Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 328

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nghe vậy, ba ca ca cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, muội muội, muội cứ ở nhà, có việc gì cần làm thì cứ trực tiếp chỉ đạo chúng ta!""Đúng vậy, nếu không, muội cứ quay cuồng như thế này thì làm sao chịu nổi? Muội phải chăm sóc hai hài tử, Tống Dập bên kia cũng vất vả học hành, trong ngoài đều đủ để muội bận rộn rồi.""Sắp sửa mở trang trại rồi, muội cứ dành sức nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt đi."Nghe xong, Cố Tâm Nguyệt từ từ gật đầu, thực ra nàng cũng đã chú ý đến những vấn đề này. Sức lực của con người là có hạn.Không thể nào việc gì cũng phải tự mình làm, việc gì cũng có thể làm tốt.Nàng nghĩ đến chuyện cửa hàng đã có người nhà lo, đúng là không có vấn đề gì nữa.Nàng gật đầu nói: "Được, vậy cửa hàng giao cho mọi người, dù sao nhà cũng gân, ta cũng sẽ thỉnh thoảng qua xem, thời gian còn lại ta sẽ ở nhà, suy nghĩ về chuyện trang trại."Nghe vậy, Hoài Cẩn và Tử Du nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười.Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng xua tay: “Còn có ta nữa, ta cũng đi cửa hàng phụ giúp." Cố Tâm Nguyệt không đồng ý: "Tiểu Võ và Tiểu Lục phải đi học rồi, nếu không sẽ quá tuổi, dạo trước trong nhà bận rộn, bây giờ đã ổn định rồi, mọi người đều phải lên kế hoạch lại, hai đứa cũng phải làm gì thì làm.”"Hả? Ta cũng phải đi học à?" Cố Tiểu Võ ngạc nhiên nói, sau đó lại lẩm bẩm: "Ta lại không phải là người học hành.”Cố Tiểu Lục cũng ngẩn người, sau đó nói: "Ta cũng có thể đi à?"Mọi người nhìn nhau, Cố Nhị Dũng gật đầu: "Được, ta đã nhân tiện lúc đi giao hàng để dò la phủ Thanh Châu này, chắc là không có vấn đề gì.""Được, vậy ta đi." Cố Tiểu Lục vui vẻ đồng ý.Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, cũng chỉ đành cắn răng đồng ý: "Ta thử xem."Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên trong nhà truyền đến tiếng khóc.Hứa Thị không nhịn được cười nói: "Chắc là tôn nữ thấy chúng ta chỉ lo nói chuyện nên không vui rồi, đừng quên hôm nay là đầy tháng của tôn nữ chúng ta, có phải chúng ta nên đặt cho con bé một cái tên ở nhà không? Nếu không lại cứ gọi là con bé con bé mãi."Cố lão đầu cũng vội vàng gật đầu: "Đúng là nên đặt một cái tên ở nhà trước, không phải dạo này bận rộn lắm à, lão đại, con và Trương Thị có nghĩ ra cái tên nào không?”Cố Đại Sơn cười nói: "Con và mẫu thân Tiểu Võ đã nghĩ ra một cái, chỉ không biết có được không?"Nói xong, Cố Đại Sơn có chút ngượng ngùng gãi đầu.Trước đây tên của Tiểu Võ là do cha hẳn đặt.Tên của Tiểu Lục lại là do Hứa Thị vồ tình đặt.Cho nên lần trước Cố Đại Sơn và Trương Thị bàn bạc với nhau, không bằng gọi con bé là Cố Tiểu Thất."Cố Tiểu Thất?"Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nhịn được bật cười. "Ta thấy hay lắm, Tiểu Thất, Tiểu Thất, nghe rất thuận miệng." Cố Tâm Nguyệt tán thành.Hứa Thị có chút ngượng ngùng nói: "Chữ Thất này là Thất của 5,6, 7 phải không?"Lần này bà phải hỏi rõ trước, nếu không sau này con bé lớn lên mà vẫn không hiểu rõ thì mất mặt lắm."Đúng, không sai, không chạy đi đâu được!”Cố Tiểu Lục cũng vội vàng phụ họa: "Hay lắm, nghe là biết ngay tên của muội muội ta."Cố Tiểu Võ ở bên cạnh lặng lẽ xoa trán, cảm thấy tên của mình ngày càng không giữ được.Ngày hôm sau. Sau khi mọi người thức dậy, bọn họ chuẩn bị theo như đã bàn bạc vào tối hôm qua.

Nghe vậy, ba ca ca cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, muội muội, muội cứ ở nhà, có việc gì cần làm thì cứ trực tiếp chỉ đạo chúng ta!"

"Đúng vậy, nếu không, muội cứ quay cuồng như thế này thì làm sao chịu nổi? Muội phải chăm sóc hai hài tử, Tống Dập bên kia cũng vất vả học hành, trong ngoài đều đủ để muội bận rộn rồi."

"Sắp sửa mở trang trại rồi, muội cứ dành sức nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt đi."

Nghe xong, Cố Tâm Nguyệt từ từ gật đầu, thực ra nàng cũng đã chú ý đến những vấn đề này. Sức lực của con người là có hạn.

Không thể nào việc gì cũng phải tự mình làm, việc gì cũng có thể làm tốt.

Nàng nghĩ đến chuyện cửa hàng đã có người nhà lo, đúng là không có vấn đề gì nữa.

Nàng gật đầu nói: "Được, vậy cửa hàng giao cho mọi người, dù sao nhà cũng gân, ta cũng sẽ thỉnh thoảng qua xem, thời gian còn lại ta sẽ ở nhà, suy nghĩ về chuyện trang trại."

Nghe vậy, Hoài Cẩn và Tử Du nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng xua tay: “Còn có ta nữa, ta cũng đi cửa hàng phụ giúp." Cố Tâm Nguyệt không đồng ý: "Tiểu Võ và Tiểu Lục phải đi học rồi, nếu không sẽ quá tuổi, dạo trước trong nhà bận rộn, bây giờ đã ổn định rồi, mọi người đều phải lên kế hoạch lại, hai đứa cũng phải làm gì thì làm.”

"Hả? Ta cũng phải đi học à?" Cố Tiểu Võ ngạc nhiên nói, sau đó lại lẩm bẩm: "Ta lại không phải là người học hành.”

Cố Tiểu Lục cũng ngẩn người, sau đó nói: "Ta cũng có thể đi à?"

Mọi người nhìn nhau, Cố Nhị Dũng gật đầu: "Được, ta đã nhân tiện lúc đi giao hàng để dò la phủ Thanh Châu này, chắc là không có vấn đề gì."

"Được, vậy ta đi." Cố Tiểu Lục vui vẻ đồng ý.

Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, cũng chỉ đành cắn răng đồng ý: "Ta thử xem."

Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên trong nhà truyền đến tiếng khóc.

Hứa Thị không nhịn được cười nói: "Chắc là tôn nữ thấy chúng ta chỉ lo nói chuyện nên không vui rồi, đừng quên hôm nay là đầy tháng của tôn nữ chúng ta, có phải chúng ta nên đặt cho con bé một cái tên ở nhà không? Nếu không lại cứ gọi là con bé con bé mãi."

Cố lão đầu cũng vội vàng gật đầu: "Đúng là nên đặt một cái tên ở nhà trước, không phải dạo này bận rộn lắm à, lão đại, con và Trương Thị có nghĩ ra cái tên nào không?”

Cố Đại Sơn cười nói: "Con và mẫu thân Tiểu Võ đã nghĩ ra một cái, chỉ không biết có được không?"

Nói xong, Cố Đại Sơn có chút ngượng ngùng gãi đầu.

Trước đây tên của Tiểu Võ là do cha hẳn đặt.

Tên của Tiểu Lục lại là do Hứa Thị vồ tình đặt.

Cho nên lần trước Cố Đại Sơn và Trương Thị bàn bạc với nhau, không bằng gọi con bé là Cố Tiểu Thất.

"Cố Tiểu Thất?"

Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nhịn được bật cười. "Ta thấy hay lắm, Tiểu Thất, Tiểu Thất, nghe rất thuận miệng." Cố Tâm Nguyệt tán thành.

Hứa Thị có chút ngượng ngùng nói: "Chữ Thất này là Thất của 5,6, 7 phải không?"

Lần này bà phải hỏi rõ trước, nếu không sau này con bé lớn lên mà vẫn không hiểu rõ thì mất mặt lắm.

"Đúng, không sai, không chạy đi đâu được!”

Cố Tiểu Lục cũng vội vàng phụ họa: "Hay lắm, nghe là biết ngay tên của muội muội ta."

Cố Tiểu Võ ở bên cạnh lặng lẽ xoa trán, cảm thấy tên của mình ngày càng không giữ được.

Ngày hôm sau. Sau khi mọi người thức dậy, bọn họ chuẩn bị theo như đã bàn bạc vào tối hôm qua.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Nghe vậy, ba ca ca cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, muội muội, muội cứ ở nhà, có việc gì cần làm thì cứ trực tiếp chỉ đạo chúng ta!""Đúng vậy, nếu không, muội cứ quay cuồng như thế này thì làm sao chịu nổi? Muội phải chăm sóc hai hài tử, Tống Dập bên kia cũng vất vả học hành, trong ngoài đều đủ để muội bận rộn rồi.""Sắp sửa mở trang trại rồi, muội cứ dành sức nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt đi."Nghe xong, Cố Tâm Nguyệt từ từ gật đầu, thực ra nàng cũng đã chú ý đến những vấn đề này. Sức lực của con người là có hạn.Không thể nào việc gì cũng phải tự mình làm, việc gì cũng có thể làm tốt.Nàng nghĩ đến chuyện cửa hàng đã có người nhà lo, đúng là không có vấn đề gì nữa.Nàng gật đầu nói: "Được, vậy cửa hàng giao cho mọi người, dù sao nhà cũng gân, ta cũng sẽ thỉnh thoảng qua xem, thời gian còn lại ta sẽ ở nhà, suy nghĩ về chuyện trang trại."Nghe vậy, Hoài Cẩn và Tử Du nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười.Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng xua tay: “Còn có ta nữa, ta cũng đi cửa hàng phụ giúp." Cố Tâm Nguyệt không đồng ý: "Tiểu Võ và Tiểu Lục phải đi học rồi, nếu không sẽ quá tuổi, dạo trước trong nhà bận rộn, bây giờ đã ổn định rồi, mọi người đều phải lên kế hoạch lại, hai đứa cũng phải làm gì thì làm.”"Hả? Ta cũng phải đi học à?" Cố Tiểu Võ ngạc nhiên nói, sau đó lại lẩm bẩm: "Ta lại không phải là người học hành.”Cố Tiểu Lục cũng ngẩn người, sau đó nói: "Ta cũng có thể đi à?"Mọi người nhìn nhau, Cố Nhị Dũng gật đầu: "Được, ta đã nhân tiện lúc đi giao hàng để dò la phủ Thanh Châu này, chắc là không có vấn đề gì.""Được, vậy ta đi." Cố Tiểu Lục vui vẻ đồng ý.Cố Tiểu Võ ở bên cạnh thấy vậy, cũng chỉ đành cắn răng đồng ý: "Ta thử xem."Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên trong nhà truyền đến tiếng khóc.Hứa Thị không nhịn được cười nói: "Chắc là tôn nữ thấy chúng ta chỉ lo nói chuyện nên không vui rồi, đừng quên hôm nay là đầy tháng của tôn nữ chúng ta, có phải chúng ta nên đặt cho con bé một cái tên ở nhà không? Nếu không lại cứ gọi là con bé con bé mãi."Cố lão đầu cũng vội vàng gật đầu: "Đúng là nên đặt một cái tên ở nhà trước, không phải dạo này bận rộn lắm à, lão đại, con và Trương Thị có nghĩ ra cái tên nào không?”Cố Đại Sơn cười nói: "Con và mẫu thân Tiểu Võ đã nghĩ ra một cái, chỉ không biết có được không?"Nói xong, Cố Đại Sơn có chút ngượng ngùng gãi đầu.Trước đây tên của Tiểu Võ là do cha hẳn đặt.Tên của Tiểu Lục lại là do Hứa Thị vồ tình đặt.Cho nên lần trước Cố Đại Sơn và Trương Thị bàn bạc với nhau, không bằng gọi con bé là Cố Tiểu Thất."Cố Tiểu Thất?"Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nhịn được bật cười. "Ta thấy hay lắm, Tiểu Thất, Tiểu Thất, nghe rất thuận miệng." Cố Tâm Nguyệt tán thành.Hứa Thị có chút ngượng ngùng nói: "Chữ Thất này là Thất của 5,6, 7 phải không?"Lần này bà phải hỏi rõ trước, nếu không sau này con bé lớn lên mà vẫn không hiểu rõ thì mất mặt lắm."Đúng, không sai, không chạy đi đâu được!”Cố Tiểu Lục cũng vội vàng phụ họa: "Hay lắm, nghe là biết ngay tên của muội muội ta."Cố Tiểu Võ ở bên cạnh lặng lẽ xoa trán, cảm thấy tên của mình ngày càng không giữ được.Ngày hôm sau. Sau khi mọi người thức dậy, bọn họ chuẩn bị theo như đã bàn bạc vào tối hôm qua.

Chương 328