Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 350
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Thấy người đứng trong tiệm chính là thiếu niên sáng nay, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, cười khổ nói: "Ngươi đến rồi à?""Vâng, tỷ tỷ, ta đến ăn cơm." Ngô Phi Vũ cười toe toét.Cố Tâm Nguyệt vội vàng tìm một chỗ hơi khuất, chỉ vào bàn nói với hắn: "Ngươi ngồi đây chờ trước đi, muốn ăn gì? Một lát nữa ta nấu cho ngươi.""Không sao, tỷ tỷ nấu gì ta ăn nấy." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn nói.Những thực khách ngồi ở bàn gần đó, vốn thấy Ngô Phi Vũ đều sợ hãi muốn đứng dậy bỏ đi, bỗng nhiên nghe hắn nói vậy, ai nấy đều như thấy ma.Đây còn là tên tiểu bá vương phủ Thanh Châu mà bọn họ biết không?Sao hắn lại giống như bị người yểm bùa vậy?Nghĩ đến việc xếp hàng nửa ngày trời, tiền cũng đã đưa rồi, mọi người đành lặng lẽ ngồi xuống.Tống Dập chậm chân hơn một bước, hắn vừa đến tiệm, vừa vào cửa đã thấy Cố Tâm Nguyệt rất dịu dàng cúi đầu hỏi một thiếu niên muốn ăn gì, thiếu gia kia cũng mắt sáng rực nhìn nàng, còn gọi nàng là tỷ tỷ?Hắn không khỏi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Cố Tâm Nguyệt. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến, vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Người nãy từ sáng đã đến rồi, cứ gọi ta là tỷ tỷ, ta tưởng hắn đầu óc không bình thường nên lấy lệ dỗ hắn đi, ai ngờ giờ hắn lại đến nữa, ngươi xem, hắn có thực sự là học sinh của thư viện Thanh Giang không?”Tống Dập thường ngày ít tiếp xúc với người khác ở thư viện, cộng them số lần Ngô Phi Vũ đến thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Dập liếc nhìn một cái, liền lắc đầu với Cố Tâm Nguyệt: "Không quen nhưng nhìn có vẻ là học sinh của thư viện, nàng cứ ở trong bếp đừng ởi ra ngoài, ta đi dò la một chút." Những thực khách đang dựng tai nghe lén bên cạnh nghe vậy, không khỏi lắc đầu trong thầm lặng.Người ta là công tử bột chính hiệu của phủ Thanh Châu, người ta không ngốc đâu.Nhưng tại sao công tử bột lại bỗng nhiên đến một quán ăn nhỏ như vậy, lại bỗng nhiên làm ra trò này.Mọi người cũng đều ngơ ngác, ngọn lửa tò mò trong lòng càng cháy càng hừng hực, thậm chí bọn họ còn quên mất vừa rồi mình đã sợ hãi đến mức muốn chạy trốn như thế nào.Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt dặn dò xong, liền quay người đi đến chỗ Ngô Phi Vũ ở góc. Sau đó, hắn lại thong thả ngồi xuống đối diện Ngô Phi Vũ, đánh giá hắn một lúc, mới mở miệng: "Xin hỏi các hạ là?"Ngô Phi Vũ nhếch môi cười với hắn, cười ha ha: "Ta là Ngô Phi Vũ, ngươi là tỷ phu có đúng không?”Tống Dập sửng sốt một chút, không ngờ đối phương lại chính là đệ đệ của A Nguyệt, người mà gần đây hắn vẫn luôn muốn Cố Tâm Nguyệt tránh xa.Càng không ngờ là, hắn vừa đến đã gọi tỷ phu.Nghĩ đến trước đó hắn còn phái người đến đập phá cửa hàng, hôm nay lại chủ động đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhận tỷ tỷ, trong lòng Tống Dập bỗng thấy không ổn, chẳng lẽ hắn đã nhận ra Cố Tâm Nguyệt chính là tỷ tỷ của hắn?Nghĩ đến một khi A Nguyệt bại lộ, sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm phía sau, Tống Dập thu lại cảm xúc, trầm giọng nói: "Ta đúng là tỷ phu của ngươi nhưng nàng không phải tỷ tỷ của ngươi."Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, còn cười với hắn một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói: “Thật à?”Thấy hắn có vẻ mặt cười cợt, rõ ràng là không nghe lọt lời mình nói, nghĩ rằng đây có lẽ là sự cảm ứng tâm linh giữa hai tỷ đệ, Tống Dập cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục trâm giọng nói: "Sự thật chính là như vậy, tùy ngươi tin hay không. "
Thấy người đứng trong tiệm chính là thiếu niên sáng nay, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, cười khổ nói: "Ngươi đến rồi à?"
"Vâng, tỷ tỷ, ta đến ăn cơm." Ngô Phi Vũ cười toe toét.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng tìm một chỗ hơi khuất, chỉ vào bàn nói với hắn: "Ngươi ngồi đây chờ trước đi, muốn ăn gì? Một lát nữa ta nấu cho ngươi."
"Không sao, tỷ tỷ nấu gì ta ăn nấy." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn nói.
Những thực khách ngồi ở bàn gần đó, vốn thấy Ngô Phi Vũ đều sợ hãi muốn đứng dậy bỏ đi, bỗng nhiên nghe hắn nói vậy, ai nấy đều như thấy ma.
Đây còn là tên tiểu bá vương phủ Thanh Châu mà bọn họ biết không?
Sao hắn lại giống như bị người yểm bùa vậy?
Nghĩ đến việc xếp hàng nửa ngày trời, tiền cũng đã đưa rồi, mọi người đành lặng lẽ ngồi xuống.
Tống Dập chậm chân hơn một bước, hắn vừa đến tiệm, vừa vào cửa đã thấy Cố Tâm Nguyệt rất dịu dàng cúi đầu hỏi một thiếu niên muốn ăn gì, thiếu gia kia cũng mắt sáng rực nhìn nàng, còn gọi nàng là tỷ tỷ?
Hắn không khỏi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Cố Tâm Nguyệt. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến, vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Người nãy từ sáng đã đến rồi, cứ gọi ta là tỷ tỷ, ta tưởng hắn đầu óc không bình thường nên lấy lệ dỗ hắn đi, ai ngờ giờ hắn lại đến nữa, ngươi xem, hắn có thực sự là học sinh của thư viện Thanh Giang không?”
Tống Dập thường ngày ít tiếp xúc với người khác ở thư viện, cộng them số lần Ngô Phi Vũ đến thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Dập liếc nhìn một cái, liền lắc đầu với Cố Tâm Nguyệt: "Không quen nhưng nhìn có vẻ là học sinh của thư viện, nàng cứ ở trong bếp đừng ởi ra ngoài, ta đi dò la một chút." Những thực khách đang dựng tai nghe lén bên cạnh nghe vậy, không khỏi lắc đầu trong thầm lặng.
Người ta là công tử bột chính hiệu của phủ Thanh Châu, người ta không ngốc đâu.
Nhưng tại sao công tử bột lại bỗng nhiên đến một quán ăn nhỏ như vậy, lại bỗng nhiên làm ra trò này.
Mọi người cũng đều ngơ ngác, ngọn lửa tò mò trong lòng càng cháy càng hừng hực, thậm chí bọn họ còn quên mất vừa rồi mình đã sợ hãi đến mức muốn chạy trốn như thế nào.
Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt dặn dò xong, liền quay người đi đến chỗ Ngô Phi Vũ ở góc. Sau đó, hắn lại thong thả ngồi xuống đối diện Ngô Phi Vũ, đánh giá hắn một lúc, mới mở miệng: "Xin hỏi các hạ là?"
Ngô Phi Vũ nhếch môi cười với hắn, cười ha ha: "Ta là Ngô Phi Vũ, ngươi là tỷ phu có đúng không?”
Tống Dập sửng sốt một chút, không ngờ đối phương lại chính là đệ đệ của A Nguyệt, người mà gần đây hắn vẫn luôn muốn Cố Tâm Nguyệt tránh xa.
Càng không ngờ là, hắn vừa đến đã gọi tỷ phu.
Nghĩ đến trước đó hắn còn phái người đến đập phá cửa hàng, hôm nay lại chủ động đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhận tỷ tỷ, trong lòng Tống Dập bỗng thấy không ổn, chẳng lẽ hắn đã nhận ra Cố Tâm Nguyệt chính là tỷ tỷ của hắn?
Nghĩ đến một khi A Nguyệt bại lộ, sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm phía sau, Tống Dập thu lại cảm xúc, trầm giọng nói: "Ta đúng là tỷ phu của ngươi nhưng nàng không phải tỷ tỷ của ngươi."
Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, còn cười với hắn một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói: “Thật à?”
Thấy hắn có vẻ mặt cười cợt, rõ ràng là không nghe lọt lời mình nói, nghĩ rằng đây có lẽ là sự cảm ứng tâm linh giữa hai tỷ đệ, Tống Dập cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục trâm giọng nói: "Sự thật chính là như vậy, tùy ngươi tin hay không. "
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Thấy người đứng trong tiệm chính là thiếu niên sáng nay, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, cười khổ nói: "Ngươi đến rồi à?""Vâng, tỷ tỷ, ta đến ăn cơm." Ngô Phi Vũ cười toe toét.Cố Tâm Nguyệt vội vàng tìm một chỗ hơi khuất, chỉ vào bàn nói với hắn: "Ngươi ngồi đây chờ trước đi, muốn ăn gì? Một lát nữa ta nấu cho ngươi.""Không sao, tỷ tỷ nấu gì ta ăn nấy." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn nói.Những thực khách ngồi ở bàn gần đó, vốn thấy Ngô Phi Vũ đều sợ hãi muốn đứng dậy bỏ đi, bỗng nhiên nghe hắn nói vậy, ai nấy đều như thấy ma.Đây còn là tên tiểu bá vương phủ Thanh Châu mà bọn họ biết không?Sao hắn lại giống như bị người yểm bùa vậy?Nghĩ đến việc xếp hàng nửa ngày trời, tiền cũng đã đưa rồi, mọi người đành lặng lẽ ngồi xuống.Tống Dập chậm chân hơn một bước, hắn vừa đến tiệm, vừa vào cửa đã thấy Cố Tâm Nguyệt rất dịu dàng cúi đầu hỏi một thiếu niên muốn ăn gì, thiếu gia kia cũng mắt sáng rực nhìn nàng, còn gọi nàng là tỷ tỷ?Hắn không khỏi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Cố Tâm Nguyệt. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến, vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Người nãy từ sáng đã đến rồi, cứ gọi ta là tỷ tỷ, ta tưởng hắn đầu óc không bình thường nên lấy lệ dỗ hắn đi, ai ngờ giờ hắn lại đến nữa, ngươi xem, hắn có thực sự là học sinh của thư viện Thanh Giang không?”Tống Dập thường ngày ít tiếp xúc với người khác ở thư viện, cộng them số lần Ngô Phi Vũ đến thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Dập liếc nhìn một cái, liền lắc đầu với Cố Tâm Nguyệt: "Không quen nhưng nhìn có vẻ là học sinh của thư viện, nàng cứ ở trong bếp đừng ởi ra ngoài, ta đi dò la một chút." Những thực khách đang dựng tai nghe lén bên cạnh nghe vậy, không khỏi lắc đầu trong thầm lặng.Người ta là công tử bột chính hiệu của phủ Thanh Châu, người ta không ngốc đâu.Nhưng tại sao công tử bột lại bỗng nhiên đến một quán ăn nhỏ như vậy, lại bỗng nhiên làm ra trò này.Mọi người cũng đều ngơ ngác, ngọn lửa tò mò trong lòng càng cháy càng hừng hực, thậm chí bọn họ còn quên mất vừa rồi mình đã sợ hãi đến mức muốn chạy trốn như thế nào.Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt dặn dò xong, liền quay người đi đến chỗ Ngô Phi Vũ ở góc. Sau đó, hắn lại thong thả ngồi xuống đối diện Ngô Phi Vũ, đánh giá hắn một lúc, mới mở miệng: "Xin hỏi các hạ là?"Ngô Phi Vũ nhếch môi cười với hắn, cười ha ha: "Ta là Ngô Phi Vũ, ngươi là tỷ phu có đúng không?”Tống Dập sửng sốt một chút, không ngờ đối phương lại chính là đệ đệ của A Nguyệt, người mà gần đây hắn vẫn luôn muốn Cố Tâm Nguyệt tránh xa.Càng không ngờ là, hắn vừa đến đã gọi tỷ phu.Nghĩ đến trước đó hắn còn phái người đến đập phá cửa hàng, hôm nay lại chủ động đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhận tỷ tỷ, trong lòng Tống Dập bỗng thấy không ổn, chẳng lẽ hắn đã nhận ra Cố Tâm Nguyệt chính là tỷ tỷ của hắn?Nghĩ đến một khi A Nguyệt bại lộ, sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm phía sau, Tống Dập thu lại cảm xúc, trầm giọng nói: "Ta đúng là tỷ phu của ngươi nhưng nàng không phải tỷ tỷ của ngươi."Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, còn cười với hắn một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói: “Thật à?”Thấy hắn có vẻ mặt cười cợt, rõ ràng là không nghe lọt lời mình nói, nghĩ rằng đây có lẽ là sự cảm ứng tâm linh giữa hai tỷ đệ, Tống Dập cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục trâm giọng nói: "Sự thật chính là như vậy, tùy ngươi tin hay không. "