Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 318

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Tống Dập ở bên cạnh cung kính đáp: "Tại hạ chính là phu quân của A Nguyệt, đang theo học ở thư viện bên kia.""Học hành tốt! Học hành tốt! Cái thư viện Thanh Giang bên kia không phải dạng vừa đâu, cô nương đúng là có phúc khí!" Bà lão hơi điếc nên hét lớn.Cố Tâm Nguyệt vội vàng xấu hổ muốn che mặt, thấy những người bán hàng rong khác bên cạnh cũng tò mò nhìn sang, nàng vội kéo Tống Dập về cửa hàng.Vừa vào cửa, nàng thuận thế buông tay hắn ra. Nàng nhanh chân đi về phía bếp sau, Tống Dập cũng đi theo sát, nhỏ giọng nói bên cạnh: “A Nguyệt, trưa nay sao nàng về lâu thế? Ta chờ nàng mãi mà không thấy nàng vê, nàng có ăn trưa tử tế không?"Cố Tâm Nguyệt đang buồn bực, bỗng nhiên quay người lại. Thấy hắn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn mình, nàng lập tức phá vỡ phòng tuyến nhưng vẫn cố nhịn cười nói: "Ăn rồi."Thấy nàng nhịn cười, Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, vội kéo nàng vào phòng sau: ”A Nguyệt, trưa nay là thái độ của ta không đúng, nói lời không hay, ta hối hận cả buổi chiều rồi, nếu nàng vẫn còn giận thì cứ đánh ta hai cái cho hả giận, đừng lạnh nhạt với ta, có được không?”Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hắn cẩn thận, không hiểu sao nàng lại mềm lòng: "Được rồi, thực ra ta cũng có phần không đúng, chỉ nghĩ muốn tốt cho ngươi, mà không hỏi ý kiến ngươi trước.""Không, ta biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng lý do ta muốn vào học là để cho nàng và gia đình có cuộc sống tốt hơn, có tiền đồ để bảo vệ các nàng, không phải để kết bạn, cũng không phải để người khác coi trọng.”"Nàng vất vả mở cửa hàng, kiếm tiền cũng là vì muốn sớm mua được trang trại ở ngoại thành, để cha ta sớm dọn ra khỏi núi chứ gì nữa? Nàng còn làm được như vậy, ta có gì mà phải ngại?""Ta không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ta chỉ quan tâm đến nàng."Cửa hàng đang bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, Cố Tâm Nguyệt vội che miệng hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa: "Biết rồi, có gì tối về nói tiếp, bây giờ... ừm, không tiện lắm."Tống Dập lấy tay nàng đang che miệng mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, sau đó mới luyến tiếc buông ra: "Ta ra ngoài giúp việc trước. ˆCứ tưởng đến tối, xung quanh không có học trò, việc kinh doanh sẽ lắng xuống. Không ngờ chỉ mới nửa ngày, chuyện thư viện Thanh Giang mở một cửa hàng lẩu ở đối diện đã truyền khắp Nam thành.Mọi người đều nói rằng các loại rau ở đó rất phong phú, trong phủ thành vừa mới xảy ra nạn đói vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như thế này, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.Hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng được chế biến tươi ngon, nước dùng phong phú, cách ăn cũng rất cầu kỳ.Khách hàng đi đến đó gọi một chén, vừa có thể ăn rau, vừa có thể uống nước dùng, nếu sợ không no còn có thể gọi thêm bánh mì và miến.Những người đã ăn đều lấy đó làm chủ đề bàn tán, rôm rả kể cho những người xung quanh.Vì vậy, không ít người đã tìm đến đây để ăn thử đồ ăn mới.Trước đây, mọi người trên phố này đều dọn hàng trước khi trời tối, vì ở đây mọi người đều đi ngủ sớm, buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì.Bây giờ có cửa hàng nhỏ này, các cửa hàng xung quanh cũng theo đó mà chờ đến khi trời tối.Mãi đến khi trời tối hẳn, phố xá càng lúc càng yên tĩnh, cả nhà mới dọn đẹp sơ sài rồi vê nhà.

Tống Dập ở bên cạnh cung kính đáp: "Tại hạ chính là phu quân của A Nguyệt, đang theo học ở thư viện bên kia."

"Học hành tốt! Học hành tốt! Cái thư viện Thanh Giang bên kia không phải dạng vừa đâu, cô nương đúng là có phúc khí!" Bà lão hơi điếc nên hét lớn.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng xấu hổ muốn che mặt, thấy những người bán hàng rong khác bên cạnh cũng tò mò nhìn sang, nàng vội kéo Tống Dập về cửa hàng.

Vừa vào cửa, nàng thuận thế buông tay hắn ra. Nàng nhanh chân đi về phía bếp sau, Tống Dập cũng đi theo sát, nhỏ giọng nói bên cạnh: “A Nguyệt, trưa nay sao nàng về lâu thế? Ta chờ nàng mãi mà không thấy nàng vê, nàng có ăn trưa tử tế không?"

Cố Tâm Nguyệt đang buồn bực, bỗng nhiên quay người lại. Thấy hắn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn mình, nàng lập tức phá vỡ phòng tuyến nhưng vẫn cố nhịn cười nói: "Ăn rồi."

Thấy nàng nhịn cười, Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, vội kéo nàng vào phòng sau: ”A Nguyệt, trưa nay là thái độ của ta không đúng, nói lời không hay, ta hối hận cả buổi chiều rồi, nếu nàng vẫn còn giận thì cứ đánh ta hai cái cho hả giận, đừng lạnh nhạt với ta, có được không?”

Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hắn cẩn thận, không hiểu sao nàng lại mềm lòng: "Được rồi, thực ra ta cũng có phần không đúng, chỉ nghĩ muốn tốt cho ngươi, mà không hỏi ý kiến ngươi trước."

"Không, ta biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng lý do ta muốn vào học là để cho nàng và gia đình có cuộc sống tốt hơn, có tiền đồ để bảo vệ các nàng, không phải để kết bạn, cũng không phải để người khác coi trọng.”

"Nàng vất vả mở cửa hàng, kiếm tiền cũng là vì muốn sớm mua được trang trại ở ngoại thành, để cha ta sớm dọn ra khỏi núi chứ gì nữa? Nàng còn làm được như vậy, ta có gì mà phải ngại?"

"Ta không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ta chỉ quan tâm đến nàng."

Cửa hàng đang bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, Cố Tâm Nguyệt vội che miệng hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa: "Biết rồi, có gì tối về nói tiếp, bây giờ... ừm, không tiện lắm."

Tống Dập lấy tay nàng đang che miệng mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, sau đó mới luyến tiếc buông ra: "Ta ra ngoài giúp việc trước. ˆ

Cứ tưởng đến tối, xung quanh không có học trò, việc kinh doanh sẽ lắng xuống. Không ngờ chỉ mới nửa ngày, chuyện thư viện Thanh Giang mở một cửa hàng lẩu ở đối diện đã truyền khắp Nam thành.

Mọi người đều nói rằng các loại rau ở đó rất phong phú, trong phủ thành vừa mới xảy ra nạn đói vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như thế này, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng được chế biến tươi ngon, nước dùng phong phú, cách ăn cũng rất cầu kỳ.

Khách hàng đi đến đó gọi một chén, vừa có thể ăn rau, vừa có thể uống nước dùng, nếu sợ không no còn có thể gọi thêm bánh mì và miến.

Những người đã ăn đều lấy đó làm chủ đề bàn tán, rôm rả kể cho những người xung quanh.

Vì vậy, không ít người đã tìm đến đây để ăn thử đồ ăn mới.

Trước đây, mọi người trên phố này đều dọn hàng trước khi trời tối, vì ở đây mọi người đều đi ngủ sớm, buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì.

Bây giờ có cửa hàng nhỏ này, các cửa hàng xung quanh cũng theo đó mà chờ đến khi trời tối.

Mãi đến khi trời tối hẳn, phố xá càng lúc càng yên tĩnh, cả nhà mới dọn đẹp sơ sài rồi vê nhà.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Tống Dập ở bên cạnh cung kính đáp: "Tại hạ chính là phu quân của A Nguyệt, đang theo học ở thư viện bên kia.""Học hành tốt! Học hành tốt! Cái thư viện Thanh Giang bên kia không phải dạng vừa đâu, cô nương đúng là có phúc khí!" Bà lão hơi điếc nên hét lớn.Cố Tâm Nguyệt vội vàng xấu hổ muốn che mặt, thấy những người bán hàng rong khác bên cạnh cũng tò mò nhìn sang, nàng vội kéo Tống Dập về cửa hàng.Vừa vào cửa, nàng thuận thế buông tay hắn ra. Nàng nhanh chân đi về phía bếp sau, Tống Dập cũng đi theo sát, nhỏ giọng nói bên cạnh: “A Nguyệt, trưa nay sao nàng về lâu thế? Ta chờ nàng mãi mà không thấy nàng vê, nàng có ăn trưa tử tế không?"Cố Tâm Nguyệt đang buồn bực, bỗng nhiên quay người lại. Thấy hắn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn mình, nàng lập tức phá vỡ phòng tuyến nhưng vẫn cố nhịn cười nói: "Ăn rồi."Thấy nàng nhịn cười, Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, vội kéo nàng vào phòng sau: ”A Nguyệt, trưa nay là thái độ của ta không đúng, nói lời không hay, ta hối hận cả buổi chiều rồi, nếu nàng vẫn còn giận thì cứ đánh ta hai cái cho hả giận, đừng lạnh nhạt với ta, có được không?”Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hắn cẩn thận, không hiểu sao nàng lại mềm lòng: "Được rồi, thực ra ta cũng có phần không đúng, chỉ nghĩ muốn tốt cho ngươi, mà không hỏi ý kiến ngươi trước.""Không, ta biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng lý do ta muốn vào học là để cho nàng và gia đình có cuộc sống tốt hơn, có tiền đồ để bảo vệ các nàng, không phải để kết bạn, cũng không phải để người khác coi trọng.”"Nàng vất vả mở cửa hàng, kiếm tiền cũng là vì muốn sớm mua được trang trại ở ngoại thành, để cha ta sớm dọn ra khỏi núi chứ gì nữa? Nàng còn làm được như vậy, ta có gì mà phải ngại?""Ta không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ta chỉ quan tâm đến nàng."Cửa hàng đang bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, Cố Tâm Nguyệt vội che miệng hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa: "Biết rồi, có gì tối về nói tiếp, bây giờ... ừm, không tiện lắm."Tống Dập lấy tay nàng đang che miệng mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, sau đó mới luyến tiếc buông ra: "Ta ra ngoài giúp việc trước. ˆCứ tưởng đến tối, xung quanh không có học trò, việc kinh doanh sẽ lắng xuống. Không ngờ chỉ mới nửa ngày, chuyện thư viện Thanh Giang mở một cửa hàng lẩu ở đối diện đã truyền khắp Nam thành.Mọi người đều nói rằng các loại rau ở đó rất phong phú, trong phủ thành vừa mới xảy ra nạn đói vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như thế này, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.Hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng được chế biến tươi ngon, nước dùng phong phú, cách ăn cũng rất cầu kỳ.Khách hàng đi đến đó gọi một chén, vừa có thể ăn rau, vừa có thể uống nước dùng, nếu sợ không no còn có thể gọi thêm bánh mì và miến.Những người đã ăn đều lấy đó làm chủ đề bàn tán, rôm rả kể cho những người xung quanh.Vì vậy, không ít người đã tìm đến đây để ăn thử đồ ăn mới.Trước đây, mọi người trên phố này đều dọn hàng trước khi trời tối, vì ở đây mọi người đều đi ngủ sớm, buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì.Bây giờ có cửa hàng nhỏ này, các cửa hàng xung quanh cũng theo đó mà chờ đến khi trời tối.Mãi đến khi trời tối hẳn, phố xá càng lúc càng yên tĩnh, cả nhà mới dọn đẹp sơ sài rồi vê nhà.

Chương 318