Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 313
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Hứa Thị nghe nàng nói vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút: "Được rồi, đã mua rồi thì nói gì cũng vô ích, sáng mai, con dẫn theo cha và ba ca ca tới giúp, nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, sớm ngày mở cửa."Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới coi như thoát được một kiếp nạn, nàng vội vàng đáp: "Vâng, được!"Một lúc sau, Tống Dập cũng vội vã đạp hoàng hôn từ thư viện trở về nhà.Thấy Cố Tâm Nguyệt bình an vô sự đứng trong sân cười nói chuyện với mọi người, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn mới buông xuống. Cố Tâm Nguyệt liền kể lại chuyện mua cửa hàng hôm nay cho hẳn, thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi buồn, nàng liền hỏi: "Sao vậy? Có phải ngươi thấy ta không bàn trước chuyện này với ngươi nên ngươi mới không vui không? Chủ yếu là hôm nay ta vừa vặn thấy một cửa hàng có vị trí rất thích hợp, ngay dưới chân cầu, lúc đó ngươi tan học qua cầu là thấy ngay, hơn nữa...”Tống Dập vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sao lại như thế được? Nàng làm rất đúng, nhìn xa trông rộng, chắc chắn mua cửa hàng sẽ tiết kiệm hơn, chỉ là như vậy, sau này nàng lại bận rộn... ˆMột khi bận rộn, bản thân hắn sẽ hoàn toàn bị bỏ quên.Cũng giống như sáng nay, vốn tưởng ngày đầu nhập học, Cố Tâm Nguyệt sẽ háo hức đi cùng hắn. Kết quả nàng đúng là rất háo hức, háo hức đi tìm cửa hàng.Đến trưa, rõ ràng nàng đã nói sẽ đến đưa cơm trưa cho hẳn, kết quả hắn đã đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng nàng.Nhưng mà...Nàng đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, bận rộn trong ngoài như vậy, mà hắn lại chẳng giúp được gì, còn phải...Vì vậy, hắn vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn rũ bỏ suy nghĩ vừa nảy ra. Sau đó hắn lại thầm mắng mình một câu.Cố Tâm Nguyệt mơ hồ đoán được lý do hắn buồn, nàng cười tươi trèo lên cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Xin lỗi, trưa nay bận quá, ta vốn đã nói sẽ mang cơm cho ngươi, kết quả bận quá nên quên mất."Tống Dập đã chuẩn bị kiểm điểm sâu sắc vội vàng lắc đầu, hối hận nói: “Là ta nghĩ sai, không ngờ hôm nay nàng bận như vậy ở bên ngoài, chỉ là ta... ngày đầu nhập học có chút không quen."Cố Tâm Nguyệt phì cười: "Chờ cửa hàng sửa xong, trưa nào ngươi cũng có thể ra ngoài gặp ta.""Ừ." Tống Dập bị vạch trần tâm tư, có chút ngượng ngùng gật đầu....Liên tiếp mấy ngày, ngoài Hứa Thị phải ở lại chăm sóc Trương Thị ở cữ ra, những người khác, từ sáng sớm đều đã đến cửa hàng giúp đỡ.Bọn họ căn cứ theo cách bố trí mà Cố Tâm Nguyệt đã nghĩ ta, làm lại phòng bếp, sắp xếp lại bàn ghế, làm quây chọn đồ ăn và khu vực gia VỊ.Còn Tống Dập, hắn cũng vừa tan học liên trực tiếp đến cửa hàng giúp đỡ.Cửa hàng vừa dọn xong, Cố Tâm Nguyệt lập tức đặt mấy cái nồi lớn mới đặt làm lên bếp.Theo kế hoạch trước đó, nàng làm một nồi nấu lẩu thập cẩm, một nồi nấu súp cà chua, một nồi nước dùng xương lớn, một nồi còn lại là súp nấm.Bếp là kiểu nửa mở nên bốn cái nồi lớn vừa sôi lên, đủ loại mùi thơm lập tức bay ra ngoài.Chưa đến giờ nghỉ trưa của thư viện, trước cửa hàng đã có không ít thực khách chen chúc ở bên ngoài.Người nhà họ Cố đang bận rộn chuẩn bị khai trương trong cửa hàng, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài..."Cố nương tử, các ngươi đang làm món ngon gì thế? Hôm nay ta vốn định đến thăm, không ngờ các ngươi đều không ở nhà, hỏi thăm mới biết các ngươi mở một cửa hàng đồ ăn vặt ở đây, ta không có ý gì đâu nhưng tại sao các ngươi không mời chúng ta đến ủng hộ." Tân Tranh cười nói.
Hứa Thị nghe nàng nói vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút: "Được rồi, đã mua rồi thì nói gì cũng vô ích, sáng mai, con dẫn theo cha và ba ca ca tới giúp, nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, sớm ngày mở cửa."
Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới coi như thoát được một kiếp nạn, nàng vội vàng đáp: "Vâng, được!"
Một lúc sau, Tống Dập cũng vội vã đạp hoàng hôn từ thư viện trở về nhà.
Thấy Cố Tâm Nguyệt bình an vô sự đứng trong sân cười nói chuyện với mọi người, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn mới buông xuống. Cố Tâm Nguyệt liền kể lại chuyện mua cửa hàng hôm nay cho hẳn, thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi buồn, nàng liền hỏi: "Sao vậy? Có phải ngươi thấy ta không bàn trước chuyện này với ngươi nên ngươi mới không vui không? Chủ yếu là hôm nay ta vừa vặn thấy một cửa hàng có vị trí rất thích hợp, ngay dưới chân cầu, lúc đó ngươi tan học qua cầu là thấy ngay, hơn nữa...”
Tống Dập vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sao lại như thế được? Nàng làm rất đúng, nhìn xa trông rộng, chắc chắn mua cửa hàng sẽ tiết kiệm hơn, chỉ là như vậy, sau này nàng lại bận rộn... ˆ
Một khi bận rộn, bản thân hắn sẽ hoàn toàn bị bỏ quên.
Cũng giống như sáng nay, vốn tưởng ngày đầu nhập học, Cố Tâm Nguyệt sẽ háo hức đi cùng hắn. Kết quả nàng đúng là rất háo hức, háo hức đi tìm cửa hàng.
Đến trưa, rõ ràng nàng đã nói sẽ đến đưa cơm trưa cho hẳn, kết quả hắn đã đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng nàng.
Nhưng mà...
Nàng đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, bận rộn trong ngoài như vậy, mà hắn lại chẳng giúp được gì, còn phải...
Vì vậy, hắn vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn rũ bỏ suy nghĩ vừa nảy ra. Sau đó hắn lại thầm mắng mình một câu.
Cố Tâm Nguyệt mơ hồ đoán được lý do hắn buồn, nàng cười tươi trèo lên cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Xin lỗi, trưa nay bận quá, ta vốn đã nói sẽ mang cơm cho ngươi, kết quả bận quá nên quên mất."Tống Dập đã chuẩn bị kiểm điểm sâu sắc vội vàng lắc đầu, hối hận nói: “Là ta nghĩ sai, không ngờ hôm nay nàng bận như vậy ở bên ngoài, chỉ là ta... ngày đầu nhập học có chút không quen."
Cố Tâm Nguyệt phì cười: "Chờ cửa hàng sửa xong, trưa nào ngươi cũng có thể ra ngoài gặp ta."
"Ừ." Tống Dập bị vạch trần tâm tư, có chút ngượng ngùng gật đầu....
Liên tiếp mấy ngày, ngoài Hứa Thị phải ở lại chăm sóc Trương Thị ở cữ ra, những người khác, từ sáng sớm đều đã đến cửa hàng giúp đỡ.
Bọn họ căn cứ theo cách bố trí mà Cố Tâm Nguyệt đã nghĩ ta, làm lại phòng bếp, sắp xếp lại bàn ghế, làm quây chọn đồ ăn và khu vực gia VỊ.
Còn Tống Dập, hắn cũng vừa tan học liên trực tiếp đến cửa hàng giúp đỡ.
Cửa hàng vừa dọn xong, Cố Tâm Nguyệt lập tức đặt mấy cái nồi lớn mới đặt làm lên bếp.
Theo kế hoạch trước đó, nàng làm một nồi nấu lẩu thập cẩm, một nồi nấu súp cà chua, một nồi nước dùng xương lớn, một nồi còn lại là súp nấm.
Bếp là kiểu nửa mở nên bốn cái nồi lớn vừa sôi lên, đủ loại mùi thơm lập tức bay ra ngoài.
Chưa đến giờ nghỉ trưa của thư viện, trước cửa hàng đã có không ít thực khách chen chúc ở bên ngoài.
Người nhà họ Cố đang bận rộn chuẩn bị khai trương trong cửa hàng, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài...
"Cố nương tử, các ngươi đang làm món ngon gì thế? Hôm nay ta vốn định đến thăm, không ngờ các ngươi đều không ở nhà, hỏi thăm mới biết các ngươi mở một cửa hàng đồ ăn vặt ở đây, ta không có ý gì đâu nhưng tại sao các ngươi không mời chúng ta đến ủng hộ." Tân Tranh cười nói.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Hứa Thị nghe nàng nói vậy, mới bình tĩnh lại đôi chút: "Được rồi, đã mua rồi thì nói gì cũng vô ích, sáng mai, con dẫn theo cha và ba ca ca tới giúp, nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng, sớm ngày mở cửa."Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới coi như thoát được một kiếp nạn, nàng vội vàng đáp: "Vâng, được!"Một lúc sau, Tống Dập cũng vội vã đạp hoàng hôn từ thư viện trở về nhà.Thấy Cố Tâm Nguyệt bình an vô sự đứng trong sân cười nói chuyện với mọi người, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn mới buông xuống. Cố Tâm Nguyệt liền kể lại chuyện mua cửa hàng hôm nay cho hẳn, thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi buồn, nàng liền hỏi: "Sao vậy? Có phải ngươi thấy ta không bàn trước chuyện này với ngươi nên ngươi mới không vui không? Chủ yếu là hôm nay ta vừa vặn thấy một cửa hàng có vị trí rất thích hợp, ngay dưới chân cầu, lúc đó ngươi tan học qua cầu là thấy ngay, hơn nữa...”Tống Dập vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sao lại như thế được? Nàng làm rất đúng, nhìn xa trông rộng, chắc chắn mua cửa hàng sẽ tiết kiệm hơn, chỉ là như vậy, sau này nàng lại bận rộn... ˆMột khi bận rộn, bản thân hắn sẽ hoàn toàn bị bỏ quên.Cũng giống như sáng nay, vốn tưởng ngày đầu nhập học, Cố Tâm Nguyệt sẽ háo hức đi cùng hắn. Kết quả nàng đúng là rất háo hức, háo hức đi tìm cửa hàng.Đến trưa, rõ ràng nàng đã nói sẽ đến đưa cơm trưa cho hẳn, kết quả hắn đã đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng nàng.Nhưng mà...Nàng đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, bận rộn trong ngoài như vậy, mà hắn lại chẳng giúp được gì, còn phải...Vì vậy, hắn vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn rũ bỏ suy nghĩ vừa nảy ra. Sau đó hắn lại thầm mắng mình một câu.Cố Tâm Nguyệt mơ hồ đoán được lý do hắn buồn, nàng cười tươi trèo lên cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Xin lỗi, trưa nay bận quá, ta vốn đã nói sẽ mang cơm cho ngươi, kết quả bận quá nên quên mất."Tống Dập đã chuẩn bị kiểm điểm sâu sắc vội vàng lắc đầu, hối hận nói: “Là ta nghĩ sai, không ngờ hôm nay nàng bận như vậy ở bên ngoài, chỉ là ta... ngày đầu nhập học có chút không quen."Cố Tâm Nguyệt phì cười: "Chờ cửa hàng sửa xong, trưa nào ngươi cũng có thể ra ngoài gặp ta.""Ừ." Tống Dập bị vạch trần tâm tư, có chút ngượng ngùng gật đầu....Liên tiếp mấy ngày, ngoài Hứa Thị phải ở lại chăm sóc Trương Thị ở cữ ra, những người khác, từ sáng sớm đều đã đến cửa hàng giúp đỡ.Bọn họ căn cứ theo cách bố trí mà Cố Tâm Nguyệt đã nghĩ ta, làm lại phòng bếp, sắp xếp lại bàn ghế, làm quây chọn đồ ăn và khu vực gia VỊ.Còn Tống Dập, hắn cũng vừa tan học liên trực tiếp đến cửa hàng giúp đỡ.Cửa hàng vừa dọn xong, Cố Tâm Nguyệt lập tức đặt mấy cái nồi lớn mới đặt làm lên bếp.Theo kế hoạch trước đó, nàng làm một nồi nấu lẩu thập cẩm, một nồi nấu súp cà chua, một nồi nước dùng xương lớn, một nồi còn lại là súp nấm.Bếp là kiểu nửa mở nên bốn cái nồi lớn vừa sôi lên, đủ loại mùi thơm lập tức bay ra ngoài.Chưa đến giờ nghỉ trưa của thư viện, trước cửa hàng đã có không ít thực khách chen chúc ở bên ngoài.Người nhà họ Cố đang bận rộn chuẩn bị khai trương trong cửa hàng, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài..."Cố nương tử, các ngươi đang làm món ngon gì thế? Hôm nay ta vốn định đến thăm, không ngờ các ngươi đều không ở nhà, hỏi thăm mới biết các ngươi mở một cửa hàng đồ ăn vặt ở đây, ta không có ý gì đâu nhưng tại sao các ngươi không mời chúng ta đến ủng hộ." Tân Tranh cười nói.