Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…
Chương 19
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhưng hắn nhìn ta, đối với câu hỏi của ta, lại chậm chạp không nói. Ta không rõ nguyên do: "Minh Lãng đại ca, huynh đến tìm ta là muốn nhờ ta tìm ở Bắc Cương giúp huynh sao? Cô nương Bắc Cương chúng ta có lẽ không muốn đến, quy tắc ở kinh thành quá nhiều quá nghiêm khắc." Hắn do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng: "Duy Nhất, ta nhớ khi đó, ta được hứa gả cho công chúa, muội đã khóc rất lâu." Nghĩ lại chuyện cũ, ta có chút xấu hổ: “Đúng vậy, khi đó ta quá nhỏ, cho rằng huynh nên là của riêng ta, tìm tẩu tẩu nên ta nhất thời chịu không nổi.”. "Duy Nhất, chẳng lẽ muội đối với ta, chỉ là ca ca thôi sao?" Hắn tiếp tục hỏi. Lúc này, ta mới phát hiện không thích hợp. "Huynh đây là có ý gì? Minh Lãng ca ca, huynh đến tìm ta, không phải là để ta trở thành thiếp của huynh chứ?" Nổi lên hoài nghi này, một cổ cảm giác bị nhục nhã ập vào trong lòng, ta nắm chặt nắm đấm. Không thể đến mức kinh tởm như vậy, ta coi hắn là ca ca, hắn lại muốn ta làm thiếp cho hắn? Mặc dù chúng ta từng có hôn ước, mặc dù bây giờ ta đã trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng, ta là ai, hắn đã quên rồi sao? Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Hứa Đại tướng quân, hắn dám mơ tưởng ta trở thành thiếp của hắn? Huống chi ta còn được Hoàng thượng ngầm hứa hôn với lục hoàng tử, sẽ là lục hoàng tử phi! Chắc chắn là ta suy nghĩ nhiều. Nhưng dưới ánh nhìn không thể tin nổi của ta, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, nói không trôi chảy: "Chỉ là trên danh nghĩa là... thiếp, nhưng trong lòng, Duy Nhất, muội yên tâm, ta sẽ coi muội như thê tử của ta, ta sẽ đối xử với muội giống như đối với thê, ở bên muội, yêu thương muội, sinh con đẻ cái với muội. Duy Nhất, nhìn vào tình cảm của chúng ta trong quá khứ, chúng ta có thể tái hợp được không?" Ồ, ta cảm thấy ghê tởm. Thật không thể chịu đựng được nữa, lại không tìm được từ ngữ thích hợp để mắng hắn, ta bắt đầu cử động cổ chân.
Nhưng hắn nhìn ta, đối với câu hỏi của ta, lại chậm chạp không nói.
Ta không rõ nguyên do:
"Minh Lãng đại ca, huynh đến tìm ta là muốn nhờ ta tìm ở Bắc Cương giúp huynh sao? Cô nương Bắc Cương chúng ta có lẽ không muốn đến, quy tắc ở kinh thành quá nhiều quá nghiêm khắc."
Hắn do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng:
"Duy Nhất, ta nhớ khi đó, ta được hứa gả cho công chúa, muội đã khóc rất lâu."
Nghĩ lại chuyện cũ, ta có chút xấu hổ:
“Đúng vậy, khi đó ta quá nhỏ, cho rằng huynh nên là của riêng ta, tìm tẩu tẩu nên ta nhất thời chịu không nổi.”.
"Duy Nhất, chẳng lẽ muội đối với ta, chỉ là ca ca thôi sao?"
Hắn tiếp tục hỏi.
Lúc này, ta mới phát hiện không thích hợp.
"Huynh đây là có ý gì? Minh Lãng ca ca, huynh đến tìm ta, không phải là để ta trở thành thiếp của huynh chứ?"
Nổi lên hoài nghi này, một cổ cảm giác bị nhục nhã ập vào trong lòng, ta nắm chặt nắm đấm.
Không thể đến mức kinh tởm như vậy, ta coi hắn là ca ca, hắn lại muốn ta làm thiếp cho hắn?
Mặc dù chúng ta từng có hôn ước, mặc dù bây giờ ta đã trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần.
Nhưng, ta là ai, hắn đã quên rồi sao?
Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Hứa Đại tướng quân, hắn dám mơ tưởng ta trở thành thiếp của hắn?
Huống chi ta còn được Hoàng thượng ngầm hứa hôn với lục hoàng tử, sẽ là lục hoàng tử phi!
Chắc chắn là ta suy nghĩ nhiều.
Nhưng dưới ánh nhìn không thể tin nổi của ta, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, nói không trôi chảy:
"Chỉ là trên danh nghĩa là... thiếp, nhưng trong lòng, Duy Nhất, muội yên tâm, ta sẽ coi muội như thê tử của ta, ta sẽ đối xử với muội giống như đối với thê, ở bên muội, yêu thương muội, sinh con đẻ cái với muội. Duy Nhất, nhìn vào tình cảm của chúng ta trong quá khứ, chúng ta có thể tái hợp được không?"
Ồ, ta cảm thấy ghê tởm.
Thật không thể chịu đựng được nữa, lại không tìm được từ ngữ thích hợp để mắng hắn, ta bắt đầu cử động cổ chân.
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông. Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực. Cụ thể đến mức nào? Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân. Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông. Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ. Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng. Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi. Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước. Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân. Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi. Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu. Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhưng hắn nhìn ta, đối với câu hỏi của ta, lại chậm chạp không nói. Ta không rõ nguyên do: "Minh Lãng đại ca, huynh đến tìm ta là muốn nhờ ta tìm ở Bắc Cương giúp huynh sao? Cô nương Bắc Cương chúng ta có lẽ không muốn đến, quy tắc ở kinh thành quá nhiều quá nghiêm khắc." Hắn do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng: "Duy Nhất, ta nhớ khi đó, ta được hứa gả cho công chúa, muội đã khóc rất lâu." Nghĩ lại chuyện cũ, ta có chút xấu hổ: “Đúng vậy, khi đó ta quá nhỏ, cho rằng huynh nên là của riêng ta, tìm tẩu tẩu nên ta nhất thời chịu không nổi.”. "Duy Nhất, chẳng lẽ muội đối với ta, chỉ là ca ca thôi sao?" Hắn tiếp tục hỏi. Lúc này, ta mới phát hiện không thích hợp. "Huynh đây là có ý gì? Minh Lãng ca ca, huynh đến tìm ta, không phải là để ta trở thành thiếp của huynh chứ?" Nổi lên hoài nghi này, một cổ cảm giác bị nhục nhã ập vào trong lòng, ta nắm chặt nắm đấm. Không thể đến mức kinh tởm như vậy, ta coi hắn là ca ca, hắn lại muốn ta làm thiếp cho hắn? Mặc dù chúng ta từng có hôn ước, mặc dù bây giờ ta đã trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng, ta là ai, hắn đã quên rồi sao? Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Hứa Đại tướng quân, hắn dám mơ tưởng ta trở thành thiếp của hắn? Huống chi ta còn được Hoàng thượng ngầm hứa hôn với lục hoàng tử, sẽ là lục hoàng tử phi! Chắc chắn là ta suy nghĩ nhiều. Nhưng dưới ánh nhìn không thể tin nổi của ta, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, nói không trôi chảy: "Chỉ là trên danh nghĩa là... thiếp, nhưng trong lòng, Duy Nhất, muội yên tâm, ta sẽ coi muội như thê tử của ta, ta sẽ đối xử với muội giống như đối với thê, ở bên muội, yêu thương muội, sinh con đẻ cái với muội. Duy Nhất, nhìn vào tình cảm của chúng ta trong quá khứ, chúng ta có thể tái hợp được không?" Ồ, ta cảm thấy ghê tởm. Thật không thể chịu đựng được nữa, lại không tìm được từ ngữ thích hợp để mắng hắn, ta bắt đầu cử động cổ chân.