Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian…
Chương 566
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tam Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Mẫu thân, sau này tiệm của chúng ta càng mở càng nhiều, chỉ dựa vào người nhà là không thể được, sau này nhất định phải thuê chưởng quây, theo lời Tâm Nguyệt nói, phải tiếp nhận huấn luyện rồi mới được làm việc. `Hứa Thị nghe Cố Tam Thanh giải thích như vậy, cũng lập tức hiểu ra.Giống như Tân gia công tử, cả nước có biết bao nhiêu sản nghiệp, người ta cũng đâu có tự mình đi làm chưởng quầy."Được, Tam Thanh, con cứ yên tâm mà làm, bây giờ muội muội con đã là huyện chúa rồi, sau này chuyện buôn bán con làm nhiều một chút, muội muội con ở nhà đếm bạc là được."Nghe vậy, mọi người đều cười lớn.Cố Tâm Nguyệt bối rối, chẳng lẽ hình tượng của nàng trong lòng mọi người lại tham tiền như vậy à? Mọi người càng nói càng hào hứng.Cố Đại Sơn thấy đệ đệ muội muội hiện giờ đều có thành tựu, còn bản thân chỉ có thể ở trong tiệm giúp đỡ, có chút ngại ngùng.Cố lão đầu nhìn ra sự khó xử của đại nhi tử, liên chủ động nói: "Các con mỗi người đều làm rất tốt, thời gian này các con không có ở đây, đại ca và đại tẩu các con vẫn luôn quán xuyến mọi việc trong ngoài, làm cũng rất tốt."Cố Đại Sơn xấu hổ nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp đỡ quán xuyến việc nhà, những việc khác cũng không giúp được gì cho mọi người."Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Cha, đại ca, vừa rồi chẳng phải đã nói rồi à? Hoàng thượng để con và Tống Dập phụ trách phối hợp với Đại Tư Nông, đưa khoai lang, ngô, lúa nước, khoai tây... mà chúng ta trông ở trang trại từng bước một đưa đến khắp cả nước, để cho bá tánh đều có thể trồng.""Chuyện trồng trọt, con và Tống Dập đều là người ngoài nghề, cho nên sau này chúng ta còn phải trông cậy vào cha và đại ca đấy!"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nghe vậy, bọn họ đương nhiên biết trồng trọt.Hai người liền vội vàng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, Tâm Nguyệt muốn chúng ta giúp như thế nào?""Hiện tại trời đang nóng, đợi ruộng mới được ban thưởng thu hoạch lúa mì xong, chúng ta bắt đầu gieo trông ngô hè, khoai lang và khoai tây, tranh thủ trước khi vào đông còn thu hoạch được một đợt.”"Vậy thì tốt quá, chúng ta đều có kinh nghiệm trồng trọt những thứ này, đến lúc đó chúng ta đến trang trại thu xếp." Cố Đại Sơn và Cố lão đầu đồng thanh nói."Được, đến lúc đó còn phải đến hoàng trang gieo trông nữa đấy!""Hả? Còn phải đến hoàng trang, nếu lỡ như trồng hỏng thì phải làm sao?" Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nói."Không sao đâu, đất ở hoàng trang chỉ có phì nhiêu hơn, dễ trông hơn, cha và đại ca đều là những người giỏi giang việc đồng áng, chẳng lẽ gặp đất tốt lại không biết trồng à?" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc nói."Ồ, được! Vậy thì đến hoàng trang trông!" Hai cha con sảng khoái đồng ý.Mấy người đang nói chuyện dưới lương đình, thì Cố Nhị Dũng ở trong sân đã nướng xong không ít thịt nướng, bảo Tiểu Võ mang sang."Gia gia, cô cô và nhị thẩm mới từ bên ngoài trở về, chắc mệt rồi, nhị thúc nói mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, hãy ăn thịt nướng trước, vừa rồi nhị thúc đã lén cho con ăn mấy xiên, ngon lắm!"Cố lão đầu cười nói: "Nhị thúc con là đang thương nhị thẩm và muội muội con đấy! Được rồi, chúng ta ăn trước! Con bảo nhị thúc con lại đây nghỉ ngơi ăn cùng đi, lát nữa ta và cha con thay phiên nhau nướng.”Mọi người vây :quanh món thịt nướng ngôi xuống trong lương đình.
Cố Tam Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Mẫu thân, sau này tiệm của chúng ta càng mở càng nhiều, chỉ dựa vào người nhà là không thể được, sau này nhất định phải thuê chưởng quây, theo lời Tâm Nguyệt nói, phải tiếp nhận huấn luyện rồi mới được làm việc. `
Hứa Thị nghe Cố Tam Thanh giải thích như vậy, cũng lập tức hiểu ra.
Giống như Tân gia công tử, cả nước có biết bao nhiêu sản nghiệp, người ta cũng đâu có tự mình đi làm chưởng quầy.
"Được, Tam Thanh, con cứ yên tâm mà làm, bây giờ muội muội con đã là huyện chúa rồi, sau này chuyện buôn bán con làm nhiều một chút, muội muội con ở nhà đếm bạc là được."
Nghe vậy, mọi người đều cười lớn.
Cố Tâm Nguyệt bối rối, chẳng lẽ hình tượng của nàng trong lòng mọi người lại tham tiền như vậy à? Mọi người càng nói càng hào hứng.
Cố Đại Sơn thấy đệ đệ muội muội hiện giờ đều có thành tựu, còn bản thân chỉ có thể ở trong tiệm giúp đỡ, có chút ngại ngùng.
Cố lão đầu nhìn ra sự khó xử của đại nhi tử, liên chủ động nói: "Các con mỗi người đều làm rất tốt, thời gian này các con không có ở đây, đại ca và đại tẩu các con vẫn luôn quán xuyến mọi việc trong ngoài, làm cũng rất tốt."
Cố Đại Sơn xấu hổ nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp đỡ quán xuyến việc nhà, những việc khác cũng không giúp được gì cho mọi người."
Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Cha, đại ca, vừa rồi chẳng phải đã nói rồi à? Hoàng thượng để con và Tống Dập phụ trách phối hợp với Đại Tư Nông, đưa khoai lang, ngô, lúa nước, khoai tây... mà chúng ta trông ở trang trại từng bước một đưa đến khắp cả nước, để cho bá tánh đều có thể trồng."
"Chuyện trồng trọt, con và Tống Dập đều là người ngoài nghề, cho nên sau này chúng ta còn phải trông cậy vào cha và đại ca đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nghe vậy, bọn họ đương nhiên biết trồng trọt.
Hai người liền vội vàng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, Tâm Nguyệt muốn chúng ta giúp như thế nào?"
"Hiện tại trời đang nóng, đợi ruộng mới được ban thưởng thu hoạch lúa mì xong, chúng ta bắt đầu gieo trông ngô hè, khoai lang và khoai tây, tranh thủ trước khi vào đông còn thu hoạch được một đợt.”
"Vậy thì tốt quá, chúng ta đều có kinh nghiệm trồng trọt những thứ này, đến lúc đó chúng ta đến trang trại thu xếp." Cố Đại Sơn và Cố lão đầu đồng thanh nói.
"Được, đến lúc đó còn phải đến hoàng trang gieo trông nữa đấy!"
"Hả? Còn phải đến hoàng trang, nếu lỡ như trồng hỏng thì phải làm sao?" Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nói.
"Không sao đâu, đất ở hoàng trang chỉ có phì nhiêu hơn, dễ trông hơn, cha và đại ca đều là những người giỏi giang việc đồng áng, chẳng lẽ gặp đất tốt lại không biết trồng à?" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc nói.
"Ồ, được! Vậy thì đến hoàng trang trông!" Hai cha con sảng khoái đồng ý.
Mấy người đang nói chuyện dưới lương đình, thì Cố Nhị Dũng ở trong sân đã nướng xong không ít thịt nướng, bảo Tiểu Võ mang sang.
"Gia gia, cô cô và nhị thẩm mới từ bên ngoài trở về, chắc mệt rồi, nhị thúc nói mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, hãy ăn thịt nướng trước, vừa rồi nhị thúc đã lén cho con ăn mấy xiên, ngon lắm!"
Cố lão đầu cười nói: "Nhị thúc con là đang thương nhị thẩm và muội muội con đấy! Được rồi, chúng ta ăn trước! Con bảo nhị thúc con lại đây nghỉ ngơi ăn cùng đi, lát nữa ta và cha con thay phiên nhau nướng.”
Mọi người vây :quanh món thịt nướng ngôi xuống trong lương đình.
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi ConTác giả: Nấm Không LùnTruyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngLà một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt. Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt. Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian… Cố Tam Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Mẫu thân, sau này tiệm của chúng ta càng mở càng nhiều, chỉ dựa vào người nhà là không thể được, sau này nhất định phải thuê chưởng quây, theo lời Tâm Nguyệt nói, phải tiếp nhận huấn luyện rồi mới được làm việc. `Hứa Thị nghe Cố Tam Thanh giải thích như vậy, cũng lập tức hiểu ra.Giống như Tân gia công tử, cả nước có biết bao nhiêu sản nghiệp, người ta cũng đâu có tự mình đi làm chưởng quầy."Được, Tam Thanh, con cứ yên tâm mà làm, bây giờ muội muội con đã là huyện chúa rồi, sau này chuyện buôn bán con làm nhiều một chút, muội muội con ở nhà đếm bạc là được."Nghe vậy, mọi người đều cười lớn.Cố Tâm Nguyệt bối rối, chẳng lẽ hình tượng của nàng trong lòng mọi người lại tham tiền như vậy à? Mọi người càng nói càng hào hứng.Cố Đại Sơn thấy đệ đệ muội muội hiện giờ đều có thành tựu, còn bản thân chỉ có thể ở trong tiệm giúp đỡ, có chút ngại ngùng.Cố lão đầu nhìn ra sự khó xử của đại nhi tử, liên chủ động nói: "Các con mỗi người đều làm rất tốt, thời gian này các con không có ở đây, đại ca và đại tẩu các con vẫn luôn quán xuyến mọi việc trong ngoài, làm cũng rất tốt."Cố Đại Sơn xấu hổ nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp đỡ quán xuyến việc nhà, những việc khác cũng không giúp được gì cho mọi người."Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Cha, đại ca, vừa rồi chẳng phải đã nói rồi à? Hoàng thượng để con và Tống Dập phụ trách phối hợp với Đại Tư Nông, đưa khoai lang, ngô, lúa nước, khoai tây... mà chúng ta trông ở trang trại từng bước một đưa đến khắp cả nước, để cho bá tánh đều có thể trồng.""Chuyện trồng trọt, con và Tống Dập đều là người ngoài nghề, cho nên sau này chúng ta còn phải trông cậy vào cha và đại ca đấy!"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nghe vậy, bọn họ đương nhiên biết trồng trọt.Hai người liền vội vàng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, Tâm Nguyệt muốn chúng ta giúp như thế nào?""Hiện tại trời đang nóng, đợi ruộng mới được ban thưởng thu hoạch lúa mì xong, chúng ta bắt đầu gieo trông ngô hè, khoai lang và khoai tây, tranh thủ trước khi vào đông còn thu hoạch được một đợt.”"Vậy thì tốt quá, chúng ta đều có kinh nghiệm trồng trọt những thứ này, đến lúc đó chúng ta đến trang trại thu xếp." Cố Đại Sơn và Cố lão đầu đồng thanh nói."Được, đến lúc đó còn phải đến hoàng trang gieo trông nữa đấy!""Hả? Còn phải đến hoàng trang, nếu lỡ như trồng hỏng thì phải làm sao?" Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nói."Không sao đâu, đất ở hoàng trang chỉ có phì nhiêu hơn, dễ trông hơn, cha và đại ca đều là những người giỏi giang việc đồng áng, chẳng lẽ gặp đất tốt lại không biết trồng à?" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc nói."Ồ, được! Vậy thì đến hoàng trang trông!" Hai cha con sảng khoái đồng ý.Mấy người đang nói chuyện dưới lương đình, thì Cố Nhị Dũng ở trong sân đã nướng xong không ít thịt nướng, bảo Tiểu Võ mang sang."Gia gia, cô cô và nhị thẩm mới từ bên ngoài trở về, chắc mệt rồi, nhị thúc nói mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, hãy ăn thịt nướng trước, vừa rồi nhị thúc đã lén cho con ăn mấy xiên, ngon lắm!"Cố lão đầu cười nói: "Nhị thúc con là đang thương nhị thẩm và muội muội con đấy! Được rồi, chúng ta ăn trước! Con bảo nhị thúc con lại đây nghỉ ngơi ăn cùng đi, lát nữa ta và cha con thay phiên nhau nướng.”Mọi người vây :quanh món thịt nướng ngôi xuống trong lương đình.