Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 560
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Lục Uyên chắp tay thưa: "Nhi thần cũng nhận được thư của Tống đại nhân, nói rằng có nội gián trà trộn vào đội ngũ vận chuyển, nhưng đã bị Tống đại nhân phát hiện ra từ sớm, hắn bèn sắp xếp kế hoạch, trước khi tên gian tế kia phóng hỏa, Tống đại nhân đã bí mật cho người chuyển lương thảo đến nơi an toàn.""Tên gian tế kia nhìn thấy số lương thảo giả bị thiêu rụi, liền vội vàng chạy về kinh thành báo công, nhưng lại quên xác nhận xem có phải là lương thảo thật hay không, đúng là quá nóng VỘI. ˆLục Uyên vừa dứt lời, hoàng thượng tức giận đập bàn: "Tốt lắm, dám lấy tính mạng của binh sĩ Bắc Việt Quốc ra làm trò đùa, Dung quốc công, ngươi còn gì để nói?""Khởi bẩm Hoàng thượng." Dung quốc công "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thần thật sự không biết, chỉ nghe hai người kia đến mật báo, tưởng rằng lương thảo thật sự bị thiêu, trong lòng lo lắng, chưa kịp tra xét rõ ràng đã vội vàng đến bẩm báo.""Nói như vậy, thân cũng bị tên gian tế kia lợi dụng, kính xin hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần.""Người đâu..." Hoàng đế lạnh giọng, vẻ mặt không vui.Hai tên lính vừa truyền tin lập tức bị lôi ra ngoài."Mang hai tên này xuống, đưa đến thẳng Đại Lý Tự, cho người thẩm vấn thật kỹ, xem thử ai mới là kẻ đứng sau giật dây?"Đại Lý Tự vốn nổi danh là nơi đáng sợ, vào rồi thì đừng hòng bước ra ngoài, có bao nhiêu lời nói dối cũng phải phơi bày ra hết.Hôm nay, cơn thịnh nộ của hoàng thượng lại một lần nữa bùng phát.Tuy chưa bắt giam Dung quốc công, nhưng chuyện này đã gieo vào lòng hoàng thượng một mối nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra đến cùng.Đêm xuống.Dung quý phi tự tay hầm canh gà, mang đến ngự thư phòng cầu xin hoàng thượng tha thứ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng quát giận dữ của hoàng thượng, tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Dung quý phi."Dung gia các ngươi muốn tạo phản à? Những chuyện mờ ám các ngươi làm trước giờ, ngươi tưởng ta không biết à? Chỉ là ta không muốn so đo tính toán với các ngươi mà thôi.""Giờ đây, lương thảo là chuyện lớn liên quan đến quốc gia, đến tính mạng bá tánh, các ngươi cũng dám nhúng tay vào?”"Trẫm tuyệt đối không dung thứ!" "Người đâu, đưa Dung quý phi về cung Minh Nguyệt, giam lỏng lại cho trẫm, bất kỳ ai cũng không được phép đến thăm!"...Bên ngoài biên ải Tây Bắc, quân lính mấy ngày nay liên tục tấn công mãnh liệt vào tộc La HalBởi vì mọi người đều đang bận rộn gieo trồng, nếu cứ tiếp tục kéo dài chiến sự, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang.Chi bằng mọi người dốc toàn lực tấn công, đánh cho bọn giặc cỏ kia phải chạy xa, yên ổn một thời gian.Như vậy thì quân lính có thể về thành giúp đỡ khai hoang, gieo trông, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến tương lai của thành Bình Lương. Sau mấy ngày bị tấn công dữ dội, cuối cùng quân giặc cũng bỏ chạy vê sào huyệt của mình.Quân lính thu được rất nhiều lương thảo trong doanh trại của chúng, không chỉ vậy, mọi người còn tìm lại được cả đàn bò ngựa của người dân đã bị cướp mất trước đó.Mọi người vui mừng khôn xiết, liên hộ tống lương thực, bò ngựa vừa thu được về thành.Cố Tâm Nguyệt nghe tin, cũng hứng thú chạy đến xem náo nhiệt.Nhìn thấy nhiều bò ngựa như vậy, nàng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng rực.Sau đó, nàng thấy binh lính đang thu dọn lương thảo của quân địch, rồi tiện tay ném mấy túi đồ không dùng đến ra.
Lục Uyên chắp tay thưa: "Nhi thần cũng nhận được thư của Tống đại nhân, nói rằng có nội gián trà trộn vào đội ngũ vận chuyển, nhưng đã bị Tống đại nhân phát hiện ra từ sớm, hắn bèn sắp xếp kế hoạch, trước khi tên gian tế kia phóng hỏa, Tống đại nhân đã bí mật cho người chuyển lương thảo đến nơi an toàn."
"Tên gian tế kia nhìn thấy số lương thảo giả bị thiêu rụi, liền vội vàng chạy về kinh thành báo công, nhưng lại quên xác nhận xem có phải là lương thảo thật hay không, đúng là quá nóng VỘI. ˆ
Lục Uyên vừa dứt lời, hoàng thượng tức giận đập bàn: "Tốt lắm, dám lấy tính mạng của binh sĩ Bắc Việt Quốc ra làm trò đùa, Dung quốc công, ngươi còn gì để nói?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng." Dung quốc công "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thần thật sự không biết, chỉ nghe hai người kia đến mật báo, tưởng rằng lương thảo thật sự bị thiêu, trong lòng lo lắng, chưa kịp tra xét rõ ràng đã vội vàng đến bẩm báo."
"Nói như vậy, thân cũng bị tên gian tế kia lợi dụng, kính xin hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần."
"Người đâu..." Hoàng đế lạnh giọng, vẻ mặt không vui.
Hai tên lính vừa truyền tin lập tức bị lôi ra ngoài.
"Mang hai tên này xuống, đưa đến thẳng Đại Lý Tự, cho người thẩm vấn thật kỹ, xem thử ai mới là kẻ đứng sau giật dây?"
Đại Lý Tự vốn nổi danh là nơi đáng sợ, vào rồi thì đừng hòng bước ra ngoài, có bao nhiêu lời nói dối cũng phải phơi bày ra hết.
Hôm nay, cơn thịnh nộ của hoàng thượng lại một lần nữa bùng phát.
Tuy chưa bắt giam Dung quốc công, nhưng chuyện này đã gieo vào lòng hoàng thượng một mối nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Đêm xuống.
Dung quý phi tự tay hầm canh gà, mang đến ngự thư phòng cầu xin hoàng thượng tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng quát giận dữ của hoàng thượng, tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Dung quý phi.
"Dung gia các ngươi muốn tạo phản à? Những chuyện mờ ám các ngươi làm trước giờ, ngươi tưởng ta không biết à? Chỉ là ta không muốn so đo tính toán với các ngươi mà thôi."
"Giờ đây, lương thảo là chuyện lớn liên quan đến quốc gia, đến tính mạng bá tánh, các ngươi cũng dám nhúng tay vào?”
"Trẫm tuyệt đối không dung thứ!" "Người đâu, đưa Dung quý phi về cung Minh Nguyệt, giam lỏng lại cho trẫm, bất kỳ ai cũng không được phép đến thăm!"...
Bên ngoài biên ải Tây Bắc, quân lính mấy ngày nay liên tục tấn công mãnh liệt vào tộc La Hal
Bởi vì mọi người đều đang bận rộn gieo trồng, nếu cứ tiếp tục kéo dài chiến sự, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang.
Chi bằng mọi người dốc toàn lực tấn công, đánh cho bọn giặc cỏ kia phải chạy xa, yên ổn một thời gian.
Như vậy thì quân lính có thể về thành giúp đỡ khai hoang, gieo trông, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến tương lai của thành Bình Lương. Sau mấy ngày bị tấn công dữ dội, cuối cùng quân giặc cũng bỏ chạy vê sào huyệt của mình.
Quân lính thu được rất nhiều lương thảo trong doanh trại của chúng, không chỉ vậy, mọi người còn tìm lại được cả đàn bò ngựa của người dân đã bị cướp mất trước đó.
Mọi người vui mừng khôn xiết, liên hộ tống lương thực, bò ngựa vừa thu được về thành.
Cố Tâm Nguyệt nghe tin, cũng hứng thú chạy đến xem náo nhiệt.
Nhìn thấy nhiều bò ngựa như vậy, nàng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng rực.
Sau đó, nàng thấy binh lính đang thu dọn lương thảo của quân địch, rồi tiện tay ném mấy túi đồ không dùng đến ra.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Lục Uyên chắp tay thưa: "Nhi thần cũng nhận được thư của Tống đại nhân, nói rằng có nội gián trà trộn vào đội ngũ vận chuyển, nhưng đã bị Tống đại nhân phát hiện ra từ sớm, hắn bèn sắp xếp kế hoạch, trước khi tên gian tế kia phóng hỏa, Tống đại nhân đã bí mật cho người chuyển lương thảo đến nơi an toàn.""Tên gian tế kia nhìn thấy số lương thảo giả bị thiêu rụi, liền vội vàng chạy về kinh thành báo công, nhưng lại quên xác nhận xem có phải là lương thảo thật hay không, đúng là quá nóng VỘI. ˆLục Uyên vừa dứt lời, hoàng thượng tức giận đập bàn: "Tốt lắm, dám lấy tính mạng của binh sĩ Bắc Việt Quốc ra làm trò đùa, Dung quốc công, ngươi còn gì để nói?""Khởi bẩm Hoàng thượng." Dung quốc công "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thần thật sự không biết, chỉ nghe hai người kia đến mật báo, tưởng rằng lương thảo thật sự bị thiêu, trong lòng lo lắng, chưa kịp tra xét rõ ràng đã vội vàng đến bẩm báo.""Nói như vậy, thân cũng bị tên gian tế kia lợi dụng, kính xin hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần.""Người đâu..." Hoàng đế lạnh giọng, vẻ mặt không vui.Hai tên lính vừa truyền tin lập tức bị lôi ra ngoài."Mang hai tên này xuống, đưa đến thẳng Đại Lý Tự, cho người thẩm vấn thật kỹ, xem thử ai mới là kẻ đứng sau giật dây?"Đại Lý Tự vốn nổi danh là nơi đáng sợ, vào rồi thì đừng hòng bước ra ngoài, có bao nhiêu lời nói dối cũng phải phơi bày ra hết.Hôm nay, cơn thịnh nộ của hoàng thượng lại một lần nữa bùng phát.Tuy chưa bắt giam Dung quốc công, nhưng chuyện này đã gieo vào lòng hoàng thượng một mối nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra đến cùng.Đêm xuống.Dung quý phi tự tay hầm canh gà, mang đến ngự thư phòng cầu xin hoàng thượng tha thứ.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng quát giận dữ của hoàng thượng, tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Dung quý phi."Dung gia các ngươi muốn tạo phản à? Những chuyện mờ ám các ngươi làm trước giờ, ngươi tưởng ta không biết à? Chỉ là ta không muốn so đo tính toán với các ngươi mà thôi.""Giờ đây, lương thảo là chuyện lớn liên quan đến quốc gia, đến tính mạng bá tánh, các ngươi cũng dám nhúng tay vào?”"Trẫm tuyệt đối không dung thứ!" "Người đâu, đưa Dung quý phi về cung Minh Nguyệt, giam lỏng lại cho trẫm, bất kỳ ai cũng không được phép đến thăm!"...Bên ngoài biên ải Tây Bắc, quân lính mấy ngày nay liên tục tấn công mãnh liệt vào tộc La HalBởi vì mọi người đều đang bận rộn gieo trồng, nếu cứ tiếp tục kéo dài chiến sự, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang.Chi bằng mọi người dốc toàn lực tấn công, đánh cho bọn giặc cỏ kia phải chạy xa, yên ổn một thời gian.Như vậy thì quân lính có thể về thành giúp đỡ khai hoang, gieo trông, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến tương lai của thành Bình Lương. Sau mấy ngày bị tấn công dữ dội, cuối cùng quân giặc cũng bỏ chạy vê sào huyệt của mình.Quân lính thu được rất nhiều lương thảo trong doanh trại của chúng, không chỉ vậy, mọi người còn tìm lại được cả đàn bò ngựa của người dân đã bị cướp mất trước đó.Mọi người vui mừng khôn xiết, liên hộ tống lương thực, bò ngựa vừa thu được về thành.Cố Tâm Nguyệt nghe tin, cũng hứng thú chạy đến xem náo nhiệt.Nhìn thấy nhiều bò ngựa như vậy, nàng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng rực.Sau đó, nàng thấy binh lính đang thu dọn lương thảo của quân địch, rồi tiện tay ném mấy túi đồ không dùng đến ra.