Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 557
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Khương phu tử cũng không ngại phiên phức mà nói rõ ràng quan điểm của mình cho Tống Dập nghe.Còn Khương phu nhân thì vẫn luôn nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, hỏi han về cuộc sống của mọi người ở kinh thành.Cố Tâm Nguyệt bèn kể lại chuyện mọi người mở cửa hàng ở kinh thành cho sư mẫu nghe, nghe nói Tống Dập đã tìm được mẫu thân thất lạc nhiều năm ở kinh thành, sư mẫu cũng không khỏi xúc động vui mừng.Đêm đã khuya, mọi người vẫn còn muốn trò chuyện thêm. Khương phu tử liếc mắt nhìn ra ngoài, xua tay nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường."Mọi người ngủ một giấc ngon lành.Ngày hôm sau.Hai nhóm người hợp lại rồi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây bắc.Đi khoảng một tháng, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng dần dần trở nên khác biệt, dân cư rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều.Phong tục tập quán cũng đã khác hẳn.Nhưng mà một đường đi lại quá đỗi thuận lợi, khiến người ta có chút khó tin.Hôm nay, trời đã về chiều, đoàn người sắp sửa bước vào một khu rừng.Tống Dập bèn lệnh cho mọi người dừng chân ở ngoài rừng, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ dậy sớm lên đường.Đợi đến khi Tống Dập làm xong việc trở về lầu, hắn có chút nặng nề nói với Cố Tâm Nguyệt: "Hình như đêm nay sẽ không yên ổn, bọn họ sắp đến rồi."Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngươi yên tâm, chúng ta cứ làm theo kế hoạch."Đến nửa đêm, vạn vật yên tĩnh.Ngoại trừ tiếng thú hoang gầm rú vọng lại từ trong rừng sâu, gần như không còn nghe thấy bất kỳ động tính nào khác.Đúng lúc này, lều vải chứa lương thảo cách đó không xa bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, bên ngoài hỗn loạn, binh lính bò dậy dập lửa.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nhưng mà nguồn nước lại quá xa,"nước xa không cứu được lửa gần".Mặc dù vậy, mọi người vẫn kiên trì không ngừng nghỉ múc nước dập lửa.Đúng lúc này, phía sau trại lớn, có hai bóng đen nhân lúc hỗn loạn, cưỡi ngựa phi như bay về phía kinh thành.Cố Nhị Dũng núp trên cây, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hắn lập tức chạy đến lều của Tống Dập bẩm báo.Mọi người đang dập lửa lập tức được lệnh dừng tay.Ngày hôm sau.Đợi đến khi mọi người thức dậy, mấy cái lêu chứa lương thực đã bị thiêu rụi thành tro tàn, chỉ còn lại một màu đen kịt.Kỳ lạ thay, số lương thực mọi người vất vả mang đến lại nguyên vẹn nằm trên một mảnh đất khác.Mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra Tống đại nhân đã sớm đoán được đêm qua sẽ có kẻ phóng hỏa, nên mới cho người chuyển hết số lương thực đến nơi an toàn. Mọi người vui vẻ ăn xong bữa sáng, lại lên đường.Cứ như thể trận hỏa hoạn đêm qua chưa từng xảy ra.Đi thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc đoàn người cũng đến được một tòa thành nhỏ ở biên quan - thành Bình Lương.Quân lính thấy có người đưa lương thảo đến, đều vô cùng phấn khởi.Diệp tướng quân lập tức cho gọi Tống Dập đến, quả nhiên y như Lục Uyên miêu tả, đây là người trẻ tuổi tài cao, phong thái hơn người.Ông ta gật đầu khen ngợi: "Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt Tống đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chuyến đi này của Tống đại nhân đã tiếp thêm hy vọng cho tướng sĩ biên quan chúng ta, cũng là đại ân nhân của Diệp mỗ ta."Tống Dập chắp tay đáp lễ.Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trời sẩm tối, Diệp tướng quân vẫn còn chút tiếc nuối: "Ngươi xem ta này, mải vui về chuyện trò mà quên mất thời gian. Tống đại nhân lặn lội đường xa chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi, chỉ bằng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại trò chuyện. ˆ:
Khương phu tử cũng không ngại phiên phức mà nói rõ ràng quan điểm của mình cho Tống Dập nghe.
Còn Khương phu nhân thì vẫn luôn nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, hỏi han về cuộc sống của mọi người ở kinh thành.
Cố Tâm Nguyệt bèn kể lại chuyện mọi người mở cửa hàng ở kinh thành cho sư mẫu nghe, nghe nói Tống Dập đã tìm được mẫu thân thất lạc nhiều năm ở kinh thành, sư mẫu cũng không khỏi xúc động vui mừng.
Đêm đã khuya, mọi người vẫn còn muốn trò chuyện thêm. Khương phu tử liếc mắt nhìn ra ngoài, xua tay nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường."
Mọi người ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau.
Hai nhóm người hợp lại rồi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây bắc.
Đi khoảng một tháng, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng dần dần trở nên khác biệt, dân cư rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều.
Phong tục tập quán cũng đã khác hẳn.
Nhưng mà một đường đi lại quá đỗi thuận lợi, khiến người ta có chút khó tin.
Hôm nay, trời đã về chiều, đoàn người sắp sửa bước vào một khu rừng.
Tống Dập bèn lệnh cho mọi người dừng chân ở ngoài rừng, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ dậy sớm lên đường.
Đợi đến khi Tống Dập làm xong việc trở về lầu, hắn có chút nặng nề nói với Cố Tâm Nguyệt: "Hình như đêm nay sẽ không yên ổn, bọn họ sắp đến rồi."
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngươi yên tâm, chúng ta cứ làm theo kế hoạch."
Đến nửa đêm, vạn vật yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng thú hoang gầm rú vọng lại từ trong rừng sâu, gần như không còn nghe thấy bất kỳ động tính nào khác.
Đúng lúc này, lều vải chứa lương thảo cách đó không xa bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, bên ngoài hỗn loạn, binh lính bò dậy dập lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mà nguồn nước lại quá xa,"nước xa không cứu được lửa gần".
Mặc dù vậy, mọi người vẫn kiên trì không ngừng nghỉ múc nước dập lửa.
Đúng lúc này, phía sau trại lớn, có hai bóng đen nhân lúc hỗn loạn, cưỡi ngựa phi như bay về phía kinh thành.
Cố Nhị Dũng núp trên cây, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hắn lập tức chạy đến lều của Tống Dập bẩm báo.
Mọi người đang dập lửa lập tức được lệnh dừng tay.
Ngày hôm sau.
Đợi đến khi mọi người thức dậy, mấy cái lêu chứa lương thực đã bị thiêu rụi thành tro tàn, chỉ còn lại một màu đen kịt.
Kỳ lạ thay, số lương thực mọi người vất vả mang đến lại nguyên vẹn nằm trên một mảnh đất khác.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra Tống đại nhân đã sớm đoán được đêm qua sẽ có kẻ phóng hỏa, nên mới cho người chuyển hết số lương thực đến nơi an toàn. Mọi người vui vẻ ăn xong bữa sáng, lại lên đường.
Cứ như thể trận hỏa hoạn đêm qua chưa từng xảy ra.
Đi thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc đoàn người cũng đến được một tòa thành nhỏ ở biên quan - thành Bình Lương.
Quân lính thấy có người đưa lương thảo đến, đều vô cùng phấn khởi.
Diệp tướng quân lập tức cho gọi Tống Dập đến, quả nhiên y như Lục Uyên miêu tả, đây là người trẻ tuổi tài cao, phong thái hơn người.
Ông ta gật đầu khen ngợi: "Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt Tống đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chuyến đi này của Tống đại nhân đã tiếp thêm hy vọng cho tướng sĩ biên quan chúng ta, cũng là đại ân nhân của Diệp mỗ ta."
Tống Dập chắp tay đáp lễ.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trời sẩm tối, Diệp tướng quân vẫn còn chút tiếc nuối: "Ngươi xem ta này, mải vui về chuyện trò mà quên mất thời gian. Tống đại nhân lặn lội đường xa chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi, chỉ bằng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại trò chuyện. ˆ
:
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Khương phu tử cũng không ngại phiên phức mà nói rõ ràng quan điểm của mình cho Tống Dập nghe.Còn Khương phu nhân thì vẫn luôn nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, hỏi han về cuộc sống của mọi người ở kinh thành.Cố Tâm Nguyệt bèn kể lại chuyện mọi người mở cửa hàng ở kinh thành cho sư mẫu nghe, nghe nói Tống Dập đã tìm được mẫu thân thất lạc nhiều năm ở kinh thành, sư mẫu cũng không khỏi xúc động vui mừng.Đêm đã khuya, mọi người vẫn còn muốn trò chuyện thêm. Khương phu tử liếc mắt nhìn ra ngoài, xua tay nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường."Mọi người ngủ một giấc ngon lành.Ngày hôm sau.Hai nhóm người hợp lại rồi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây bắc.Đi khoảng một tháng, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng dần dần trở nên khác biệt, dân cư rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều.Phong tục tập quán cũng đã khác hẳn.Nhưng mà một đường đi lại quá đỗi thuận lợi, khiến người ta có chút khó tin.Hôm nay, trời đã về chiều, đoàn người sắp sửa bước vào một khu rừng.Tống Dập bèn lệnh cho mọi người dừng chân ở ngoài rừng, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ dậy sớm lên đường.Đợi đến khi Tống Dập làm xong việc trở về lầu, hắn có chút nặng nề nói với Cố Tâm Nguyệt: "Hình như đêm nay sẽ không yên ổn, bọn họ sắp đến rồi."Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngươi yên tâm, chúng ta cứ làm theo kế hoạch."Đến nửa đêm, vạn vật yên tĩnh.Ngoại trừ tiếng thú hoang gầm rú vọng lại từ trong rừng sâu, gần như không còn nghe thấy bất kỳ động tính nào khác.Đúng lúc này, lều vải chứa lương thảo cách đó không xa bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, bên ngoài hỗn loạn, binh lính bò dậy dập lửa.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Nhưng mà nguồn nước lại quá xa,"nước xa không cứu được lửa gần".Mặc dù vậy, mọi người vẫn kiên trì không ngừng nghỉ múc nước dập lửa.Đúng lúc này, phía sau trại lớn, có hai bóng đen nhân lúc hỗn loạn, cưỡi ngựa phi như bay về phía kinh thành.Cố Nhị Dũng núp trên cây, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hắn lập tức chạy đến lều của Tống Dập bẩm báo.Mọi người đang dập lửa lập tức được lệnh dừng tay.Ngày hôm sau.Đợi đến khi mọi người thức dậy, mấy cái lêu chứa lương thực đã bị thiêu rụi thành tro tàn, chỉ còn lại một màu đen kịt.Kỳ lạ thay, số lương thực mọi người vất vả mang đến lại nguyên vẹn nằm trên một mảnh đất khác.Mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra Tống đại nhân đã sớm đoán được đêm qua sẽ có kẻ phóng hỏa, nên mới cho người chuyển hết số lương thực đến nơi an toàn. Mọi người vui vẻ ăn xong bữa sáng, lại lên đường.Cứ như thể trận hỏa hoạn đêm qua chưa từng xảy ra.Đi thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc đoàn người cũng đến được một tòa thành nhỏ ở biên quan - thành Bình Lương.Quân lính thấy có người đưa lương thảo đến, đều vô cùng phấn khởi.Diệp tướng quân lập tức cho gọi Tống Dập đến, quả nhiên y như Lục Uyên miêu tả, đây là người trẻ tuổi tài cao, phong thái hơn người.Ông ta gật đầu khen ngợi: "Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt Tống đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chuyến đi này của Tống đại nhân đã tiếp thêm hy vọng cho tướng sĩ biên quan chúng ta, cũng là đại ân nhân của Diệp mỗ ta."Tống Dập chắp tay đáp lễ.Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trời sẩm tối, Diệp tướng quân vẫn còn chút tiếc nuối: "Ngươi xem ta này, mải vui về chuyện trò mà quên mất thời gian. Tống đại nhân lặn lội đường xa chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi, chỉ bằng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại trò chuyện. ˆ: