Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 6
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng. Thì ra có người đi tới. Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài. Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng. Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca. Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại. Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói: “Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?” Chử Minh Lãng cười: "Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy." Tam công chúa thẹn thùng cười: "Đúng vậy.” Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy. Tam công chúa ưm ư một tiếng. Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ. Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống. Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào. Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau. Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng. Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng th* d*c. Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp ch-ếc ngạt. Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi. Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra. Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác. Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn. Sau khi trở về phủ, hắn chưa chào hỏi cha ta đã liền cáo từ. Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt. Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói: "Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại." "Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem." Ta không hiểu. Ông tự thở dài: "Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy." "Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ." "Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi." Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.
Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng.
Thì ra có người đi tới.
Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài.
Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng.
Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca.
Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại.
Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói:
“Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?”
Chử Minh Lãng cười:
"Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy."
Tam công chúa thẹn thùng cười:
"Đúng vậy.”
Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy.
Tam công chúa ưm ư một tiếng.
Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ.
Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống.
Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào.
Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau.
Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng.
Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng th* d*c.
Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp ch-ếc ngạt.
Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi.
Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra.
Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác.
Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn.
Sau khi trở về phủ, hắn chưa chào hỏi cha ta đã liền cáo từ.
Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt.
Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói:
"Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại."
"Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem."
Ta không hiểu.
Ông tự thở dài:
"Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy."
"Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ."
"Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi."
Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng. Thì ra có người đi tới. Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài. Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng. Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca. Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại. Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói: “Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?” Chử Minh Lãng cười: "Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy." Tam công chúa thẹn thùng cười: "Đúng vậy.” Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy. Tam công chúa ưm ư một tiếng. Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ. Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống. Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào. Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau. Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng. Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng th* d*c. Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp ch-ếc ngạt. Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi. Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra. Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác. Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn. Sau khi trở về phủ, hắn chưa chào hỏi cha ta đã liền cáo từ. Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt. Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói: "Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại." "Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem." Ta không hiểu. Ông tự thở dài: "Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy." "Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ." "Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi." Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.