Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 288
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Thôi, coi như là trả ơn cho tình nghĩa ngày xưa hắn mắc nợ nàng.Lần này coi như hẳn đã trả hết.Nghĩ đến đây, vừa xuống xe, Tần Tranh đã thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Hắn liền sải bước đi vào phủ nha.Trên xe ngựa chỉ còn lại Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt tò mò vén rèm lên: “Đây chính là phủ nha à? Quả nhiên rất uy nghiêm, không biết bên trong thế nào?"Tống Dập tưởng nàng muốn xuống xe đi xem, liên cảnh giác nói: "Không được xuống, phủ nha không phải nơi có thể tùy tiện vào, sau này khi chuyển vào thành, nàng cũng đừng ởi lung tung một mình, nhất là khu thành bắc này."Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là hài tử à, còn đi lung tung.”"Không đi lung tung là tốt, sau này nếu nàng muốn đi đâu xa thì nàng nhớ gọi ta đi cùng." Tống Dập hài lòng gật đầu cười nói.Lúc này đang là buổi trưa, trước cửa phủ nha có không ít người ra vào. Cố Tâm Nguyệt ngôi trong xe cũng thấy chán, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng không khỏi tò mò vén rèm lên nhìn.Trước cửa phủ nha.Tên tiểu bá vương khét tiếng của phủ Thanh Châu - Ngô Phi Vũ đang cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vừa đi đến cửa, hắn vô tình liếc nhìn chiếc xe ngựa bên ngoài.Chỉ thấy trong rèm, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra ngoài, đôi mắt hạnh nhân đang nhìn chằm chằm sang bên kia đường.Khuôn mặt và ánh mắt này khiến tim hắn đập lỡ một nhịp, vội vàng kéo ngựa dừng lại.Một lúc sau, hắn vẫn đứng ngây ra tại chỗ.Lúc hắn hoàn hồn lại thì rèm xe đã không còn ai nữa.Thấy hắn đứng ngây ra đó, người hầu bên cạnh lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?” "Chiếc xe ngựa trước cửa là của ai?" Ngô Phi Vũ vội vàng hỏi."Vừa nãy ta gặp Tần tam công tử đến phòng hộ tịch nói có việc, xe ngựa có lẽ là của hắn đỗ ở đây." Người hầu bên cạnh đáp, sau đó thấy hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào xe ngựa, liền hỏi: "Có cần đi xem người ngồi trong xe ngựa là ai không?”"Tần tam thiếu gia à? Không cân đâu, chắc là nữ tử lương thiện hắn lừa từ nơi khác về để đưa người ta đến nhập hộ khẩu, không có gì đẹp đẽ đâu, đi thôi!" Nói rồi, Ngô đại thiếu gia liên thúc ngựa chạy đi.Người hầu bên cạnh không hiểu gì, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập ngồi trong xe ngựa thầm thì với nhau một lúc, không bao lâu sau, Tần Tranh liền dẫn theo A Tùng quay lại.Vừa lên xe ngựa, hắn liền ung dung rút một cuốn sổ từ trong tay áo ra đưa cho Tống Dập: "Số hộ khẩu và giấy phép vào thành của hai người đều ở đây, cất cẩn thận vào.”Tống Dập chắp tay nói: "Làm phiền rồi, cảm ơn!""Không biết Tân công tử đã dùng bữa trưa chưa? Nếu chưa, hay là ta và A Dập mời ngươi ăn một bữa cơm nhé!" Cố Tâm Nguyệt đề nghị, dù sao hôm nay nàng cũng nhận được ơn lớn như vậy, ít nhất cũng phải bày tỏ trước đã. "Chỉ muốn trả công ta bằng bữa ăn ở quán rượu ven đường này thôi à?" Tần Tranh khoát tay cười nói: "Sau này đợi hai người chuyển nhà rồi hãy mời ta ăn đại tiệc nhé!""Được thôi, đợi chúng ta chuyển nhà xong nhất định sẽ trọng tạ!" Cố Tâm Nguyệt cảm kích nói."Được, nợ trước vậy." Tân Tranh cười nói: "Đúng rồi, hai người sắp chuyển nhà, chuyện nhà cửa phải định sớm, vừa khéo ta có một căn nhà bỏ không, nếu hai người không chê thì nhân lúc này rảnh có thể đi xem trước."
Thôi, coi như là trả ơn cho tình nghĩa ngày xưa hắn mắc nợ nàng.
Lần này coi như hẳn đã trả hết.
Nghĩ đến đây, vừa xuống xe, Tần Tranh đã thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hắn liền sải bước đi vào phủ nha.
Trên xe ngựa chỉ còn lại Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt tò mò vén rèm lên: “Đây chính là phủ nha à? Quả nhiên rất uy nghiêm, không biết bên trong thế nào?"
Tống Dập tưởng nàng muốn xuống xe đi xem, liên cảnh giác nói: "Không được xuống, phủ nha không phải nơi có thể tùy tiện vào, sau này khi chuyển vào thành, nàng cũng đừng ởi lung tung một mình, nhất là khu thành bắc này."
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là hài tử à, còn đi lung tung.”
"Không đi lung tung là tốt, sau này nếu nàng muốn đi đâu xa thì nàng nhớ gọi ta đi cùng." Tống Dập hài lòng gật đầu cười nói.
Lúc này đang là buổi trưa, trước cửa phủ nha có không ít người ra vào. Cố Tâm Nguyệt ngôi trong xe cũng thấy chán, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng không khỏi tò mò vén rèm lên nhìn.
Trước cửa phủ nha.
Tên tiểu bá vương khét tiếng của phủ Thanh Châu - Ngô Phi Vũ đang cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vừa đi đến cửa, hắn vô tình liếc nhìn chiếc xe ngựa bên ngoài.
Chỉ thấy trong rèm, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra ngoài, đôi mắt hạnh nhân đang nhìn chằm chằm sang bên kia đường.
Khuôn mặt và ánh mắt này khiến tim hắn đập lỡ một nhịp, vội vàng kéo ngựa dừng lại.
Một lúc sau, hắn vẫn đứng ngây ra tại chỗ.
Lúc hắn hoàn hồn lại thì rèm xe đã không còn ai nữa.
Thấy hắn đứng ngây ra đó, người hầu bên cạnh lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?” "Chiếc xe ngựa trước cửa là của ai?" Ngô Phi Vũ vội vàng hỏi.
"Vừa nãy ta gặp Tần tam công tử đến phòng hộ tịch nói có việc, xe ngựa có lẽ là của hắn đỗ ở đây." Người hầu bên cạnh đáp, sau đó thấy hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào xe ngựa, liền hỏi: "Có cần đi xem người ngồi trong xe ngựa là ai không?”
"Tần tam thiếu gia à? Không cân đâu, chắc là nữ tử lương thiện hắn lừa từ nơi khác về để đưa người ta đến nhập hộ khẩu, không có gì đẹp đẽ đâu, đi thôi!" Nói rồi, Ngô đại thiếu gia liên thúc ngựa chạy đi.
Người hầu bên cạnh không hiểu gì, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập ngồi trong xe ngựa thầm thì với nhau một lúc, không bao lâu sau, Tần Tranh liền dẫn theo A Tùng quay lại.
Vừa lên xe ngựa, hắn liền ung dung rút một cuốn sổ từ trong tay áo ra đưa cho Tống Dập: "Số hộ khẩu và giấy phép vào thành của hai người đều ở đây, cất cẩn thận vào.”
Tống Dập chắp tay nói: "Làm phiền rồi, cảm ơn!"
"Không biết Tân công tử đã dùng bữa trưa chưa? Nếu chưa, hay là ta và A Dập mời ngươi ăn một bữa cơm nhé!" Cố Tâm Nguyệt đề nghị, dù sao hôm nay nàng cũng nhận được ơn lớn như vậy, ít nhất cũng phải bày tỏ trước đã. "Chỉ muốn trả công ta bằng bữa ăn ở quán rượu ven đường này thôi à?" Tần Tranh khoát tay cười nói: "Sau này đợi hai người chuyển nhà rồi hãy mời ta ăn đại tiệc nhé!"
"Được thôi, đợi chúng ta chuyển nhà xong nhất định sẽ trọng tạ!" Cố Tâm Nguyệt cảm kích nói.
"Được, nợ trước vậy." Tân Tranh cười nói: "Đúng rồi, hai người sắp chuyển nhà, chuyện nhà cửa phải định sớm, vừa khéo ta có một căn nhà bỏ không, nếu hai người không chê thì nhân lúc này rảnh có thể đi xem trước."
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Thôi, coi như là trả ơn cho tình nghĩa ngày xưa hắn mắc nợ nàng.Lần này coi như hẳn đã trả hết.Nghĩ đến đây, vừa xuống xe, Tần Tranh đã thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Hắn liền sải bước đi vào phủ nha.Trên xe ngựa chỉ còn lại Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt tò mò vén rèm lên: “Đây chính là phủ nha à? Quả nhiên rất uy nghiêm, không biết bên trong thế nào?"Tống Dập tưởng nàng muốn xuống xe đi xem, liên cảnh giác nói: "Không được xuống, phủ nha không phải nơi có thể tùy tiện vào, sau này khi chuyển vào thành, nàng cũng đừng ởi lung tung một mình, nhất là khu thành bắc này."Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là hài tử à, còn đi lung tung.”"Không đi lung tung là tốt, sau này nếu nàng muốn đi đâu xa thì nàng nhớ gọi ta đi cùng." Tống Dập hài lòng gật đầu cười nói.Lúc này đang là buổi trưa, trước cửa phủ nha có không ít người ra vào. Cố Tâm Nguyệt ngôi trong xe cũng thấy chán, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng không khỏi tò mò vén rèm lên nhìn.Trước cửa phủ nha.Tên tiểu bá vương khét tiếng của phủ Thanh Châu - Ngô Phi Vũ đang cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vừa đi đến cửa, hắn vô tình liếc nhìn chiếc xe ngựa bên ngoài.Chỉ thấy trong rèm, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra ngoài, đôi mắt hạnh nhân đang nhìn chằm chằm sang bên kia đường.Khuôn mặt và ánh mắt này khiến tim hắn đập lỡ một nhịp, vội vàng kéo ngựa dừng lại.Một lúc sau, hắn vẫn đứng ngây ra tại chỗ.Lúc hắn hoàn hồn lại thì rèm xe đã không còn ai nữa.Thấy hắn đứng ngây ra đó, người hầu bên cạnh lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?” "Chiếc xe ngựa trước cửa là của ai?" Ngô Phi Vũ vội vàng hỏi."Vừa nãy ta gặp Tần tam công tử đến phòng hộ tịch nói có việc, xe ngựa có lẽ là của hắn đỗ ở đây." Người hầu bên cạnh đáp, sau đó thấy hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào xe ngựa, liền hỏi: "Có cần đi xem người ngồi trong xe ngựa là ai không?”"Tần tam thiếu gia à? Không cân đâu, chắc là nữ tử lương thiện hắn lừa từ nơi khác về để đưa người ta đến nhập hộ khẩu, không có gì đẹp đẽ đâu, đi thôi!" Nói rồi, Ngô đại thiếu gia liên thúc ngựa chạy đi.Người hầu bên cạnh không hiểu gì, cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập ngồi trong xe ngựa thầm thì với nhau một lúc, không bao lâu sau, Tần Tranh liền dẫn theo A Tùng quay lại.Vừa lên xe ngựa, hắn liền ung dung rút một cuốn sổ từ trong tay áo ra đưa cho Tống Dập: "Số hộ khẩu và giấy phép vào thành của hai người đều ở đây, cất cẩn thận vào.”Tống Dập chắp tay nói: "Làm phiền rồi, cảm ơn!""Không biết Tân công tử đã dùng bữa trưa chưa? Nếu chưa, hay là ta và A Dập mời ngươi ăn một bữa cơm nhé!" Cố Tâm Nguyệt đề nghị, dù sao hôm nay nàng cũng nhận được ơn lớn như vậy, ít nhất cũng phải bày tỏ trước đã. "Chỉ muốn trả công ta bằng bữa ăn ở quán rượu ven đường này thôi à?" Tần Tranh khoát tay cười nói: "Sau này đợi hai người chuyển nhà rồi hãy mời ta ăn đại tiệc nhé!""Được thôi, đợi chúng ta chuyển nhà xong nhất định sẽ trọng tạ!" Cố Tâm Nguyệt cảm kích nói."Được, nợ trước vậy." Tân Tranh cười nói: "Đúng rồi, hai người sắp chuyển nhà, chuyện nhà cửa phải định sớm, vừa khéo ta có một căn nhà bỏ không, nếu hai người không chê thì nhân lúc này rảnh có thể đi xem trước."