Tác giả:

Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi…

Chương 9

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Sau khi ông mất, căn nhà ông để lại cũng bị gia đình cô ruột chiếm đoạt.Từ chủ nhân của ngôi nhà, tôi đã trở thành một kẻ ăn nhờ ở đậu.…Vừa về đến nhà, một giọng điệu đầy châm chọc đã vang lên:“Còn biết đường về à? Nếu đã không muốn về thì khỏi về nữa đi! Nhà này không có cơm thừa cho mày đâu!”Cô ruột tôi đang ngồi trên sofa sơn móng tay, liếc mắt nhìn tôi rồi bĩu môi đầy khinh thường.Chú từ trong phòng đi ra, ánh mắt lập tức sa sầm khi thấy tay tôi bó bột:“Ở trường đánh nhau à? Lúc nào cũng gây chuyện! Tao thấy mày đừng học nữa, nghỉ luôn đi, ra ngoài kiếm tiền mà nuôi thân, đỡ tốn tiền vô ích.”Tôi cười nhạt, phản bác không chút khách khí:“Không cần các người lo. Tiền học tôi tự lo được.”Cô ruột nghe vậy lập tức bật dậy, giọng the thé:“Ồ, cánh cứng rồi hả? Nếu vậy, trả tiền thuê nhà đi! Mày ăn không ở không bao lâu rồi, còn dám lớn tiếng hả?!”Tôi nghiến răng, nói từng chữ:“Căn nhà này là ông nội để lại cho tôi.”Nói xong, tôi quay người đi thẳng về phòng.Nhưng chưa kịp mở cửa, một bàn tay bỗng đẩy mạnh, làm tôi loạng choạng ngã ra sau.Cánh tay gãy đập vào cửa, đau đến thấu xương.Tôi ngẩng lên, trừng mắt nhìn kẻ vừa ra tay.Là anh họ tôi, vừa chuyển về đây để học cấp ba.Hắn đứng chặn ngay cửa, thân hình cao lớn như một bức tường chắn trước mặt tôi.Qua khe cửa hé mở, tôi thấy chăn ga gối nệm trong phòng đã bị thay mới hoàn toàn.Còn đồ đạc của tôi thì sao?Bị ném lộn xộn dưới đất như rác rưởi.Chú khoanh tay, giọng điệu đầy châm chọc:“Quang Minh, được cho ở là nhờ tình nghĩa, còn không cho ở thì là lẽ thường.“Nói trắng ra, cô ruột mày mới là người thừa kế hợp pháp. Di chúc của ông nội tuy có viết tên mày, nhưng không có công chứng, không có hiệu lực pháp lý.”“Trước kia phòng trống nên mày ở tạm, giờ anh họ mày chuyển về, vậy nên mày phải nhường phòng.“Không thích thì cút ra ngoài mà ở!”Cô ruột bĩu môi, khoanh tay đứng nhìn:“Nhường phòng thôi mà còn tỏ vẻ đáng thương cái gì? Tao chưa đuổi mày ra khỏi nhà là may rồi!“Không muốn ở thì cút đi!”…Rốt cuộc, bọn họ đã chờ sẵn từ lâu.Từ khi ông nội qua đời chưa bao lâu, chúng đã không thể chờ nổi mà cướp đi mọi thứ của tôi.Căn nhà này, phòng của tôi, ngay cả quyền tồn tại trong ngôi nhà này, chúng đều muốn tước đoạt.Tôi biết rất rõ, một khi thủ tục sang tên hoàn tất, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi ra đường.Sự xuất hiện của anh họ khiến tình cảnh của tôi càng đen tối hơn.Mỗi ngày đi học về, ngoài việc học hành, tôi còn phải quét dọn nhà cửa, đổ rác, khuân vác đồ đạc.Tất cả những việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi làm.Giống hệt như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, bị sai bảo, bị coi như người hầu trong chính ngôi nhà mà đáng lẽ ra thuộc về tôi.…Dù vậy, tôi vẫn bí mật liên lạc với viên cảnh sát Hàn bằng chiếc điện thoại cũ của ông nội.

Sau khi ông mất, căn nhà ông để lại cũng bị gia đình cô ruột chiếm đoạt.

Từ chủ nhân của ngôi nhà, tôi đã trở thành một kẻ ăn nhờ ở đậu.

Vừa về đến nhà, một giọng điệu đầy châm chọc đã vang lên:

“Còn biết đường về à? Nếu đã không muốn về thì khỏi về nữa đi! Nhà này không có cơm thừa cho mày đâu!”

Cô ruột tôi đang ngồi trên sofa sơn móng tay, liếc mắt nhìn tôi rồi bĩu môi đầy khinh thường.

Chú từ trong phòng đi ra, ánh mắt lập tức sa sầm khi thấy tay tôi bó bột:

“Ở trường đánh nhau à? Lúc nào cũng gây chuyện! Tao thấy mày đừng học nữa, nghỉ luôn đi, ra ngoài kiếm tiền mà nuôi thân, đỡ tốn tiền vô ích.”

Tôi cười nhạt, phản bác không chút khách khí:

“Không cần các người lo. Tiền học tôi tự lo được.”

Cô ruột nghe vậy lập tức bật dậy, giọng the thé:

“Ồ, cánh cứng rồi hả? Nếu vậy, trả tiền thuê nhà đi! Mày ăn không ở không bao lâu rồi, còn dám lớn tiếng hả?!”

Tôi nghiến răng, nói từng chữ:

“Căn nhà này là ông nội để lại cho tôi.”

Nói xong, tôi quay người đi thẳng về phòng.

Nhưng chưa kịp mở cửa, một bàn tay bỗng đẩy mạnh, làm tôi loạng choạng ngã ra sau.

Cánh tay gãy đập vào cửa, đau đến thấu xương.

Tôi ngẩng lên, trừng mắt nhìn kẻ vừa ra tay.

Là anh họ tôi, vừa chuyển về đây để học cấp ba.

Hắn đứng chặn ngay cửa, thân hình cao lớn như một bức tường chắn trước mặt tôi.

Qua khe cửa hé mở, tôi thấy chăn ga gối nệm trong phòng đã bị thay mới hoàn toàn.

Còn đồ đạc của tôi thì sao?

Bị ném lộn xộn dưới đất như rác rưởi.

Chú khoanh tay, giọng điệu đầy châm chọc:

“Quang Minh, được cho ở là nhờ tình nghĩa, còn không cho ở thì là lẽ thường.

“Nói trắng ra, cô ruột mày mới là người thừa kế hợp pháp. Di chúc của ông nội tuy có viết tên mày, nhưng không có công chứng, không có hiệu lực pháp lý.”

“Trước kia phòng trống nên mày ở tạm, giờ anh họ mày chuyển về, vậy nên mày phải nhường phòng.

“Không thích thì cút ra ngoài mà ở!”

Cô ruột bĩu môi, khoanh tay đứng nhìn:

“Nhường phòng thôi mà còn tỏ vẻ đáng thương cái gì? Tao chưa đuổi mày ra khỏi nhà là may rồi!

“Không muốn ở thì cút đi!”

Rốt cuộc, bọn họ đã chờ sẵn từ lâu.

Từ khi ông nội qua đời chưa bao lâu, chúng đã không thể chờ nổi mà cướp đi mọi thứ của tôi.

Căn nhà này, phòng của tôi, ngay cả quyền tồn tại trong ngôi nhà này, chúng đều muốn tước đoạt.

Tôi biết rất rõ, một khi thủ tục sang tên hoàn tất, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi ra đường.

Sự xuất hiện của anh họ khiến tình cảnh của tôi càng đen tối hơn.

Mỗi ngày đi học về, ngoài việc học hành, tôi còn phải quét dọn nhà cửa, đổ rác, khuân vác đồ đạc.

Tất cả những việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi làm.

Giống hệt như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, bị sai bảo, bị coi như người hầu trong chính ngôi nhà mà đáng lẽ ra thuộc về tôi.

Dù vậy, tôi vẫn bí mật liên lạc với viên cảnh sát Hàn bằng chiếc điện thoại cũ của ông nội.

Đáng Xấu Hổ Là Ai?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô ThịÔng nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối. Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở. Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông. Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói: “Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm. “Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh! “Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp. “Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng. “Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không? “Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ! “Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi… Sau khi ông mất, căn nhà ông để lại cũng bị gia đình cô ruột chiếm đoạt.Từ chủ nhân của ngôi nhà, tôi đã trở thành một kẻ ăn nhờ ở đậu.…Vừa về đến nhà, một giọng điệu đầy châm chọc đã vang lên:“Còn biết đường về à? Nếu đã không muốn về thì khỏi về nữa đi! Nhà này không có cơm thừa cho mày đâu!”Cô ruột tôi đang ngồi trên sofa sơn móng tay, liếc mắt nhìn tôi rồi bĩu môi đầy khinh thường.Chú từ trong phòng đi ra, ánh mắt lập tức sa sầm khi thấy tay tôi bó bột:“Ở trường đánh nhau à? Lúc nào cũng gây chuyện! Tao thấy mày đừng học nữa, nghỉ luôn đi, ra ngoài kiếm tiền mà nuôi thân, đỡ tốn tiền vô ích.”Tôi cười nhạt, phản bác không chút khách khí:“Không cần các người lo. Tiền học tôi tự lo được.”Cô ruột nghe vậy lập tức bật dậy, giọng the thé:“Ồ, cánh cứng rồi hả? Nếu vậy, trả tiền thuê nhà đi! Mày ăn không ở không bao lâu rồi, còn dám lớn tiếng hả?!”Tôi nghiến răng, nói từng chữ:“Căn nhà này là ông nội để lại cho tôi.”Nói xong, tôi quay người đi thẳng về phòng.Nhưng chưa kịp mở cửa, một bàn tay bỗng đẩy mạnh, làm tôi loạng choạng ngã ra sau.Cánh tay gãy đập vào cửa, đau đến thấu xương.Tôi ngẩng lên, trừng mắt nhìn kẻ vừa ra tay.Là anh họ tôi, vừa chuyển về đây để học cấp ba.Hắn đứng chặn ngay cửa, thân hình cao lớn như một bức tường chắn trước mặt tôi.Qua khe cửa hé mở, tôi thấy chăn ga gối nệm trong phòng đã bị thay mới hoàn toàn.Còn đồ đạc của tôi thì sao?Bị ném lộn xộn dưới đất như rác rưởi.Chú khoanh tay, giọng điệu đầy châm chọc:“Quang Minh, được cho ở là nhờ tình nghĩa, còn không cho ở thì là lẽ thường.“Nói trắng ra, cô ruột mày mới là người thừa kế hợp pháp. Di chúc của ông nội tuy có viết tên mày, nhưng không có công chứng, không có hiệu lực pháp lý.”“Trước kia phòng trống nên mày ở tạm, giờ anh họ mày chuyển về, vậy nên mày phải nhường phòng.“Không thích thì cút ra ngoài mà ở!”Cô ruột bĩu môi, khoanh tay đứng nhìn:“Nhường phòng thôi mà còn tỏ vẻ đáng thương cái gì? Tao chưa đuổi mày ra khỏi nhà là may rồi!“Không muốn ở thì cút đi!”…Rốt cuộc, bọn họ đã chờ sẵn từ lâu.Từ khi ông nội qua đời chưa bao lâu, chúng đã không thể chờ nổi mà cướp đi mọi thứ của tôi.Căn nhà này, phòng của tôi, ngay cả quyền tồn tại trong ngôi nhà này, chúng đều muốn tước đoạt.Tôi biết rất rõ, một khi thủ tục sang tên hoàn tất, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi ra đường.Sự xuất hiện của anh họ khiến tình cảnh của tôi càng đen tối hơn.Mỗi ngày đi học về, ngoài việc học hành, tôi còn phải quét dọn nhà cửa, đổ rác, khuân vác đồ đạc.Tất cả những việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi làm.Giống hệt như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, bị sai bảo, bị coi như người hầu trong chính ngôi nhà mà đáng lẽ ra thuộc về tôi.…Dù vậy, tôi vẫn bí mật liên lạc với viên cảnh sát Hàn bằng chiếc điện thoại cũ của ông nội.

Chương 9