Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 308
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nàng lại mua cho hai hài tử hai xiên kẹo kéo, lại gói thêm hai xiên nữa để mang về cho Tiểu Vũ và Tiểu Lục.Thấy đã đi gần hết phía nam phủ thành, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn hỏi: "A Dập, hay là chúng ta đến cổng thư viện Thanh Giang xem thử? Ta cũng tiện thể nhận mặt, sau này biết đâu lại phải đến tìm ngươi.""Ừ." Tống Dập nhẹ nhàng gật đầu: "Đi hết con đường này là đến thư viện Thanh Giang.”Quả nhiên, cả nhà lại đi một lúc nữa thì đến một cây cầu vòm. Tống Dập kéo ba người lên cầu, bên kia cầu cây cối xanh um, sau những cây thông và cây bách là một thư viện không nhỏ, trên biển hiệu có đề dòng chữ rồng bay phượng múa thư viện Thanh Giang.Cố Tâm Nguyệt rất hâm mộ, nàng quan sát xung quanh rồi cảm thán: "Thư viện Thanh Giang ở bên kia sông thật uy nghiêm, không ngờ bên này cầu lại có nhiều quầy hàng náo nhiệt như vậy, chỉ cách nhau một cây câu mà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."Tống Dập cười lắc đầu nói: "Mặc dù trong học viện có bếp ăn công cộng, nhưng cũng có người tranh thủ giờ nghỉ trưa ra ngoài mua đồ ăn tươi, nên trước cổng không thiếu người bán hàng.""Thảo nào, ta còn tưởng người đọc sách không chú trọng đến đồ ăn, thì ra cũng thèm ăn uống, vậy thì đồ ăn ở bếp ăn công cộng chắc cũng không ngon lắm, hay là từ mai ta sẽ đến đưa cơm trưa cho ngươi nhé?" Cố Tâm Nguyệt vừa quan sát đồ ăn ở các quầy hàng trước cổng vừa đề nghị với Tống Dập."Không cần đâu, như vậy quá phiền phức, ta ăn tạm ở thư viện là được." Tống Dập từ chối."Không phiền, dù sao cũng làm như bình thường, đến lúc đó bảo Tiểu Võ và Tiểu Lục chạy một chuyến là được, rất nhanh!" Cố Tâm Nguyệt kiên trì nói.Tống Dập vốn tưởng nàng muốn đến đưa, ban đầu hắn còn hơi lo nàng sẽ quá mệt. Bây giờ nghe nói là Cố Tiểu Võ và Tiểu Lục đến đưa, ngược lại hắn lại có chút hụt hãng."Được rồi!"Cố Tâm Nguyệt không để ý đến vẻ hụt hãng trên mặt hắn, nàng đảo mắt một vòng rồi hỏi Tống Dập: "A Dập, ngươi thấy nếu ta đến đây mở quây bán đồ ăn thì thế nào?”"Bán đồ ăn?" Tống Dập khó hiểu hỏi."Ừ, bây giờ chúng ta không thiếu nguyên liệu và gia vị, ngoài việc bán cho Tần phủ và Đa Vị Lâu ra, chúng ta cũng không tiện bán cho người khác, nhưng nếu chúng ta tự mở một quầy bán đồ ăn, làm một số món ăn nhẹ thì cũng không xung đột chứ?" Cố Tâm Nguyệt càng nói càng thấy khả thi."Được thì được nhưng mở quây bán đồ ăn rất vất vả, nàng xem những người này ởi, thức khuya dậy sớm, dầm mưa dãi nắng, ta không muốn nàng vất vả như vậy." Tống Dập khuyên nhủ."Làm ăn kinh doanh thì có ai mà không vất vả? Nếu không được thì chúng ta thuê một cửa hàng?" Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt kéo mọi người đến con phố dưới chân cầu.Mặc dù có nhiều quầy hàng rong trên phố nhưng có tới mấy cửa hàng trên phố vẫn đang để trống.Có lẽ là vì thư viện Thanh Giang đã đóng cửa mấy tháng, các cửa hàng trước đây không trụ được nên đã đóng cửa.Mặc dù thư viện Thanh Giang sắp mở cửa trở lại nhưng chỉ phí thuê cửa hàng vẫn ở đó, ước tính vẫn có rất nhiều người muốn mở quầy hàng.Cố Tâm Nguyệt thấy đây là thời cơ tốt. Nói là làm, thay vì ở đây thuyết phục Tống Dập, chỉ bằng nàng về nhà làm trước những món ăn muốn làm.Dùng thực lực để chinh phục mọi người.
Nàng lại mua cho hai hài tử hai xiên kẹo kéo, lại gói thêm hai xiên nữa để mang về cho Tiểu Vũ và Tiểu Lục.
Thấy đã đi gần hết phía nam phủ thành, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn hỏi: "A Dập, hay là chúng ta đến cổng thư viện Thanh Giang xem thử? Ta cũng tiện thể nhận mặt, sau này biết đâu lại phải đến tìm ngươi."
"Ừ." Tống Dập nhẹ nhàng gật đầu: "Đi hết con đường này là đến thư viện Thanh Giang.”
Quả nhiên, cả nhà lại đi một lúc nữa thì đến một cây cầu vòm. Tống Dập kéo ba người lên cầu, bên kia cầu cây cối xanh um, sau những cây thông và cây bách là một thư viện không nhỏ, trên biển hiệu có đề dòng chữ rồng bay phượng múa thư viện Thanh Giang.
Cố Tâm Nguyệt rất hâm mộ, nàng quan sát xung quanh rồi cảm thán: "Thư viện Thanh Giang ở bên kia sông thật uy nghiêm, không ngờ bên này cầu lại có nhiều quầy hàng náo nhiệt như vậy, chỉ cách nhau một cây câu mà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."
Tống Dập cười lắc đầu nói: "Mặc dù trong học viện có bếp ăn công cộng, nhưng cũng có người tranh thủ giờ nghỉ trưa ra ngoài mua đồ ăn tươi, nên trước cổng không thiếu người bán hàng."
"Thảo nào, ta còn tưởng người đọc sách không chú trọng đến đồ ăn, thì ra cũng thèm ăn uống, vậy thì đồ ăn ở bếp ăn công cộng chắc cũng không ngon lắm, hay là từ mai ta sẽ đến đưa cơm trưa cho ngươi nhé?" Cố Tâm Nguyệt vừa quan sát đồ ăn ở các quầy hàng trước cổng vừa đề nghị với Tống Dập.
"Không cần đâu, như vậy quá phiền phức, ta ăn tạm ở thư viện là được." Tống Dập từ chối.
"Không phiền, dù sao cũng làm như bình thường, đến lúc đó bảo Tiểu Võ và Tiểu Lục chạy một chuyến là được, rất nhanh!" Cố Tâm Nguyệt kiên trì nói.
Tống Dập vốn tưởng nàng muốn đến đưa, ban đầu hắn còn hơi lo nàng sẽ quá mệt. Bây giờ nghe nói là Cố Tiểu Võ và Tiểu Lục đến đưa, ngược lại hắn lại có chút hụt hãng.
"Được rồi!"
Cố Tâm Nguyệt không để ý đến vẻ hụt hãng trên mặt hắn, nàng đảo mắt một vòng rồi hỏi Tống Dập: "A Dập, ngươi thấy nếu ta đến đây mở quây bán đồ ăn thì thế nào?”
"Bán đồ ăn?" Tống Dập khó hiểu hỏi.
"Ừ, bây giờ chúng ta không thiếu nguyên liệu và gia vị, ngoài việc bán cho Tần phủ và Đa Vị Lâu ra, chúng ta cũng không tiện bán cho người khác, nhưng nếu chúng ta tự mở một quầy bán đồ ăn, làm một số món ăn nhẹ thì cũng không xung đột chứ?" Cố Tâm Nguyệt càng nói càng thấy khả thi.
"Được thì được nhưng mở quây bán đồ ăn rất vất vả, nàng xem những người này ởi, thức khuya dậy sớm, dầm mưa dãi nắng, ta không muốn nàng vất vả như vậy." Tống Dập khuyên nhủ.
"Làm ăn kinh doanh thì có ai mà không vất vả? Nếu không được thì chúng ta thuê một cửa hàng?" Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt kéo mọi người đến con phố dưới chân cầu.
Mặc dù có nhiều quầy hàng rong trên phố nhưng có tới mấy cửa hàng trên phố vẫn đang để trống.
Có lẽ là vì thư viện Thanh Giang đã đóng cửa mấy tháng, các cửa hàng trước đây không trụ được nên đã đóng cửa.
Mặc dù thư viện Thanh Giang sắp mở cửa trở lại nhưng chỉ phí thuê cửa hàng vẫn ở đó, ước tính vẫn có rất nhiều người muốn mở quầy hàng.
Cố Tâm Nguyệt thấy đây là thời cơ tốt. Nói là làm, thay vì ở đây thuyết phục Tống Dập, chỉ bằng nàng về nhà làm trước những món ăn muốn làm.
Dùng thực lực để chinh phục mọi người.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nàng lại mua cho hai hài tử hai xiên kẹo kéo, lại gói thêm hai xiên nữa để mang về cho Tiểu Vũ và Tiểu Lục.Thấy đã đi gần hết phía nam phủ thành, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn hỏi: "A Dập, hay là chúng ta đến cổng thư viện Thanh Giang xem thử? Ta cũng tiện thể nhận mặt, sau này biết đâu lại phải đến tìm ngươi.""Ừ." Tống Dập nhẹ nhàng gật đầu: "Đi hết con đường này là đến thư viện Thanh Giang.”Quả nhiên, cả nhà lại đi một lúc nữa thì đến một cây cầu vòm. Tống Dập kéo ba người lên cầu, bên kia cầu cây cối xanh um, sau những cây thông và cây bách là một thư viện không nhỏ, trên biển hiệu có đề dòng chữ rồng bay phượng múa thư viện Thanh Giang.Cố Tâm Nguyệt rất hâm mộ, nàng quan sát xung quanh rồi cảm thán: "Thư viện Thanh Giang ở bên kia sông thật uy nghiêm, không ngờ bên này cầu lại có nhiều quầy hàng náo nhiệt như vậy, chỉ cách nhau một cây câu mà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."Tống Dập cười lắc đầu nói: "Mặc dù trong học viện có bếp ăn công cộng, nhưng cũng có người tranh thủ giờ nghỉ trưa ra ngoài mua đồ ăn tươi, nên trước cổng không thiếu người bán hàng.""Thảo nào, ta còn tưởng người đọc sách không chú trọng đến đồ ăn, thì ra cũng thèm ăn uống, vậy thì đồ ăn ở bếp ăn công cộng chắc cũng không ngon lắm, hay là từ mai ta sẽ đến đưa cơm trưa cho ngươi nhé?" Cố Tâm Nguyệt vừa quan sát đồ ăn ở các quầy hàng trước cổng vừa đề nghị với Tống Dập."Không cần đâu, như vậy quá phiền phức, ta ăn tạm ở thư viện là được." Tống Dập từ chối."Không phiền, dù sao cũng làm như bình thường, đến lúc đó bảo Tiểu Võ và Tiểu Lục chạy một chuyến là được, rất nhanh!" Cố Tâm Nguyệt kiên trì nói.Tống Dập vốn tưởng nàng muốn đến đưa, ban đầu hắn còn hơi lo nàng sẽ quá mệt. Bây giờ nghe nói là Cố Tiểu Võ và Tiểu Lục đến đưa, ngược lại hắn lại có chút hụt hãng."Được rồi!"Cố Tâm Nguyệt không để ý đến vẻ hụt hãng trên mặt hắn, nàng đảo mắt một vòng rồi hỏi Tống Dập: "A Dập, ngươi thấy nếu ta đến đây mở quây bán đồ ăn thì thế nào?”"Bán đồ ăn?" Tống Dập khó hiểu hỏi."Ừ, bây giờ chúng ta không thiếu nguyên liệu và gia vị, ngoài việc bán cho Tần phủ và Đa Vị Lâu ra, chúng ta cũng không tiện bán cho người khác, nhưng nếu chúng ta tự mở một quầy bán đồ ăn, làm một số món ăn nhẹ thì cũng không xung đột chứ?" Cố Tâm Nguyệt càng nói càng thấy khả thi."Được thì được nhưng mở quây bán đồ ăn rất vất vả, nàng xem những người này ởi, thức khuya dậy sớm, dầm mưa dãi nắng, ta không muốn nàng vất vả như vậy." Tống Dập khuyên nhủ."Làm ăn kinh doanh thì có ai mà không vất vả? Nếu không được thì chúng ta thuê một cửa hàng?" Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt kéo mọi người đến con phố dưới chân cầu.Mặc dù có nhiều quầy hàng rong trên phố nhưng có tới mấy cửa hàng trên phố vẫn đang để trống.Có lẽ là vì thư viện Thanh Giang đã đóng cửa mấy tháng, các cửa hàng trước đây không trụ được nên đã đóng cửa.Mặc dù thư viện Thanh Giang sắp mở cửa trở lại nhưng chỉ phí thuê cửa hàng vẫn ở đó, ước tính vẫn có rất nhiều người muốn mở quầy hàng.Cố Tâm Nguyệt thấy đây là thời cơ tốt. Nói là làm, thay vì ở đây thuyết phục Tống Dập, chỉ bằng nàng về nhà làm trước những món ăn muốn làm.Dùng thực lực để chinh phục mọi người.