Tác giả:

1 Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu. A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra. Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta: “Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?” Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy. A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao. A nương khẽ thở dài, xoa đầu ta: “Miên nhi của ta, sau này chỉ cần không đến nỗi đói chết, ấy đã là phúc rồi.” Khi ấy, ta liền cảm thấy, A nương thật hiểu ta. Có thể an an ổn ổn mà chẳng đến nỗi đói, ấy mới chính là điều tốt nhất thiên hạ. Sau này, ta cùng A tỷ cùng nhau nhập cung. Thực ra, vốn dĩ không đến lượt ta. A tỷ là đích nữ chính thống của Định Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, số mệnh đã định sẽ vào cung rạng rỡ môn hộ. Còn ta, bất quá chỉ là kẻ đi kèm. A phụ nói: “Hai tỷ muội cùng vào cung, rốt cuộc cũng có…

Chương 3

Hoàng Thượng Và Củ Khoai NướngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại1 Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu. A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra. Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta: “Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?” Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy. A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao. A nương khẽ thở dài, xoa đầu ta: “Miên nhi của ta, sau này chỉ cần không đến nỗi đói chết, ấy đã là phúc rồi.” Khi ấy, ta liền cảm thấy, A nương thật hiểu ta. Có thể an an ổn ổn mà chẳng đến nỗi đói, ấy mới chính là điều tốt nhất thiên hạ. Sau này, ta cùng A tỷ cùng nhau nhập cung. Thực ra, vốn dĩ không đến lượt ta. A tỷ là đích nữ chính thống của Định Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, số mệnh đã định sẽ vào cung rạng rỡ môn hộ. Còn ta, bất quá chỉ là kẻ đi kèm. A phụ nói: “Hai tỷ muội cùng vào cung, rốt cuộc cũng có… 3Hắn liếc ta.Hình như… khóe miệng hắn, hơi nhếch lên?Chẳng nói gì thêm, liền quay lưng bỏ đi.Ta ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày mới hoàn hồn.Thanh Đài hốt hoảng, gần như khóc:“Tiểu chủ! Người… người sao vậy? Vị ấy……”“Thanh Đài,”“Ngươi mau cấu ta một cái, bảo ta, vừa rồi là mộng!”Thanh Đài lí nhí:“Tiểu chủ… nô tỳ… dường như nghe thấy vị ấy xưng… xưng ‘Trẫm’……”Trước mắt ta lại tối sầm.Ngày hôm sau, ta cáo bệnh, chẳng dám đi thỉnh an.Ta tự cuộn mình trong chăn nệm.Trong lòng chỉ nghĩ, chẳng biết là sẽ bị ban cho dải lụa trắng, hay chén rượu độc, hoặc dứt khoát kéo ra ngoài đánh chết bằng loạn côn?Ta đã mắng Hoàng thượng là chó, sao Người có thể dễ dàng tha cho ta?Ta nằm suốt một ngày, kết quả — chẳng có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ ba, ta vẫn không dám ra khỏi cửa.Thanh Đài bưng bữa sớm vào, mặt mày lộ vẻ do dự.“Làm sao thế?” — ta uể oải hỏi.“Tiểu chủ… Nội vụ phủ… vừa mới đưa đồ tới.”“Đưa cái gì? Chẳng lẽ là dải lụa trắng?”“Không phải…”Sắc mặt Thanh Đài càng kỳ quái hơn.”Nói… nói là đưa tới một giỏ khoai lang tươi, lại còn thêm một cái lò nhỏ… bảo là Hoàng thượng ban.”“……”Ta bật người khỏi giường như bị lửa đốt.Chỉ thấy giữa sân, đặt một cái lò nhỏ, bên cạnh là một giỏ khoai lang mập mạp, rửa sạch bong.Ta ngửa đầu nhìn trời.Mặt trời mọc từ phương tây sao?Hay đây là hình phạt kiểu mới? Muốn ta tự nướng mình mà chết ư?Ta không dám động tới đống đó. Run rẩy qua tới tận chiều.Bóng người kia, lại hiện ra ở cửa sân.Ta sợ đến mức run lên.Hắn ngồi xuống tảng đá đối diện, đưa mắt liếc qua lò lửa và giỏ khoai.“Không nướng sao?”Ta nhìn hắn, đầu óc ù đặc.Người hỏi ta, có nướng hay không?Ta biết đáp thế nào?Nói: bệ hạ thứ tội, thần thiếp không dám?Hay nói: bệ hạ, khoai này là định nướng thiếp, hay thực sự cho thiếp ăn?Ta ngồi cứng đờ.Hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó.Ta lấy hết dũng khí: “Cái… cái thứ này, thần thiếp không biết dùng.”Đó quả là lời thật. Khi còn ở phủ, nương chẳng bao giờ cho ta vào bếp, bảo tay chân vụng về, sợ ta thiêu mất cả nhà.Nghe ta nói thế, hắn đứng lên. Ta hoảng hốt lùi lại.Hắn bước tới bên lò, xắn tay áo, bắt đầu… nhóm lửa.Động tác còn hơi vụng, nhưng có trật tự. Nhặt vài cành khô, xếp lại, rút hỏa trích tử ra, hà hơi mấy lần.Khói xanh bốc lên, theo đó là một đốm lửa nhỏ.Ta ngẩn ngơ nhìn hắn bận rộn.Chẳng mấy chốc, hương thơm ngọt ngào của khoai nướng đã lan khắp viện.Bụng ta không chịu nổi, “ục” một tiếng vang dội.Ta chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.Hắn làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú lật khoai.Một lát sau, hắn dùng kẹp gắp ra một củ khoai, đặt lên phiến đá cho nguội.Rồi hắn ngẩng đầu, cằm khẽ hất về phía khoai.Ý tứ rõ ràng.Ta ngần ngừ, cuối cùng cũng rụt rè bước tới.Đem khoai cầm trong tay, nóng quá cứ trở qua trở lại. Bóc lớp vỏ cháy xém, vàng ươm bên trong lộ ra, hương thơm xộc thẳng vào mũi.Ta cắn một miếng.Ôi, ngọt quá!”Ấy là củ khoai nướng ngon nhất đời ta từng ăn.Ta ăn rất chậm. Một nửa vì nóng miệng, một nửa… vì chột dạ.Một vị Hoàng đế, đích thân nướng khoai cho ta.Nếu chuyện này truyền ra, cả hoàng cung ắt náo loạn.Ăn quá nửa, ta no rồi, ngẩng đầu nhìn hắn.Ta đưa nốt phần còn lại ra trước mặt hắn. “…Ngài, cũng nếm thử?”Hắn nghiêng đầu, mắt rơi xuống củ khoai thiếu một góc.Rồi khẽ lắc đầu.Ngay khi ta còn đang nghĩ có nên vứt đi, hay ráng nuốt nốt, thì hắn lại cất lời.“Phần còn lại, đều thuộc về nàng.”Nói đoạn, liền bỏ đi.Thanh Đài thấy ta một mình chạy ra từ trong phòng, liền hoảng hốt: “Tiểu chủ… Người… Người thật sự để Hoàng thượng nướng khoai cho sao?”“Ta không có!” Ta vội phủi sạch. “Là Người tự mình đòi nướng!”“Thế… Hoàng thượng còn để người ăn trước?”“Là Người tự không chịu ăn mà!”Thanh Đài nhìn ta, như nhìn thần tiên hạ phàm.Nàng lẩm bẩm: “Tiểu chủ, người quả thật… âm thầm làm nên đại sự a.”“……”Ta thực sự chẳng hề muốn làm đại sự! Ta chỉ muốn làm một con tôm nhỏ không ai để ý thôi! Nhưng việc này, nó cứ thế mà thành.Từ ngày đó, viện Vãn Tình Hiên của ta liền thay đổi.Trước kia, hắn tới là để ngẩng đầu nhìn trời. Nay, hắn tới là… tìm việc mà làm.Hôm nay thấy hoa cỏ trong viện héo, hắn xách bình tưới.Ngày mai thấy lồng đèn dưới mái nghiêng, hắn tự vác thang lên chỉnh.Mỗi khi hắn làm việc ở viện ta, cứ như hắn chẳng phải đế vương, mà là một trượng phu nhà hàng xóm sang giúp tay.Còn ta, từ “viện trưởng dưỡng lão” thảnh thơi, biến thành “giám công” run rẩy.Ta chẳng dám nằm phè nữa. Hắn đang bận rộn, ta đâu thể vắt chân nằm gặm hạt dưa?Đành phải dời một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh. Hắn tưới nước, ta đưa khăn.Hắn leo thang, ta giữ chân thang.

3

Hắn liếc ta.

Hình như… khóe miệng hắn, hơi nhếch lên?

Chẳng nói gì thêm, liền quay lưng bỏ đi.

Ta ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày mới hoàn hồn.

Thanh Đài hốt hoảng, gần như khóc:

“Tiểu chủ! Người… người sao vậy? Vị ấy……”

“Thanh Đài,”

“Ngươi mau cấu ta một cái, bảo ta, vừa rồi là mộng!”

Thanh Đài lí nhí:

“Tiểu chủ… nô tỳ… dường như nghe thấy vị ấy xưng… xưng ‘Trẫm’……”

Trước mắt ta lại tối sầm.

Ngày hôm sau, ta cáo bệnh, chẳng dám đi thỉnh an.

Ta tự cuộn mình trong chăn nệm.

Trong lòng chỉ nghĩ, chẳng biết là sẽ bị ban cho dải lụa trắng, hay chén rượu độc, hoặc dứt khoát kéo ra ngoài đánh chết bằng loạn côn?

Ta đã mắng Hoàng thượng là chó, sao Người có thể dễ dàng tha cho ta?

Ta nằm suốt một ngày, kết quả — chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ ba, ta vẫn không dám ra khỏi cửa.

Thanh Đài bưng bữa sớm vào, mặt mày lộ vẻ do dự.

“Làm sao thế?” — ta uể oải hỏi.

“Tiểu chủ… Nội vụ phủ… vừa mới đưa đồ tới.”

“Đưa cái gì? Chẳng lẽ là dải lụa trắng?”

“Không phải…”

Sắc mặt Thanh Đài càng kỳ quái hơn.”Nói… nói là đưa tới một giỏ khoai lang tươi, lại còn thêm một cái lò nhỏ… bảo là Hoàng thượng ban.”

“……”

Ta bật người khỏi giường như bị lửa đốt.

Chỉ thấy giữa sân, đặt một cái lò nhỏ, bên cạnh là một giỏ khoai lang mập mạp, rửa sạch bong.

Ta ngửa đầu nhìn trời.

Mặt trời mọc từ phương tây sao?

Hay đây là hình phạt kiểu mới? Muốn ta tự nướng mình mà chết ư?

Ta không dám động tới đống đó. Run rẩy qua tới tận chiều.

Bóng người kia, lại hiện ra ở cửa sân.

Ta sợ đến mức run lên.

Hắn ngồi xuống tảng đá đối diện, đưa mắt liếc qua lò lửa và giỏ khoai.

“Không nướng sao?”

Ta nhìn hắn, đầu óc ù đặc.

Người hỏi ta, có nướng hay không?

Ta biết đáp thế nào?

Nói: bệ hạ thứ tội, thần thiếp không dám?

Hay nói: bệ hạ, khoai này là định nướng thiếp, hay thực sự cho thiếp ăn?

Ta ngồi cứng đờ.

Hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Ta lấy hết dũng khí: “Cái… cái thứ này, thần thiếp không biết dùng.”

Đó quả là lời thật. Khi còn ở phủ, nương chẳng bao giờ cho ta vào bếp, bảo tay chân vụng về, sợ ta thiêu mất cả nhà.

Nghe ta nói thế, hắn đứng lên.

 

Ta hoảng hốt lùi lại.

Hắn bước tới bên lò, xắn tay áo, bắt đầu… nhóm lửa.

Động tác còn hơi vụng, nhưng có trật tự. Nhặt vài cành khô, xếp lại, rút hỏa trích tử ra, hà hơi mấy lần.

Khói xanh bốc lên, theo đó là một đốm lửa nhỏ.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn bận rộn.

Chẳng mấy chốc, hương thơm ngọt ngào của khoai nướng đã lan khắp viện.

Bụng ta không chịu nổi, “ục” một tiếng vang dội.

Ta chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.

Hắn làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú lật khoai.

Một lát sau, hắn dùng kẹp gắp ra một củ khoai, đặt lên phiến đá cho nguội.

Rồi hắn ngẩng đầu, cằm khẽ hất về phía khoai.

Ý tứ rõ ràng.

Ta ngần ngừ, cuối cùng cũng rụt rè bước tới.

Đem khoai cầm trong tay, nóng quá cứ trở qua trở lại. Bóc lớp vỏ cháy xém, vàng ươm bên trong lộ ra, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Ta cắn một miếng.

Ôi, ngọt quá!”

Ấy là củ khoai nướng ngon nhất đời ta từng ăn.

Ta ăn rất chậm. Một nửa vì nóng miệng, một nửa… vì chột dạ.

Một vị Hoàng đế, đích thân nướng khoai cho ta.

Nếu chuyện này truyền ra, cả hoàng cung ắt náo loạn.

Ăn quá nửa, ta no rồi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta đưa nốt phần còn lại ra trước mặt hắn. “…Ngài, cũng nếm thử?”

Hắn nghiêng đầu, mắt rơi xuống củ khoai thiếu một góc.

Rồi khẽ lắc đầu.

Ngay khi ta còn đang nghĩ có nên vứt đi, hay ráng nuốt nốt, thì hắn lại cất lời.

“Phần còn lại, đều thuộc về nàng.”

Nói đoạn, liền bỏ đi.

Thanh Đài thấy ta một mình chạy ra từ trong phòng, liền hoảng hốt: “Tiểu chủ… Người… Người thật sự để Hoàng thượng nướng khoai cho sao?”

“Ta không có!” Ta vội phủi sạch. “Là Người tự mình đòi nướng!”

“Thế… Hoàng thượng còn để người ăn trước?”

“Là Người tự không chịu ăn mà!”

Thanh Đài nhìn ta, như nhìn thần tiên hạ phàm.

Nàng lẩm bẩm: “Tiểu chủ, người quả thật… âm thầm làm nên đại sự a.”

“……”

Ta thực sự chẳng hề muốn làm đại sự! Ta chỉ muốn làm một con tôm nhỏ không ai để ý thôi! Nhưng việc này, nó cứ thế mà thành.

Từ ngày đó, viện Vãn Tình Hiên của ta liền thay đổi.

Trước kia, hắn tới là để ngẩng đầu nhìn trời. Nay, hắn tới là… tìm việc mà làm.

Hôm nay thấy hoa cỏ trong viện héo, hắn xách bình tưới.

Ngày mai thấy lồng đèn dưới mái nghiêng, hắn tự vác thang lên chỉnh.

Mỗi khi hắn làm việc ở viện ta, cứ như hắn chẳng phải đế vương, mà là một trượng phu nhà hàng xóm sang giúp tay.

Còn ta, từ “viện trưởng dưỡng lão” thảnh thơi, biến thành “giám công” run rẩy.

Ta chẳng dám nằm phè nữa. Hắn đang bận rộn, ta đâu thể vắt chân nằm gặm hạt dưa?

Đành phải dời một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh. Hắn tưới nước, ta đưa khăn.

Hắn leo thang, ta giữ chân thang.

Hoàng Thượng Và Củ Khoai NướngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại1 Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu. A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra. Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta: “Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?” Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy. A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao. A nương khẽ thở dài, xoa đầu ta: “Miên nhi của ta, sau này chỉ cần không đến nỗi đói chết, ấy đã là phúc rồi.” Khi ấy, ta liền cảm thấy, A nương thật hiểu ta. Có thể an an ổn ổn mà chẳng đến nỗi đói, ấy mới chính là điều tốt nhất thiên hạ. Sau này, ta cùng A tỷ cùng nhau nhập cung. Thực ra, vốn dĩ không đến lượt ta. A tỷ là đích nữ chính thống của Định Quốc Công phủ, tài mạo song toàn, số mệnh đã định sẽ vào cung rạng rỡ môn hộ. Còn ta, bất quá chỉ là kẻ đi kèm. A phụ nói: “Hai tỷ muội cùng vào cung, rốt cuộc cũng có… 3Hắn liếc ta.Hình như… khóe miệng hắn, hơi nhếch lên?Chẳng nói gì thêm, liền quay lưng bỏ đi.Ta ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày mới hoàn hồn.Thanh Đài hốt hoảng, gần như khóc:“Tiểu chủ! Người… người sao vậy? Vị ấy……”“Thanh Đài,”“Ngươi mau cấu ta một cái, bảo ta, vừa rồi là mộng!”Thanh Đài lí nhí:“Tiểu chủ… nô tỳ… dường như nghe thấy vị ấy xưng… xưng ‘Trẫm’……”Trước mắt ta lại tối sầm.Ngày hôm sau, ta cáo bệnh, chẳng dám đi thỉnh an.Ta tự cuộn mình trong chăn nệm.Trong lòng chỉ nghĩ, chẳng biết là sẽ bị ban cho dải lụa trắng, hay chén rượu độc, hoặc dứt khoát kéo ra ngoài đánh chết bằng loạn côn?Ta đã mắng Hoàng thượng là chó, sao Người có thể dễ dàng tha cho ta?Ta nằm suốt một ngày, kết quả — chẳng có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ ba, ta vẫn không dám ra khỏi cửa.Thanh Đài bưng bữa sớm vào, mặt mày lộ vẻ do dự.“Làm sao thế?” — ta uể oải hỏi.“Tiểu chủ… Nội vụ phủ… vừa mới đưa đồ tới.”“Đưa cái gì? Chẳng lẽ là dải lụa trắng?”“Không phải…”Sắc mặt Thanh Đài càng kỳ quái hơn.”Nói… nói là đưa tới một giỏ khoai lang tươi, lại còn thêm một cái lò nhỏ… bảo là Hoàng thượng ban.”“……”Ta bật người khỏi giường như bị lửa đốt.Chỉ thấy giữa sân, đặt một cái lò nhỏ, bên cạnh là một giỏ khoai lang mập mạp, rửa sạch bong.Ta ngửa đầu nhìn trời.Mặt trời mọc từ phương tây sao?Hay đây là hình phạt kiểu mới? Muốn ta tự nướng mình mà chết ư?Ta không dám động tới đống đó. Run rẩy qua tới tận chiều.Bóng người kia, lại hiện ra ở cửa sân.Ta sợ đến mức run lên.Hắn ngồi xuống tảng đá đối diện, đưa mắt liếc qua lò lửa và giỏ khoai.“Không nướng sao?”Ta nhìn hắn, đầu óc ù đặc.Người hỏi ta, có nướng hay không?Ta biết đáp thế nào?Nói: bệ hạ thứ tội, thần thiếp không dám?Hay nói: bệ hạ, khoai này là định nướng thiếp, hay thực sự cho thiếp ăn?Ta ngồi cứng đờ.Hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó.Ta lấy hết dũng khí: “Cái… cái thứ này, thần thiếp không biết dùng.”Đó quả là lời thật. Khi còn ở phủ, nương chẳng bao giờ cho ta vào bếp, bảo tay chân vụng về, sợ ta thiêu mất cả nhà.Nghe ta nói thế, hắn đứng lên. Ta hoảng hốt lùi lại.Hắn bước tới bên lò, xắn tay áo, bắt đầu… nhóm lửa.Động tác còn hơi vụng, nhưng có trật tự. Nhặt vài cành khô, xếp lại, rút hỏa trích tử ra, hà hơi mấy lần.Khói xanh bốc lên, theo đó là một đốm lửa nhỏ.Ta ngẩn ngơ nhìn hắn bận rộn.Chẳng mấy chốc, hương thơm ngọt ngào của khoai nướng đã lan khắp viện.Bụng ta không chịu nổi, “ục” một tiếng vang dội.Ta chỉ hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.Hắn làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú lật khoai.Một lát sau, hắn dùng kẹp gắp ra một củ khoai, đặt lên phiến đá cho nguội.Rồi hắn ngẩng đầu, cằm khẽ hất về phía khoai.Ý tứ rõ ràng.Ta ngần ngừ, cuối cùng cũng rụt rè bước tới.Đem khoai cầm trong tay, nóng quá cứ trở qua trở lại. Bóc lớp vỏ cháy xém, vàng ươm bên trong lộ ra, hương thơm xộc thẳng vào mũi.Ta cắn một miếng.Ôi, ngọt quá!”Ấy là củ khoai nướng ngon nhất đời ta từng ăn.Ta ăn rất chậm. Một nửa vì nóng miệng, một nửa… vì chột dạ.Một vị Hoàng đế, đích thân nướng khoai cho ta.Nếu chuyện này truyền ra, cả hoàng cung ắt náo loạn.Ăn quá nửa, ta no rồi, ngẩng đầu nhìn hắn.Ta đưa nốt phần còn lại ra trước mặt hắn. “…Ngài, cũng nếm thử?”Hắn nghiêng đầu, mắt rơi xuống củ khoai thiếu một góc.Rồi khẽ lắc đầu.Ngay khi ta còn đang nghĩ có nên vứt đi, hay ráng nuốt nốt, thì hắn lại cất lời.“Phần còn lại, đều thuộc về nàng.”Nói đoạn, liền bỏ đi.Thanh Đài thấy ta một mình chạy ra từ trong phòng, liền hoảng hốt: “Tiểu chủ… Người… Người thật sự để Hoàng thượng nướng khoai cho sao?”“Ta không có!” Ta vội phủi sạch. “Là Người tự mình đòi nướng!”“Thế… Hoàng thượng còn để người ăn trước?”“Là Người tự không chịu ăn mà!”Thanh Đài nhìn ta, như nhìn thần tiên hạ phàm.Nàng lẩm bẩm: “Tiểu chủ, người quả thật… âm thầm làm nên đại sự a.”“……”Ta thực sự chẳng hề muốn làm đại sự! Ta chỉ muốn làm một con tôm nhỏ không ai để ý thôi! Nhưng việc này, nó cứ thế mà thành.Từ ngày đó, viện Vãn Tình Hiên của ta liền thay đổi.Trước kia, hắn tới là để ngẩng đầu nhìn trời. Nay, hắn tới là… tìm việc mà làm.Hôm nay thấy hoa cỏ trong viện héo, hắn xách bình tưới.Ngày mai thấy lồng đèn dưới mái nghiêng, hắn tự vác thang lên chỉnh.Mỗi khi hắn làm việc ở viện ta, cứ như hắn chẳng phải đế vương, mà là một trượng phu nhà hàng xóm sang giúp tay.Còn ta, từ “viện trưởng dưỡng lão” thảnh thơi, biến thành “giám công” run rẩy.Ta chẳng dám nằm phè nữa. Hắn đang bận rộn, ta đâu thể vắt chân nằm gặm hạt dưa?Đành phải dời một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh. Hắn tưới nước, ta đưa khăn.Hắn leo thang, ta giữ chân thang.

Chương 3