Tác giả:

Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…

Chương 11

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhưng nhị hoàng tử cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, hôm nay chọc đến trên người ta. Biểu tình hắn khinh thường, nghiêng con mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập hài hước. Một cổ tức giận từ bụng dâng lên. Ta kéo lục hoàng tử lại, thì thầm vào tai hắn: "Ta muốn đ-á-nh nhị ca ngươi một trận, nhưng hắn là hoàng tử, còn ta là thần nữ, ta đ-á-nh hắn chỉ sợ sẽ bị phạt, đến lúc đó ngươi chống lưng cho ta được không?" Lục hoàng tử bỗng chốc ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, nhận ra ta không phải đang nói đùa. Trên trán hắn toát ra mồ hôi, nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Ngươi đ-á-nh đi, nhị ca quá đáng rồi, hắn ngày thường hay bắt nạt ta cũng thôi, nhưng ngươi là nhi nữ của Hứa đại tướng quân, bắt nạt ngươi chắc chắn không được, đ-á-nh xong ta chống lưng cho ngươi, ta không giúp được thì còn có mẫu hậu." "Tốt." Ta nhếch miệng cười. Buông bánh xuống, ta đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân. Chưa kịp để nhị hoàng tử hiểu ta định làm gì, ta đã vung tay tấn công như vũ bão, dùng chiêu quyền thú mà ta thành thạo nhất, trong chớp mắt, hắn đã sưng húp cả mặt, đợi hắn phản ứng lại định đ-á-nh trả, ta tung ra chiêu cuối, xoay người dùng sức liên hoàn đá, đá hắn rớt xuống hồ. Trước sau chỉ vài phút, mọi người đều sững lại. Chờ khi tỉnh táo lại, hét lên cứu nhị hoàng tử. Lục hoàng tử kéo ta giơ chân chạy rất xa. Chúng ta thở hổn hển chạy đến chỗ hoàng hậu, chưa kịp thở lại, liền vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe. Ta cho rằng bà sẽ trách cứ ta, gây ra một vụ ẩu đả lớn, còn liên lụy đến lục hoàng tử. Nhưng không ngờ hoàng hậu nghe xong lại ngửa mặt lên trời cười to, bà nói với ta: "Duy Nhất, đ-á-nh giỏi quá, giỏi quá!" "Hứa Duy Nhất, con là con dâu của ta, ta định sẵn rồi!" Ta rất ngơ ngác, nhưng ta đưa ra ý kiến phản đối: "Hoàng hậu nương nương, con làm con dâu của người có lẽ không hợp lắm." "Con phải ở bên cha con." Hoàng hậu sững sốt, lập tức cười: “Gả chồng muốn dẫn theo cha con à, có gì khó?” Ta hoài nghi bà không nghe hiểu ta đang nói cái gì. Ta chuyển ánh mắt sang lục hoàng tử, hắn vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ nhìn ta. Được rồi. Ta nghĩ, mẹ con họ đây là bị gò bó bởi quy tắc quá lâu, cuối cùng được giải phóng, nên rất hả hê. Cả ngày hôm đó, chúng ta ở lại trong cung hoàng hậu. Ta cho rằng chuyện này sẽ gây ra tranh cãi lớn, quý phi sẽ không tha cho ta. Nhưng không ngờ, mãi cho đến sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng nhị hoàng tử cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, hôm nay chọc đến trên người ta.

 

Biểu tình hắn khinh thường, nghiêng con mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập hài hước.

 

Một cổ tức giận từ bụng dâng lên.

 

Ta kéo lục hoàng tử lại, thì thầm vào tai hắn:

 

"Ta muốn đ-á-nh nhị ca ngươi một trận, nhưng hắn là hoàng tử, còn ta là thần nữ, ta đ-á-nh hắn chỉ sợ sẽ bị phạt, đến lúc đó ngươi chống lưng cho ta được không?"

 

Lục hoàng tử bỗng chốc ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, nhận ra ta không phải đang nói đùa.

 

Trên trán hắn toát ra mồ hôi, nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

 

"Ngươi đ-á-nh đi, nhị ca quá đáng rồi, hắn ngày thường hay bắt nạt ta cũng thôi, nhưng ngươi là nhi nữ của Hứa đại tướng quân, bắt nạt ngươi chắc chắn không được, đ-á-nh xong ta chống lưng cho ngươi, ta không giúp được thì còn có mẫu hậu."

 

"Tốt."

 

Ta nhếch miệng cười.

 

Buông bánh xuống, ta đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân.

 

Chưa kịp để nhị hoàng tử hiểu ta định làm gì, ta đã vung tay tấn công như vũ bão, dùng chiêu quyền thú mà ta thành thạo nhất, trong chớp mắt, hắn đã sưng húp cả mặt, đợi hắn phản ứng lại định đ-á-nh trả, ta tung ra chiêu cuối, xoay người dùng sức liên hoàn đá, đá hắn rớt xuống hồ.

 

Trước sau chỉ vài phút, mọi người đều sững lại.

 

Chờ khi tỉnh táo lại, hét lên cứu nhị hoàng tử.

 

Lục hoàng tử kéo ta giơ chân chạy rất xa.

 

Chúng ta thở hổn hển chạy đến chỗ hoàng hậu, chưa kịp thở lại, liền vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe.

 

Ta cho rằng bà sẽ trách cứ ta, gây ra một vụ ẩu đả lớn, còn liên lụy đến lục hoàng tử.

 

Nhưng không ngờ hoàng hậu nghe xong lại ngửa mặt lên trời cười to, bà nói với ta:

 

"Duy Nhất, đ-á-nh giỏi quá, giỏi quá!"

 

"Hứa Duy Nhất, con là con dâu của ta, ta định sẵn rồi!"

 

Ta rất ngơ ngác, nhưng ta đưa ra ý kiến phản đối:

 

"Hoàng hậu nương nương, con làm con dâu của người có lẽ không hợp lắm."

 

"Con phải ở bên cha con."

 

Hoàng hậu sững sốt, lập tức cười:

 

“Gả chồng muốn dẫn theo cha con à, có gì khó?”

 

Ta hoài nghi bà không nghe hiểu ta đang nói cái gì.

 

Ta chuyển ánh mắt sang lục hoàng tử, hắn vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ nhìn ta.

 

Được rồi.

 

Ta nghĩ, mẹ con họ đây là bị gò bó bởi quy tắc quá lâu, cuối cùng được giải phóng, nên rất hả hê.

 

Cả ngày hôm đó, chúng ta ở lại trong cung hoàng hậu.

 

Ta cho rằng chuyện này sẽ gây ra tranh cãi lớn, quý phi sẽ không tha cho ta.

 

Nhưng không ngờ, mãi cho đến sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhưng nhị hoàng tử cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, hôm nay chọc đến trên người ta. Biểu tình hắn khinh thường, nghiêng con mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập hài hước. Một cổ tức giận từ bụng dâng lên. Ta kéo lục hoàng tử lại, thì thầm vào tai hắn: "Ta muốn đ-á-nh nhị ca ngươi một trận, nhưng hắn là hoàng tử, còn ta là thần nữ, ta đ-á-nh hắn chỉ sợ sẽ bị phạt, đến lúc đó ngươi chống lưng cho ta được không?" Lục hoàng tử bỗng chốc ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, nhận ra ta không phải đang nói đùa. Trên trán hắn toát ra mồ hôi, nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Ngươi đ-á-nh đi, nhị ca quá đáng rồi, hắn ngày thường hay bắt nạt ta cũng thôi, nhưng ngươi là nhi nữ của Hứa đại tướng quân, bắt nạt ngươi chắc chắn không được, đ-á-nh xong ta chống lưng cho ngươi, ta không giúp được thì còn có mẫu hậu." "Tốt." Ta nhếch miệng cười. Buông bánh xuống, ta đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân. Chưa kịp để nhị hoàng tử hiểu ta định làm gì, ta đã vung tay tấn công như vũ bão, dùng chiêu quyền thú mà ta thành thạo nhất, trong chớp mắt, hắn đã sưng húp cả mặt, đợi hắn phản ứng lại định đ-á-nh trả, ta tung ra chiêu cuối, xoay người dùng sức liên hoàn đá, đá hắn rớt xuống hồ. Trước sau chỉ vài phút, mọi người đều sững lại. Chờ khi tỉnh táo lại, hét lên cứu nhị hoàng tử. Lục hoàng tử kéo ta giơ chân chạy rất xa. Chúng ta thở hổn hển chạy đến chỗ hoàng hậu, chưa kịp thở lại, liền vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe. Ta cho rằng bà sẽ trách cứ ta, gây ra một vụ ẩu đả lớn, còn liên lụy đến lục hoàng tử. Nhưng không ngờ hoàng hậu nghe xong lại ngửa mặt lên trời cười to, bà nói với ta: "Duy Nhất, đ-á-nh giỏi quá, giỏi quá!" "Hứa Duy Nhất, con là con dâu của ta, ta định sẵn rồi!" Ta rất ngơ ngác, nhưng ta đưa ra ý kiến phản đối: "Hoàng hậu nương nương, con làm con dâu của người có lẽ không hợp lắm." "Con phải ở bên cha con." Hoàng hậu sững sốt, lập tức cười: “Gả chồng muốn dẫn theo cha con à, có gì khó?” Ta hoài nghi bà không nghe hiểu ta đang nói cái gì. Ta chuyển ánh mắt sang lục hoàng tử, hắn vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ nhìn ta. Được rồi. Ta nghĩ, mẹ con họ đây là bị gò bó bởi quy tắc quá lâu, cuối cùng được giải phóng, nên rất hả hê. Cả ngày hôm đó, chúng ta ở lại trong cung hoàng hậu. Ta cho rằng chuyện này sẽ gây ra tranh cãi lớn, quý phi sẽ không tha cho ta. Nhưng không ngờ, mãi cho đến sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Chương 11