Tác giả:

Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…

Chương 553

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Nạp thiếp thì đã sao? Trên quan trường các ngươi, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Ta chỉ thăm dò xem hắn có ý định đó hay không thôi? Ta còn chưa nói đến chuyện để Uyển Ngưng gả qua làm bình thê cho hắn đâu? Vậy mà bọn họ đã đuổi chúng ta ra ngoài rồi, thật là khinh người quá đáng!" Hầu phu nhân không chịu nhường nhịn nói."Đủ rồi!" Từ Uyển Ngưng không nhịn được gầm lên: "Nhiều hạ nhân nhìn như vậy, hai người không sợ mất mặt, con còn sợ đây!""Ban nãy có người nói hai người không có ý tốt, con còn không tin, không ngờ hai người thật sự là đến để tính kế người khác, biểu ca của con đã có biểu tẩu rồi, tại sao hai người lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy?”"Hai người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, cho dù con cả đời này không gả, con cũng sẽ không đồng ý đâu!""Gả cho ai không phải do con, cho dù không phải biểu ca con, cha con cũng có sắp xếp khác." Hầu phu nhân đe dọa.Từ Uyển Ngưng tức đến thở không ra hơi, nàng ta vẫn cố chấp nói: “Con đã có người trong lòng rồi, trừ người đó ra, con sẽ không gả cho ai khác!""Là ai? Có phải tên Cố Tam kia không?" Hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, thảo nào mới ngồi được một lúc đã muốn chạy ra ngoài, con tưởng ta không nhìn ra à? Lần trước ở nhà họ Cố ăn cơm, con đã luôn hồn vía lên mây rồi, không ngờ lá gan con ngày càng lớn!”"Ta nói cho con biết, Cố Tam kia, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, từ ngày mai trở đi, con hãy ở yên trong viện của mình, không được phép đi đâu hết!"Từ Uyển Ngưng òa khóc nức nở, trái tim lạnh giá nhưữ muốn vỡ vụn. ...Đêm xuống, nhà họ Cố đốt đèn hoa, vừa để mừng ngày lễ, vừa để tiễn bốn người bọn họ lên đường. Rượu ngon no say, màn đêm buông xuống, đang lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Mở cửa ra, mọi người liền thấy Lục Uyên một thân thường phục màu đen đi đến.Đẳng sau hắn còn có mấy ám vệ, mọi người nhanh chóng bê mấy rương đồ vào sân.Lục Uyên sai người mở mấy rương đồ trước mặt Cố Tâm Nguyệt ra, nhỏ giọng nói: "Biết cô cô thích thực tế, thích vàng, nên ta đều đã đổi hết thành vàng thỏi rồi."Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó cất hết số vàng vào không gian.Lại nghe Lục Uyên tiếp tục nói: "Theo yêu cầu của cô cô, ngày mai vốn là xe chở quân lương, ta đều đổi hết thành đá rồi, lương thảo thì không động đến."Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Tốt lắm, còn lại cứ giao hết cho chúng ta đi.”Lục Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô cô và cô phụ vất vả một chuyến rồi, ra ngoài cẩn thận một chút, chuyện bên phụ hoàng, ta đã tâu lên rồi, hai người cứ theo ý mình mà làm.”"Ngày sau trở về, Lục Uyên nhất định sẽ thay hai người xin thưởng."Thấy hắn trịnh trọng như vậy, cứ nhắc đến chuyện thưởng, Cố Tâm Nguyệt liền trêu chọc: "Ta làm vậy đâu phải vì muốn xin thưởng, cũng không phải chỉ vì ngươi, ta chủ yếu là vì tướng sĩ và bá tánh Bắc Việt Quốc nên mới đích thân đi một chuyến."Bất kể vì lý do gì mà nàng xuyên không đến đây, nhưng đã đến rồi, đương nhiên nàng mong muốn được sống trong một xã hội tốt đẹp.Không nói đến so với thời hiện đại, chí ít, bách tính cũng có thể ăn no mặc ấm, không phải lúc nào cũng phải chạy nạn, lưu lạc tha phương.

"Nạp thiếp thì đã sao? Trên quan trường các ngươi, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Ta chỉ thăm dò xem hắn có ý định đó hay không thôi? Ta còn chưa nói đến chuyện để Uyển Ngưng gả qua làm bình thê cho hắn đâu? Vậy mà bọn họ đã đuổi chúng ta ra ngoài rồi, thật là khinh người quá đáng!" Hầu phu nhân không chịu nhường nhịn nói.

"Đủ rồi!" Từ Uyển Ngưng không nhịn được gầm lên: "Nhiều hạ nhân nhìn như vậy, hai người không sợ mất mặt, con còn sợ đây!"

"Ban nãy có người nói hai người không có ý tốt, con còn không tin, không ngờ hai người thật sự là đến để tính kế người khác, biểu ca của con đã có biểu tẩu rồi, tại sao hai người lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy?”

"Hai người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, cho dù con cả đời này không gả, con cũng sẽ không đồng ý đâu!"

"Gả cho ai không phải do con, cho dù không phải biểu ca con, cha con cũng có sắp xếp khác." Hầu phu nhân đe dọa.

Từ Uyển Ngưng tức đến thở không ra hơi, nàng ta vẫn cố chấp nói: “Con đã có người trong lòng rồi, trừ người đó ra, con sẽ không gả cho ai khác!"

"Là ai? Có phải tên Cố Tam kia không?" Hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, thảo nào mới ngồi được một lúc đã muốn chạy ra ngoài, con tưởng ta không nhìn ra à? Lần trước ở nhà họ Cố ăn cơm, con đã luôn hồn vía lên mây rồi, không ngờ lá gan con ngày càng lớn!”

"Ta nói cho con biết, Cố Tam kia, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, từ ngày mai trở đi, con hãy ở yên trong viện của mình, không được phép đi đâu hết!"

Từ Uyển Ngưng òa khóc nức nở, trái tim lạnh giá nhưữ muốn vỡ vụn. ...

Đêm xuống, nhà họ Cố đốt đèn hoa, vừa để mừng ngày lễ, vừa để tiễn bốn người bọn họ lên đường. Rượu ngon no say, màn đêm buông xuống, đang lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mở cửa ra, mọi người liền thấy Lục Uyên một thân thường phục màu đen đi đến.

Đẳng sau hắn còn có mấy ám vệ, mọi người nhanh chóng bê mấy rương đồ vào sân.

Lục Uyên sai người mở mấy rương đồ trước mặt Cố Tâm Nguyệt ra, nhỏ giọng nói: "Biết cô cô thích thực tế, thích vàng, nên ta đều đã đổi hết thành vàng thỏi rồi."

Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó cất hết số vàng vào không gian.

Lại nghe Lục Uyên tiếp tục nói: "Theo yêu cầu của cô cô, ngày mai vốn là xe chở quân lương, ta đều đổi hết thành đá rồi, lương thảo thì không động đến."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Tốt lắm, còn lại cứ giao hết cho chúng ta đi.”

Lục Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô cô và cô phụ vất vả một chuyến rồi, ra ngoài cẩn thận một chút, chuyện bên phụ hoàng, ta đã tâu lên rồi, hai người cứ theo ý mình mà làm.”

"Ngày sau trở về, Lục Uyên nhất định sẽ thay hai người xin thưởng."

Thấy hắn trịnh trọng như vậy, cứ nhắc đến chuyện thưởng, Cố Tâm Nguyệt liền trêu chọc: "Ta làm vậy đâu phải vì muốn xin thưởng, cũng không phải chỉ vì ngươi, ta chủ yếu là vì tướng sĩ và bá tánh Bắc Việt Quốc nên mới đích thân đi một chuyến."

Bất kể vì lý do gì mà nàng xuyên không đến đây, nhưng đã đến rồi, đương nhiên nàng mong muốn được sống trong một xã hội tốt đẹp.

Không nói đến so với thời hiện đại, chí ít, bách tính cũng có thể ăn no mặc ấm, không phải lúc nào cũng phải chạy nạn, lưu lạc tha phương.

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… "Nạp thiếp thì đã sao? Trên quan trường các ngươi, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Ta chỉ thăm dò xem hắn có ý định đó hay không thôi? Ta còn chưa nói đến chuyện để Uyển Ngưng gả qua làm bình thê cho hắn đâu? Vậy mà bọn họ đã đuổi chúng ta ra ngoài rồi, thật là khinh người quá đáng!" Hầu phu nhân không chịu nhường nhịn nói."Đủ rồi!" Từ Uyển Ngưng không nhịn được gầm lên: "Nhiều hạ nhân nhìn như vậy, hai người không sợ mất mặt, con còn sợ đây!""Ban nãy có người nói hai người không có ý tốt, con còn không tin, không ngờ hai người thật sự là đến để tính kế người khác, biểu ca của con đã có biểu tẩu rồi, tại sao hai người lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy?”"Hai người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, cho dù con cả đời này không gả, con cũng sẽ không đồng ý đâu!""Gả cho ai không phải do con, cho dù không phải biểu ca con, cha con cũng có sắp xếp khác." Hầu phu nhân đe dọa.Từ Uyển Ngưng tức đến thở không ra hơi, nàng ta vẫn cố chấp nói: “Con đã có người trong lòng rồi, trừ người đó ra, con sẽ không gả cho ai khác!""Là ai? Có phải tên Cố Tam kia không?" Hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, thảo nào mới ngồi được một lúc đã muốn chạy ra ngoài, con tưởng ta không nhìn ra à? Lần trước ở nhà họ Cố ăn cơm, con đã luôn hồn vía lên mây rồi, không ngờ lá gan con ngày càng lớn!”"Ta nói cho con biết, Cố Tam kia, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, từ ngày mai trở đi, con hãy ở yên trong viện của mình, không được phép đi đâu hết!"Từ Uyển Ngưng òa khóc nức nở, trái tim lạnh giá nhưữ muốn vỡ vụn. ...Đêm xuống, nhà họ Cố đốt đèn hoa, vừa để mừng ngày lễ, vừa để tiễn bốn người bọn họ lên đường. Rượu ngon no say, màn đêm buông xuống, đang lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Mở cửa ra, mọi người liền thấy Lục Uyên một thân thường phục màu đen đi đến.Đẳng sau hắn còn có mấy ám vệ, mọi người nhanh chóng bê mấy rương đồ vào sân.Lục Uyên sai người mở mấy rương đồ trước mặt Cố Tâm Nguyệt ra, nhỏ giọng nói: "Biết cô cô thích thực tế, thích vàng, nên ta đều đã đổi hết thành vàng thỏi rồi."Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó cất hết số vàng vào không gian.Lại nghe Lục Uyên tiếp tục nói: "Theo yêu cầu của cô cô, ngày mai vốn là xe chở quân lương, ta đều đổi hết thành đá rồi, lương thảo thì không động đến."Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Tốt lắm, còn lại cứ giao hết cho chúng ta đi.”Lục Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô cô và cô phụ vất vả một chuyến rồi, ra ngoài cẩn thận một chút, chuyện bên phụ hoàng, ta đã tâu lên rồi, hai người cứ theo ý mình mà làm.”"Ngày sau trở về, Lục Uyên nhất định sẽ thay hai người xin thưởng."Thấy hắn trịnh trọng như vậy, cứ nhắc đến chuyện thưởng, Cố Tâm Nguyệt liền trêu chọc: "Ta làm vậy đâu phải vì muốn xin thưởng, cũng không phải chỉ vì ngươi, ta chủ yếu là vì tướng sĩ và bá tánh Bắc Việt Quốc nên mới đích thân đi một chuyến."Bất kể vì lý do gì mà nàng xuyên không đến đây, nhưng đã đến rồi, đương nhiên nàng mong muốn được sống trong một xã hội tốt đẹp.Không nói đến so với thời hiện đại, chí ít, bách tính cũng có thể ăn no mặc ấm, không phải lúc nào cũng phải chạy nạn, lưu lạc tha phương.

Chương 553