? Vào thành sớm thì vào thư viện sớm!”"Tống huynh nói đúng, đây là chuyện đáng mừng! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, chỉ là tất cả chúng ta đều có thể vào thành à?" Cố lão đầu xác nhận.Tống Dập dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Những người có giấy thông hành thì đầu có thể, còn cha ta và những người khác, tình hình quá phức tạp, tạm thời vẫn không thể ra ngoài mạo hiểm."Nghe vậy, mọi người vừa rồi còn mặt mày hớn hở, giờ lại trầm xuống."Hay là thế này, ta và cha các con ở lại trên núi nhé!" Hứa Thị hỏi ý kiến: "Mở được nhiều đất hoang như vậy, chúng ta đều đi hết, người ở hậu sơn sao mà trồng trọt được? Mấy hài tử các con cứ vào thành ổn định trước, sau này ổn định rồi thì đón chúng ta đến.""Cha, mẫu thân, hai người tuổi đã cao, không hợp ở lại trên núi, hai người cứ đi theo Tâm Nguyệt và những người khác vào thành, chúng con ở lại giúp cha và mẫu thân trồng trọt." Cố Đại Sơn cũng lên tiếng."Hay là con ở lại giúp cha, còn mọi người..." Tống Thanh Hoan cũng đề nghi."Được rồi!" Tống Chính Quang vỗ đùi: “Các ngươi đừng tranh nữa, cơ hội này khó có được như thế nào thì không cần ta phải nói chứ? Hai hài tử A Dập và Tâm Nguyệt phải vất vả lắm mới giành được cơ hội, các ngươi còn chân chừ gì nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới có thể định cư ở trong thành!""Tất cả các ngươi đều đi đi! Các ngươi không cần lo lắng về ngọn núi này, có lão Tống ta ở đây, sẽ không chậm trễ việc gì đâu! Các ngươi cứ yên tâm!”Thấy mọi người đều đang lo lắng cho nhau, Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Cha, mẫu thân, hai người đừng lo, chúng ta vào thành trước chỉ là bước đầu thôi, đợi sau này ổn định ở trong thành, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm cách đón cha chồng và những người khác đến, chỉ là tình hình hiện tại rất cấp bách, chúng ta không thể mạo hiểm!"

Chương 286