Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 525
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Từ phu nhân không muốn cãi nhau với nữ nhi trước mặt mọi người, bèn khẽ hừ lạnh cười nói: "Con không cần thì ta cần, ta tự đi nói với cô cô của con, ta không tin, nàng ta lại mở miệng hỏi ta đòi bạc. ˆNói xong, bà ta liền sải bước đi tới.Cố Tâm Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Từ phu nhân đi tới, liên khẽ nói với Tống Thanh Hoan một câu.Tống Thanh Hoan kéo Từ Thị nói: "Mẫu thân, lúc này người còn chưa đông lắm, hay là chúng ta qua cửa hàng đối diện xem một chút đi, một lát nữa phụ thân cũng quay về rồi, chúng ta về chuẩn bị cơm trưa trước, lát nữa lại gọi tẩu tẩu và đám người Ngọc Nương về dùng cơm.”Từ Thị gật đầu: "Được, nhưng mà lát nữa mấy người Uyển Ngưng...""Mẫu thân yên tâm, tẩu tẩu đã có sắp xếp rồi, chúng ta qua đó chuẩn bị trước là được rồi.""Cũng được."Đợi đến khi Từ phu nhân đi tới trước quầy hàng, nhìn ngó xung quanh một lượt, nhưng lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của Từ Thị đâu, bà ta không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, liền cười nói: "Tâm Nguyệt, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy."Cố Tâm Nguyệt thản nhiên gật đầu cười nói: "Vâng, không ngờ hôm nay Hầu phu nhân lại tới đây ủng hộ việc buôn bán của chúng ta, lại còn chọn nhiều thứ như vậy, đa tạ, đa tại"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Sắc mặt Từ phu nhân hơi sầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi đã nói rồi, cứ để Uyển Ngưng tùy ý chọn những thứ nó thích, con bé này chính là thích những thứ mới mẻ, thấy cái này cũng tốt cái kia cũng hay, thế là lỡ tay chọn nhiều như vậy, thật ngại quá đi mất."Từ phu nhân vừa dứt lời, Từ Uyển Ngưng đã từ phía sau đi tới: "Mẫu thân, con bỗng nhiên nhớ ra trước đó con đã mua rất nhiều son phấn mà vẫn chưa dùng đến, những thứ này con không muốn nữa, người cứ lấy một hộp để lại mà dùng đi, những thứ còn lại con mang đi cất."Từ phu nhân dùng khóe mắt liếc nhìn nàng ta một cái: "Con bé này, tại sao lại thay đổi thất thường như vậy, thôi được rồi, nếu con không muốn nữa thì ta giữ lại để tặng người khác vậy, Tâm Nguyệt à, ngươi không biết đấy thôi, muốn đứng vững được ở kinh thành này thì những phải thường xuyên chăm lo các mối quan hệ trên dưới đấy."Cố Tâm Nguyệt vô cùng tán đồng gật đầu: "Đúng là như vậy, những chuyện tình cảm thế thái này đúng là nên cẩn thận vun đắp, ta thấy tặng những thứ này cũng rất thích hợp, tuy không phải là vật gì quý giá, nhưng mà tấm lòng là vô giá."Thấy nàng ra vẻ tán đồng, Từ phu nhân không khỏi đắc ý cười nói: "Tâm Nguyệt quả nhiên là một hài tử chu đáo."Cố Tâm Nguyệt chu đáo lập tức phụ họa: "Hầu phu nhân quá khen rồi, đều là người một nhà với nhau cả, vậy được rồi, hai hộp này coi như là ta tặng riêng cho phu nhân dùng, chỉ cần thanh toán số còn lại là được rồi ạ."Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lập tức biến mất.Ba ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Tâm Nguyệt, nhưng mà nàng lại ra vẻ như đã cho bà ta được bao nhiêu lợi lộc vậy.Còn người một nhà? Thế này ư? Chỉ tặng có hai hộp? Từ Uyển Ngưng vội vàng lên tiếng hỏi: "Biểu tẩu, hay là cứ tính cả hai hộp kia vào đi, cửa hàng của huynh tẩu vừa mới khai trương, sao chúng ta có thể chiếm lợi của huynh tẩu được, biểu tẩu giúp ta xem thử tổng cộng hết bao nhiêu bạc?”
Từ phu nhân không muốn cãi nhau với nữ nhi trước mặt mọi người, bèn khẽ hừ lạnh cười nói: "Con không cần thì ta cần, ta tự đi nói với cô cô của con, ta không tin, nàng ta lại mở miệng hỏi ta đòi bạc. ˆ
Nói xong, bà ta liền sải bước đi tới.
Cố Tâm Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Từ phu nhân đi tới, liên khẽ nói với Tống Thanh Hoan một câu.
Tống Thanh Hoan kéo Từ Thị nói: "Mẫu thân, lúc này người còn chưa đông lắm, hay là chúng ta qua cửa hàng đối diện xem một chút đi, một lát nữa phụ thân cũng quay về rồi, chúng ta về chuẩn bị cơm trưa trước, lát nữa lại gọi tẩu tẩu và đám người Ngọc Nương về dùng cơm.”
Từ Thị gật đầu: "Được, nhưng mà lát nữa mấy người Uyển Ngưng..."
"Mẫu thân yên tâm, tẩu tẩu đã có sắp xếp rồi, chúng ta qua đó chuẩn bị trước là được rồi."
"Cũng được."
Đợi đến khi Từ phu nhân đi tới trước quầy hàng, nhìn ngó xung quanh một lượt, nhưng lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của Từ Thị đâu, bà ta không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, liền cười nói: "Tâm Nguyệt, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy."
Cố Tâm Nguyệt thản nhiên gật đầu cười nói: "Vâng, không ngờ hôm nay Hầu phu nhân lại tới đây ủng hộ việc buôn bán của chúng ta, lại còn chọn nhiều thứ như vậy, đa tạ, đa tại"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Từ phu nhân hơi sầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi đã nói rồi, cứ để Uyển Ngưng tùy ý chọn những thứ nó thích, con bé này chính là thích những thứ mới mẻ, thấy cái này cũng tốt cái kia cũng hay, thế là lỡ tay chọn nhiều như vậy, thật ngại quá đi mất."
Từ phu nhân vừa dứt lời, Từ Uyển Ngưng đã từ phía sau đi tới: "Mẫu thân, con bỗng nhiên nhớ ra trước đó con đã mua rất nhiều son phấn mà vẫn chưa dùng đến, những thứ này con không muốn nữa, người cứ lấy một hộp để lại mà dùng đi, những thứ còn lại con mang đi cất."
Từ phu nhân dùng khóe mắt liếc nhìn nàng ta một cái: "Con bé này, tại sao lại thay đổi thất thường như vậy, thôi được rồi, nếu con không muốn nữa thì ta giữ lại để tặng người khác vậy, Tâm Nguyệt à, ngươi không biết đấy thôi, muốn đứng vững được ở kinh thành này thì những phải thường xuyên chăm lo các mối quan hệ trên dưới đấy."
Cố Tâm Nguyệt vô cùng tán đồng gật đầu: "Đúng là như vậy, những chuyện tình cảm thế thái này đúng là nên cẩn thận vun đắp, ta thấy tặng những thứ này cũng rất thích hợp, tuy không phải là vật gì quý giá, nhưng mà tấm lòng là vô giá."
Thấy nàng ra vẻ tán đồng, Từ phu nhân không khỏi đắc ý cười nói: "Tâm Nguyệt quả nhiên là một hài tử chu đáo."
Cố Tâm Nguyệt chu đáo lập tức phụ họa: "Hầu phu nhân quá khen rồi, đều là người một nhà với nhau cả, vậy được rồi, hai hộp này coi như là ta tặng riêng cho phu nhân dùng, chỉ cần thanh toán số còn lại là được rồi ạ."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lập tức biến mất.
Ba ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Tâm Nguyệt, nhưng mà nàng lại ra vẻ như đã cho bà ta được bao nhiêu lợi lộc vậy.
Còn người một nhà? Thế này ư? Chỉ tặng có hai hộp? Từ Uyển Ngưng vội vàng lên tiếng hỏi: "Biểu tẩu, hay là cứ tính cả hai hộp kia vào đi, cửa hàng của huynh tẩu vừa mới khai trương, sao chúng ta có thể chiếm lợi của huynh tẩu được, biểu tẩu giúp ta xem thử tổng cộng hết bao nhiêu bạc?”
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Từ phu nhân không muốn cãi nhau với nữ nhi trước mặt mọi người, bèn khẽ hừ lạnh cười nói: "Con không cần thì ta cần, ta tự đi nói với cô cô của con, ta không tin, nàng ta lại mở miệng hỏi ta đòi bạc. ˆNói xong, bà ta liền sải bước đi tới.Cố Tâm Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Từ phu nhân đi tới, liên khẽ nói với Tống Thanh Hoan một câu.Tống Thanh Hoan kéo Từ Thị nói: "Mẫu thân, lúc này người còn chưa đông lắm, hay là chúng ta qua cửa hàng đối diện xem một chút đi, một lát nữa phụ thân cũng quay về rồi, chúng ta về chuẩn bị cơm trưa trước, lát nữa lại gọi tẩu tẩu và đám người Ngọc Nương về dùng cơm.”Từ Thị gật đầu: "Được, nhưng mà lát nữa mấy người Uyển Ngưng...""Mẫu thân yên tâm, tẩu tẩu đã có sắp xếp rồi, chúng ta qua đó chuẩn bị trước là được rồi.""Cũng được."Đợi đến khi Từ phu nhân đi tới trước quầy hàng, nhìn ngó xung quanh một lượt, nhưng lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của Từ Thị đâu, bà ta không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, liền cười nói: "Tâm Nguyệt, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy."Cố Tâm Nguyệt thản nhiên gật đầu cười nói: "Vâng, không ngờ hôm nay Hầu phu nhân lại tới đây ủng hộ việc buôn bán của chúng ta, lại còn chọn nhiều thứ như vậy, đa tạ, đa tại"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Sắc mặt Từ phu nhân hơi sầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi đã nói rồi, cứ để Uyển Ngưng tùy ý chọn những thứ nó thích, con bé này chính là thích những thứ mới mẻ, thấy cái này cũng tốt cái kia cũng hay, thế là lỡ tay chọn nhiều như vậy, thật ngại quá đi mất."Từ phu nhân vừa dứt lời, Từ Uyển Ngưng đã từ phía sau đi tới: "Mẫu thân, con bỗng nhiên nhớ ra trước đó con đã mua rất nhiều son phấn mà vẫn chưa dùng đến, những thứ này con không muốn nữa, người cứ lấy một hộp để lại mà dùng đi, những thứ còn lại con mang đi cất."Từ phu nhân dùng khóe mắt liếc nhìn nàng ta một cái: "Con bé này, tại sao lại thay đổi thất thường như vậy, thôi được rồi, nếu con không muốn nữa thì ta giữ lại để tặng người khác vậy, Tâm Nguyệt à, ngươi không biết đấy thôi, muốn đứng vững được ở kinh thành này thì những phải thường xuyên chăm lo các mối quan hệ trên dưới đấy."Cố Tâm Nguyệt vô cùng tán đồng gật đầu: "Đúng là như vậy, những chuyện tình cảm thế thái này đúng là nên cẩn thận vun đắp, ta thấy tặng những thứ này cũng rất thích hợp, tuy không phải là vật gì quý giá, nhưng mà tấm lòng là vô giá."Thấy nàng ra vẻ tán đồng, Từ phu nhân không khỏi đắc ý cười nói: "Tâm Nguyệt quả nhiên là một hài tử chu đáo."Cố Tâm Nguyệt chu đáo lập tức phụ họa: "Hầu phu nhân quá khen rồi, đều là người một nhà với nhau cả, vậy được rồi, hai hộp này coi như là ta tặng riêng cho phu nhân dùng, chỉ cần thanh toán số còn lại là được rồi ạ."Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lập tức biến mất.Ba ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Tâm Nguyệt, nhưng mà nàng lại ra vẻ như đã cho bà ta được bao nhiêu lợi lộc vậy.Còn người một nhà? Thế này ư? Chỉ tặng có hai hộp? Từ Uyển Ngưng vội vàng lên tiếng hỏi: "Biểu tẩu, hay là cứ tính cả hai hộp kia vào đi, cửa hàng của huynh tẩu vừa mới khai trương, sao chúng ta có thể chiếm lợi của huynh tẩu được, biểu tẩu giúp ta xem thử tổng cộng hết bao nhiêu bạc?”